Dưới ánh trăng lờ mờ, toà nhà ký túc xá đối diện giảng đường đã chìm vào tĩnh lặng. Đa số sinh viên đều đã ngủ say, chỉ còn lác đác vài người thức khuya lướt điện thoại. Bỗng một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, chấn động cả một khoảng không.
Một sinh viên bị đánh thức, dụi mắt rồi vừa ngáp vừa gãi đầu lẩm bẩm:
“Có chuyện gì vậy? Động đất à? Tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó rất lớn…”
Một người khác cất tiếng, giọng còn ngái ngủ:
“Không biết nữa… Nhưng hình như tôi thấy có một cái bóng đen rơi từ toà nhà bên kia. Có khi nào là gió mạnh quá thổi bay cái gì đó không?”
Một giọng khác cằn nhằn:
“Trời má, đáng sợ vậy! May mà lúc này không có ai đi dưới đó, nếu không thì bị đè chết mất.”
Rồi ai nấy lại thở dài, không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục chìm vào giấc ngủ như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Cách đó không xa, dưới nền đất lạnh lẽo, thân thể Tống Hạo nằm bất động. Máu từ cơ thể cậu ta từ từ loang ra, đỏ tươi và dày đặc như một vũng nước bị tràn. Đôi mắt cậu mở to, nhìn thẳng lên bầu trời đêm, ánh mắt trống rỗng và đầy kinh hoàng.
Giọng nói của Hướng Tình vang lên bên tai cậu, nhẹ nhàng mà ma mị:
“Cảm ơn cậu... đã chịu thay tôi chịu đựng nỗi đau này. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi…”
Sau đó, giọng cô ta lại vang vọng như đến từ một nơi xa lắm:
“Mau tìm một người thế mạng đi, để người đó thay cậu tiếp tục vòng lặp này…”
Ý thức của Tống Hạo mờ dần, linh hồn cậu dường như thoát khỏi thể xác, bay lơ lửng rồi rơi xuống một lớp học xa lạ nào đó.
Cậu ngơ ngác ngồi dậy, xung quanh vang lên tiếng ồn ào của sinh viên. Một nam sinh lạ mặt tiến đến, tò mò hỏi:
“Bạn học này là ai thế? Sao lại ở trong lớp tụi tôi? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ.”
Tống Hạo nhìn chằm chằm cậu ta, dường như những mảnh ký ức dần khớp lại. Cốt truyện này… sao mà quen thuộc đến thế. Cậu ta chợt hiểu ra tất cả.
Hướng Tình luôn nói với cậu rằng mọi người đều xa lánh, phớt lờ cô, như thể cô không tồn tại. Nhưng sự thật thì… không phải người ta phớt lờ cô, mà là… cô ta thật sự không tồn tại.
Cô chính là nữ sinh khoa Ngoại ngữ đã nhảy lầu tự tử kia. Là một hồn ma.
Không ai có thể thấy cô, ngoài Tống Hạo. Bởi vì cô đã chọn cậu. Cái gọi là "gặp gỡ định mệnh" không phải là duyên số, mà là một cái bẫy chết người.
Thật đáng tiếc... Giờ thì đã quá muộn.
Tống Hạo không nhớ rõ cậu đã chết lúc mấy giờ. Có lẽ là 11 giờ 25 phút đêm. Có lẽ cũng chính là thời điểm Hướng Tình từng gieo mình từ sân thượng xuống.
Chẳng trách cô ta cứ nhìn đồng hồ liên tục như vậy…
Nam sinh kia thấy Tống Hạo cứ im lặng mãi bèn đẩy nhẹ vào vai cậu:
“Ê, cậu không sao chứ?”
Tống Hạo khẽ lắc đầu, nở nụ cười kỳ dị:
“Không sao... À mà này, cậu có nghe chuyện gì về vụ nam sinh viên nhảy lầu ở khu giảng đường cách đây hai ngày chưa?”
Tại văn phòng hiệu trưởng, không khí như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình.
Kỷ Hòa và Yến Lâm được mời ngồi vào ghế đối diện một cách trịnh trọng. Cả hai là những điều tra viên đặc biệt đến từ Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên.
Ông hiệu trưởng hói nửa đầu lau mồ hôi liên tục, vẻ mặt khúm núm, cố giữ nụ cười xã giao. Phải mất bao nhiêu công sức ông mới mời được hai người này tới giúp. Nếu không điều tra ra nguyên nhân sớm, có lẽ cái mũ hiệu trưởng của ông cũng chẳng giữ nổi.
Yến Lâm bình tĩnh lật xem xấp ảnh trong tay. Tấm đầu tiên là thi thể của Tống Hạo – nam sinh vừa tử vong.
Trên ảnh, thi thể Tống Hạo vặn vẹo kỳ dị, tay chân xoắn lại như bị bẻ gãy, gương mặt thì nở một nụ cười gượng gạo đến đáng sợ. Nhìn vào cứ như thể cậu ta sắp bật dậy từ bức ảnh ấy vậy.
Yến Lâm ngẩng đầu, chất giọng lạnh nhạt:
“Lại có sinh viên nhảy lầu sao? Tôi nhớ trường ông không phải lần đầu có người chết đâu nhỉ?”