Ra khỏi cửa hàng, Yến Lâm khẽ cảm thán:
"Đại sư Kỷ, nhìn bề ngoài cô có vẻ không giống người từng trải lắm, ai ngờ lại hiểu chuyện đời ghê. Đối nhân xử thế cũng đâu ra đấy."
Kỷ Hoà đáp bình thản:
"Thế giới rộng lớn, chúng sinh muôn hình vạn trạng, gặp nhiều tự nhiên sẽ hiểu thôi."
Nghề của cô vốn phải tiếp xúc với rất nhiều người, quan sát nhiều, từ đó mà học được cách cư xử khéo léo.
"Đi thôi, chúng ta đến gặp cô Thành Nhạn."
Hai người lần theo chỉ dẫn của bà chủ, đến trước một căn hộ nhỏ và gõ cửa liên tục, nhưng mãi vẫn không thấy ai ra mở.
Yến Lâm nhíu mày:
"Không phải trùng hợp thế chứ? Cô ta không có nhà sao?"
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Các người tìm tôi à?"
Cả hai quay đầu lại, thấy một cô gái dáng người tròn trịa, diện mạo bình thường, đang đứng sau lưng họ, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm.
Yến Lâm xác nhận:
"Cô là Thành Nhạn?"
"Đúng, là tôi. Có chuyện gì sao?"
"Không có gì nghiêm trọng, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút về vụ Đàm Lạc mất tích. Cô có thể chia sẻ ý kiến của mình không?"
Thành Nhạn nhếch môi, cười khinh miệt:
"Tôi còn có quyền cho ý kiến nữa à? Phải là tôi hỏi mấy người mới đúng. Đàm Lạc mất tích đã lâu thế, các người vẫn chưa tìm được tung tích, vậy mà còn giả vờ giả vịt đến hỏi tôi?"
Yến Lâm khựng lại một chút. Giọng điệu này đúng thật là thiếu lịch sự.
Đến cả Kỷ Hoà cũng hơi cau mày. Cuối cùng cô cũng hiểu cái câu "người này rất khiến người khác khó chịu" mà An Nhiễm nói là có ý gì.
Ánh mắt Yến Lâm liếc qua hộp cơm trong tay Thành Nhạn:
"Cái cô đang cầm là cơm hộp? Nghe nói bố mẹ cô đều đã mất, cô sống một mình, cơm này mang cho ai vậy?"
"Liên quan gì đến mấy người? Chẳng lẽ tôi không được tự ăn cơm à? Đây là phần ăn của tôi."
Yến Lâm nheo mắt lại.
Cô có thể chắc chắn: Thành Nhạn đang nói dối.
Khóe miệng cô ta sạch bóng, không hề có dấu vết từng ăn uống. Một người ăn cơm một mình thì tại sao lại cần đến hai đôi đũa? Linh cảm mách bảo cô rằng, Đàm Lạc đang bị Thành Nhạn giam giữ.
Ánh mắt cô dừng lại ở hướng mà Thành Nhạn vừa đi qua – một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Yến Lâm hỏi:
"Cô có thể đưa chúng tôi xuống tầng hầm đó không?"
Thành Nhạn nhíu mày:
"Tại sao tôi phải đưa mấy người xuống tầng hầm? Các người có lệnh khám xét à?"
Yến Lâm khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực:
"Tôi hỏi như vậy không có nghĩa là xin phép cô. Dẫn bọn tôi xuống tầng hầm – ngay lập tức."
Sắc mặt Thành Nhạn trầm xuống.
"Có gì đâu mà phải xuống. Ở đó chẳng có gì cả."
"Có hay không thì đợi chúng tôi xem xong rồi mới biết được."
Yến Lâm không hề nhượng bộ, và cô cũng không hề lo lắng Thành Nhạn sẽ bỏ trốn. Là người tu đạo, cô thừa sức khống chế một người thường như Thành Nhạn.
Bị ép buộc, Thành Nhạn miễn cưỡng gật đầu.
Lối xuống tầng hầm là một cầu thang dài, âm u, hai bên vách tường đều ẩm thấp. Yến Lâm và Kỷ Hoà đi trước, Thành Nhạn lặng lẽ đi phía sau.
Bên dưới là một hành lang hẹp với nhiều cánh cửa nhỏ khép kín.
Yến Lâm hơi ngạc nhiên:
"Sao ở đây lại có nhiều phòng nhỏ thế?"
Thành Nhạn trả lời mà mặt không cảm xúc:
"Ở khu này, nhà nào cũng có tầng hầm được xây giống nhau."
"Cô cũng có một căn riêng chứ?"
"Tất nhiên là có, không phải tôi đang dẫn các người đến à?"
"Phòng nào vậy?"
Hành lang hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua. Yến Lâm buộc phải quay đầu hỏi lại.
"Rẽ trái, căn cuối cùng."
Ngay khoảnh khắc đó, Kỷ Hoà chợt rút điện thoại ra. Nhưng vừa nhìn góc màn hình, cô khựng lại — không có sóng.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Định mở miệng gọi Yến Lâm nhưng chưa kịp nói gì, Yến Lâm đã bước vào phòng.
Ngay sau đó, một lực mạnh đẩy vào lưng Kỷ Hoà khiến cô loạng choạng, ngã chúi vào theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!