Tống Hạo vội vàng chạy đến trước mặt Hướng Tình, thở hổn hển hỏi:
"Sao cậu lại tới đây? Chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau ở phòng múa rồi sao?"
Hướng Tình khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ừm... Tôi đợi cậu nửa ngày, thấy cậu không đến nên hơi lo. Thế là tôi chủ động tới tìm cậu."
Tống Hạo liếc nhìn đồng hồ, đã là mười giờ năm mươi ba. Cậu chột dạ.
Trời ạ... Mải nói chuyện với Lâm Ngọc, cậu đã quên mất thời gian. Suýt chút nữa để Hướng Tình phải chờ suông! Mà lại còn để nữ thần phải đích thân tìm đến nữa chứ, đúng là có lỗi quá!
"Vậy để tôi đưa cậu quay lại nhé." Tống Hạo vội đề nghị.
Ngay khi vừa dứt lời, tiếng “Ting” vang lên từ thang máy phía sau. Cánh cửa mở ra, vài sinh viên xa lạ bước ra ngoài, vừa đi ngang qua Tống Hạo vừa liếc nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
Cậu nhíu mày, đưa tay sờ mặt rồi quay sang hỏi Hướng Tình:
"Trên mặt tôi dính gì sao? Sao ai cũng nhìn tôi thế?"
Hướng Tình khẽ cười, che miệng nói:
"Chắc tại hôm nay trông cậu... đẹp trai quá đấy."
Mặt Tống Hạo đỏ bừng, ngượng ngùng không biết để tay vào đâu. Được nữ thần khen như vậy, thật là xấu hổ quá đi!
Ngay lúc này, Hướng Tình lục lọi cặp sách, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lộ vẻ lo lắng.
"A... Tống Hạo, tôi vừa nhớ ra là đã quên một cuốn sách quan trọng ở giảng đường khoa Ngoại ngữ. Cậu có thể đi cùng tôi đến đó được không? Tôi... tôi đi một mình không dám."
Tống Hạo thoáng do dự, liếc nhìn đồng hồ:
"Bây giờ đã trễ rồi, hay để mai lấy cũng được mà? Cậu còn phải về học bài nữa chứ?"
"Ừ... Nhưng tôi có thói quen phải đọc sách trước khi đi ngủ." Hướng Tình cúi đầu nói nhỏ.
Tống Hạo: !!!
Không chỉ xinh đẹp mà còn chăm chỉ? Đúng là bá chủ học tập! Cậu lập tức gật đầu lia lịa:
"Được được, tôi đi với cậu."
Khu giảng đường Khoa Ngoại ngữ cũng không xa, chỉ đi bộ vài phút là tới nơi. Nhưng trong suốt quãng đường, Tống Hạo để ý thấy Hướng Tình liên tục liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt dường như có chút nôn nóng.
Lên đến lầu, đèn trong giảng đường đã tắt hết, chỉ còn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ hắt vào, tạo nên một không gian mờ ảo, lạnh lẽo.
Hành lang im lặng đến đáng sợ, ngoài tiếng bước chân của Tống Hạo... thì chẳng còn gì khác.
Không, khoan đã.
Tống Hạo đột nhiên nhận ra—chỉ có tiếng bước chân của chính mình vang vọng.
Cậu quay lại nhìn Hướng Tình. Lẽ nào cô ấy đi nhẹ đến mức không phát ra tiếng động nào sao? Hay là...
Cảm thấy không yên tâm, Tống Hạo tiến sát lại gần cô hơn.
Giữa lúc ấy, giọng nói của Hướng Tình vang lên, như làn gió lạnh luồn qua gáy:
"Tống Hạo này, cậu còn nhớ chuyện tôi kể với cậu hôm trước không? Về cô gái ở khoa Ngoại ngữ đã nhảy lầu tự tử ấy?"
Tống Hạo nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Tôi nhớ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!