Số lượng tranh được tìm thấy trong ngôi mộ cổ phải nói là vô cùng đồ sộ, đến mức viện bảo tàng cũng không thể trưng bày hết được. Họ chỉ lựa chọn vài bức tiêu biểu để trưng bày cho công chúng xem.
Thấm Ngôn đứng trước khu trưng bày tranh, lặng lẽ quan sát thật lâu. Ánh mắt cậu dừng lại trên những bức chân dung vẽ các cô gái thời xưa. Điều khiến cậu ấn tượng là thần thái của mỗi cô gái trong tranh đều khác nhau. Có người nhan sắc nổi bật, có người trông bình thường không có gì đặc biệt, nhưng điểm chung là tất cả đều rất trẻ trung.
Chỉ mới ngần ấy tuổi đời, nhưng những cô gái ấy đã bị cuốn theo dòng xoáy khắc nghiệt của số phận, trở thành món đồ chơi cho một người như Thành Hầu Vương. Thấm Ngôn khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán: "Dù sao thì, xã hội hiện đại vẫn tốt hơn rất nhiều..."
Đúng lúc ấy, một hướng dẫn viên bước tới, dẫn theo một nhóm du khách tiến về phía khu trưng bày tranh này.
"Mọi người chú ý nhé," hướng dẫn viên cất giọng, "Toàn bộ tranh trong khu vực này đều do họa sư Từ Thịnh vẽ. Ông ấy là người được Thành Hầu Vương vô cùng tín nhiệm lúc bấy giờ. Những cô gái có xuất thân thấp kém, không đủ tư cách diện kiến Thành Hầu Vương trực tiếp, đều phải thông qua họa sư Từ Thịnh. Ông sẽ vẽ lại dung mạo họ, sau đó trình lên cho Thành Hầu Vương chọn lựa."
Một vị khách tò mò hỏi:
"Vậy chẳng khác gì Mao Diên Thọ thứ hai sao?"
Hướng dẫn viên gật đầu:
"Đúng vậy, chị có thể hiểu như thế. Từ Thịnh, nhờ vào thân phận đặc biệt của mình, cũng đã thu lợi không ít, chẳng kém gì Mao Diên Thọ thời đó."
"Vậy tức là... khi xem tranh, chúng ta phải hiểu ngược lại đúng không?" – một người khác lên tiếng. "Bức nào đẹp chưa chắc là người trong tranh đẹp, mà có khi chỉ là vì người đó có tiền; còn những bức xấu nhất chưa chắc là do người vẽ xấu, có khi vì cô gái đó nghèo nên không có ai chống lưng?"
"Chính xác," hướng dẫn viên gật đầu. "Ví dụ, trong loạt tranh này, bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên có lẽ là bức tranh kém nhất về mặt thẩm mỹ. Nhìn vào là biết cô ấy không có thế lực, không có tiền bạc gì cả."
Một du khách cười lớn, chỉ vào bức tranh đó và nói như thể vừa phát hiện được chuyện thú vị:
"Nhìn xem, đúng là bức tranh xấu nhất thật! Chắc chắn đây là người nghèo nhất trong tất cả!"
Một vài người khác cũng bật cười, phụ họa theo.
Thấm Ngôn cũng quay sang nhìn theo hướng người đó chỉ. Quả thật, trong số các bức chân dung, bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên là đơn giản và thô sơ nhất. Nhưng... có điều gì đó khiến cậu đứng sững lại.
Càng nhìn... càng thấy quen mắt.
Thấm Ngôn chăm chú quan sát bức tranh, ánh mắt dần trở nên kỳ lạ. Cô gái trong tranh không hẳn là xinh đẹp nổi bật, thậm chí có phần mộc mạc, nhưng đường nét khuôn mặt ấy... lại có gì đó rất giống với chính cậu.
"Sao lại giống mình đến thế?" – cậu thầm nghĩ, lòng ngổn ngang.
Cũng phải nói thêm rằng, Thấm Ngôn là một người có ngoại hình ưa nhìn. Mỗi khi ra đường, cậu thường xuyên được khen ngợi. Dù vậy, nhìn kỹ vào bức tranh này, cậu không thể phủ nhận sự tương đồng đến kỳ lạ giữa mình và cô gái trong tranh – Thấm Nghiên.
Cậu đứng lặng hồi lâu, ánh mắt không rời khỏi bức tranh ấy. Có một khoảnh khắc, cậu nảy ra ý định lấy điện thoại ra chụp lại, đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái vui nhộn:
"Mọi người nhìn xem! Tôi vừa gặp được phiên bản nữ của mình trong tranh cổ đây này!"
Thế nhưng, viện bảo tàng nghiêm cấm chụp ảnh. Cuối cùng, cậu chỉ đành thở dài, kìm nén sự tò mò rồi bỏ điện thoại lại vào túi.
Vừa lúc ấy, điều bất ngờ xảy ra.
Cô gái trong bức tranh... nở một nụ cười dịu dàng với cậu.
Tim Thấm Ngôn chợt thắt lại. Cậu tròn mắt nhìn chằm chằm. Và ngay sau đó, từ đôi mắt cô gái trong tranh, hai hàng máu đỏ tươi lặng lẽ tuôn chảy xuống.
Cậu giật nảy người, suýt nữa thì hét toáng lên giữa viện bảo tàng. Cậu dụi mắt thật mạnh, nhìn lại lần nữa.
Cô gái trong tranh đã trở lại như cũ, dáng vẻ yên bình, tay ôm bó hoa, khuôn mặt dịu dàng, không có gì bất thường cả.
"Mình... bị ảo giác à?" – cậu tự hỏi, tim vẫn chưa hết đập loạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!