Trì Dật quay sang, gương mặt căng thẳng, nắm chặt lấy tay Điền Kỳ, giọng gần như gào lên:
"Điền Kỳ, nhanh lên! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Bà của Lục Ương là một kẻ điên thật sự! Bà ta đã biến người sống thành bù nhìn và giờ đang muốn giữ chúng ta lại nơi quái quỷ này mãi mãi!"
Điền Kỳ ngơ ngác, toàn thân lạnh toát:
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trì Dật hít sâu một hơi, nói nhanh:
"Đêm hôm đó, anh có chuyện muốn tìm Lục Ương, nhưng chưa kịp thấy cô ấy thì đã gặp bà của cô ta đứng ngay trước cửa. Anh rất lịch sự hỏi bà có thấy Lục Ương không, nhưng bà ấy chẳng những không trả lời mà còn nhìn anh chằm chằm, rồi lẩm bẩm nói: 'Cậu sắp chết rồi, cậu sắp chết rồi...'."
"Ban đầu anh còn tưởng bà ta bị lẫn, nhưng không ngờ chỉ vài giây sau, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể cứng lại, từng chút một... cuối cùng biến thành một con bù nhìn! Khi đó, bà ta chỉ đứng đó, nhìn anh rồi cười khúc khích như điên."
Điều kinh hoàng nhất, là dù đã biến thành bù nhìn, Trì Dật vẫn còn ý thức. Anh ta chỉ có thể nằm đó, bất lực nhìn mình bị vác ra cánh đồng, mặc cho nắng gió hành hạ, chim chóc đậu lên vai, chẳng thể làm gì.
Anh ta cũng đã nhìn thấy Điền Kỳ lúc đó, hoảng loạn mang theo túi lớn túi nhỏ, chạy khỏi làng. Đáng tiếc, anh không thể cử động, cũng không thể lên tiếng gọi cô cứu giúp...
Kể đến đây, sắc mặt của Điền Kỳ lập tức tái xanh. Cô ngước nhìn Trì Dật, trong lòng dấy lên một linh cảm chẳng lành.
Nếu những gì anh ta nói là thật… thì bà Lưu, bà Lục… cả cái làng Cam Tuyền này… đều không bình thường!
Nhưng đúng lúc đó, Lục Ương cũng lên tiếng. Gương mặt cô tái mét nhưng ánh mắt lại bùng lên giận dữ:
"Anh đừng có nói bậy! Bà nội tôi sao có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy? Còn anh thì sao? Chắc gì anh đã vô tội! Ai biết có phải do anh làm chuyện xấu bị phát hiện nên giờ quay ra vu oan cho người khác?"
Cô nhìn Điền Kỳ, gằn giọng:
"Điền Kỳ, cậu còn chưa biết đúng không? Để tớ nói cho cậu nghe — đêm đó, anh ta không ngủ, lén trèo tường vào nhà tớ! Khi đó tớ đang tắm, suýt nữa thì hét lên vì hoảng. May mà kịp che lại người..."
Lục Ương vừa nói vừa run rẩy:
"Tớ hỏi anh ta tại sao lại làm vậy, thì anh ta nói… anh ta thích tớ. Anh ta bảo ở bên cậu chỉ vì muốn tiếp cận tớ. Anh ta còn cầu xin tớ suy nghĩ lại tình cảm của mình. Tớ thấy quá kinh tởm, nên đã hét lên đuổi anh ta đi."
Giọng cô lạc hẳn:
"Anh ta tức giận, rồi bất ngờ tát tớ một cái thật mạnh. Tớ ngã xuống đất, sau đó bất tỉnh. Khi tỉnh lại… tớ đã thành ra thế này."
Lục Ương cười lạnh, nhìn Trì Dật như muốn xé nát anh ta bằng ánh mắt:
"Anh dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho bà tôi? Tôi thấy là anh làm đấy! Bị từ chối nên anh điên lên, biến tôi thành bù nhìn cho hả giận! Nếu anh trong sạch, anh có dám thề không? Có dám thề trước mặt Điền Kỳ rằng anh chưa từng lẻn vào nhà tôi? Rằng anh chưa từng đánh tôi?"
Trì Dật đỏ mặt tía tai, gằn giọng:
"Đồ điên! Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Nếu tôi làm thật thì tôi có ngu mà biến luôn cả mình thành bù nhìn không? Rõ ràng là bà già kia!"
Hai người bắt đầu cãi nhau dữ dội, không ai chịu nhường ai. Không khí trở nên căng như dây đàn.
Chỉ có Điền Kỳ là vẫn đứng im lặng ở bên, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đượm buồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!