Mười năm trước, cô bé chỉ mới mười hai tuổi.
Máu.
Khắp nơi đều là máu. Máu loang ra sàn nhà, thấm đẫm từng viên gạch lát. Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh hoàng.
Vừa bước chân vào cửa, cô đã thấy bố mình ngã sõng soài giữa phòng khách, toàn thân bất động, không còn chút hơi thở nào.
Phía bên kia, mẹ cô nằm trong một vũng máu lớn. Nửa người dưới bị nhuộm đỏ, cơ thể run rẩy yếu ớt. Khi nhìn thấy con gái, bà lập tức dồn chút sức lực cuối cùng, gắng bò về phía cô, tay run run giơ lên.
"Diệu… Diệu Diệu… Chạy đi… mau chạy đi…" – giọng bà yếu ớt như sắp tắt.
"Mẹ! Rốt cuộc là ai? Ai đã hại bố mẹ thành ra thế này?" – Diệu Diệu gào lên, nước mắt tuôn lã chã, vừa khóc vừa nắm lấy tay mẹ.
Bàn tay ấy lạnh ngắt, lại dính đầy máu.
Mẹ cô chỉ kịp dặn một câu cuối cùng: "Chạy đi…" rồi đôi mắt nhắm lại, linh hồn rời khỏi thế gian.
Ngay khoảnh khắc ấy, Diệu Diệu biết mình đã mồ côi.
Bất chợt, cô quay phắt lại. Một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đứng chắn ở cửa.
Trên tay hắn là một con dao nhọn, máu vẫn đang nhỏ giọt từ mũi dao xuống sàn.
Hắn bịt kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt – đôi mắt tàn độc và lạnh lẽo, dán chặt vào cô như một con thú săn mồi.
Cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó.
Đó là đôi mắt của kẻ đã giết chết bố mẹ cô.
Thật trớ trêu, đôi mắt ấy lại vô cùng đẹp. Đôi mắt một mí, đuôi mắt cong lên nhẹ nhàng – nếu không phải trong hoàn cảnh thế này, nếu không phải là một tên sát nhân, có lẽ hắn đã là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.
Cô và hắn nhìn nhau rất lâu.
Dù mới chỉ mười hai tuổi, Diệu Diệu không hề sợ hãi. Cô hét lên một tiếng, lao về phía trước, dốc toàn bộ sức lực đấm đá vào người hắn, điên cuồng gào lên:
"Tại sao?! Tại sao lại giết bố mẹ tôi?!"
"Bố mẹ tôi… chỉ là những người bình thường, lương thiện… Tại sao lại giết họ?!"
Cô không hiểu. Cô không thể hiểu được.
Cô không sợ bị giết. Sau khi mất đi tất cả, cô chẳng còn thiết sống nữa.
Nếu có thể chết cùng bố mẹ, có lẽ sẽ bớt cô đơn hơn.
Nhưng hắn không giết cô.
Hắn chỉ đứng đó, im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút dao động. Có vẻ như hắn đang cau mày… nhưng cũng có thể là không.
Một giây sau, hắn quay người, nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
"Cứu với! Có người giết người!" – Diệu Diệu gào lên, chạy đến bên cửa sổ, nhưng bóng dáng ấy đã biến mất giữa màn đêm.
Cảnh sát tới ngay sau đó.
Họ cố gắng truy tìm tung tích kẻ giết người, nhưng vô ích. Chung cư nơi họ sống đã cũ, hệ thống camera gần như không hoạt động. Hung thủ thoát thân dễ dàng, để lại cô bé nhỏ tuổi một mình trong căn nhà nhuốm máu.
Từ hôm đó, Diệu Diệu – hay đúng hơn, Ngân Hồ – trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Bố mẹ cô không giàu có, nhưng họ thương yêu nhau, chăm lo cho cô từng chút một. Gia đình họ từng là một mái ấm hạnh phúc.
Thế mà giờ đây, tất cả sụp đổ.
Ngân Hồ không hiểu tại sao hắn lại tha cho cô. Là muốn cô sống trong ám ảnh đến suốt đời ư? Là muốn cô sống để đau khổ, để thù hận, để không bao giờ quên được cảnh tượng ấy?
Quá tàn nhẫn… thật sự quá tàn nhẫn.
Cô từng muốn chết, từng ước mình không tỉnh dậy nữa.
Nhưng rồi, cô nghĩ đến ánh mắt của hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!