Kỷ Hòa bật cười:
"Một cô gái ư?"
Cô nghiêng đầu nhìn Thấm Ngôn, khóe miệng cong lên như thể sắp tiết lộ một điều thú vị:
"Tranh có thể đánh lừa người xem mà. Cậu thấy đó là một thiếu nữ, nhưng thật ra… nhìn kỹ lại đi. Kiếp trước của cậu, cũng là một chàng trai."
"Cái gì?" – Thấm Ngôn mở to mắt kinh ngạc, quay lại nhìn bức tranh lần nữa.
Trong tranh là một gương mặt dịu dàng, ánh mắt đượm buồn, nụ cười duyên dáng như hoa mùa xuân nở. Nhìn kiểu gì cũng là một cô gái. Ngay cả phần mô tả bên cạnh tranh cũng ghi rõ: bức chân dung thiếu nữ do họa sĩ Từ Thịnh vẽ.
Kỷ Hòa khẽ nói thêm:
"Nam sinh nữ tướng. Dù hiếm, nhưng vẫn tồn tại."
"Ý là… con trai nhưng có nét đẹp nữ tính?" – Thấm Ngôn nhíu mày.
Cô gật đầu:
"Kiếp trước của cậu có dáng vẻ mảnh mai, đường nét thanh tú, vốn đã khiến người ta dễ lầm tưởng. Lại thêm chút trang điểm, cử chỉ dịu dàng, muốn lừa người khác cũng chẳng khó."
Thấm Ngôn bỗng cảm thấy người như đông cứng lại.
Cậu hiểu ra rồi.
Ý của Kỷ Hòa là—kiếp trước của cậu, người được gọi là “Thấm Nghiên”, thực chất là một chàng trai. Nhưng không hiểu vì lý do gì, lại phải sống dưới thân phận một thiếu nữ.
Bỗng nhiên, Thấm Ngôn thấy thương cho Từ Thịnh. Họa sĩ ấy… liệu có biết người con gái mình hết mực thương yêu, thực chất lại là nam nhân?
Trong lúc Thấm Ngôn còn đang ngẩn người, ánh mắt của Kỷ Hòa chậm rãi hướng về phía tủ kính trưng bày bức tranh. Cô nói bằng giọng điềm nhiên:
"Tranh không chỉ tái hiện hình ảnh, mà còn truyền tải cảm xúc. Cảm xúc ấy, dù qua bao nhiêu thế hệ, vẫn còn ở lại."
Cô khẽ nghiêng đầu:
"Đặt tay lên tủ kính đi."
Thấm Ngôn chớp mắt, chưa kịp hiểu: "Hả?"
"Lại gần một chút, đặt tay lên kính, rồi nhìn thật kỹ bức tranh đó."
Cậu ta thầm lẩm bẩm trong bụng: Nghe kỳ quặc thật đấy, nhưng vẫn làm theo.
Ngay khi bàn tay Thấm Ngôn chạm vào lớp kính trong suốt, ánh đèn xung quanh bất chợt tắt phụt. Cả không gian chìm vào bóng tối. Kỷ Hòa cũng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện ở đó.
Chỉ còn bức tranh trước mặt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lập lòe giữa bóng tối vô định.
Tim Thấm Ngôn bắt đầu đập nhanh hơn. Một chút sợ hãi dâng lên, khiến cậu vô thức gọi:
"Cô Kỷ Hòa… cô có ở đây không?"
Không có ai trả lời.
Chỉ có một người đàn ông xuất hiện phía trước, áo trắng phiêu dạt, tay cầm bút vẽ. Người ấy đang cau mày nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi ngờ và hụt hẫng.
"A Nghiên… hóa ra, ngươi lại là nam nhân?"
Tim Thấm Ngôn như bị bóp nghẹt.
Cậu biết chuyện gì đang xảy ra rồi—cậu đã bị hút vào trong bức tranh. Nói đúng hơn là bị kéo vào ký ức trong tranh, tái hiện lại cảnh tượng năm xưa khi Từ Thịnh phát hiện sự thật về “Thấm Nghiên”.
Bây giờ, cậu chính là “Thấm Nghiên”. Nhưng linh hồn vẫn là Thấm Ngôn, còn cơ thể, biểu cảm, lời nói… tất cả đều là của người trong quá khứ.
Cậu không biết phải trả lời thế nào. Cậu sợ Từ Thịnh sẽ không chấp nhận được sự thật, sẽ nổi giận mà đánh cậu một trận. Ai mà chẳng biết rõ tình cảm của Từ Thịnh dành cho “Thấm Nghiên” sâu nặng thế nào.
Giờ thì hay rồi, Thấm Ngôn thầm nghĩ. Nói theo kiểu hiện đại thì là—em gái biến thành anh em. Ai chịu nổi cú sốc này chứ?
Cậu định im lặng cho qua, nhưng cơ thể lại tự động cử động. Miệng cậu không thể kiểm soát được nữa, thốt ra:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!