Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Buổi tối, ông cụ thường xuyên rơi vào trạng thái sợ hãi, hoảng loạn. Ông hay la hét, kêu to giữa đêm khiến cả nhà không ai ngủ được. Những đêm như thế cứ lặp đi lặp lại, trở thành nỗi ám ảnh cho mọi người trong nhà.

La Quân, con trai của ông, là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Anh chỉ ngủ chưa đến năm tiếng mỗi đêm. Sáng nào thức dậy, tim cũng như bị bóp nghẹt, huyệt thái dương giật đau từng cơn. Hôm nay cũng vậy, anh vừa mở mắt đã cảm thấy cả người bức bối, tâm trạng không thể thoải mái nổi.

Vợ anh, sau khi dọn dẹp bữa sáng cho cả nhà, nhẹ nhàng đặt bát cơm trước mặt ông cụ rồi nói:
“Bố ăn chút gì đi ạ. Ăn xong, con đưa Tiểu Du đi học, rồi chở bố đến bệnh viện làm trị liệu phục hồi.”

Ông cụ đưa tay cầm lấy bát cơm, nhưng cứ cầm mãi mà không chịu ăn.
La Quân ngồi đối diện, cau mày hỏi:
“Sao bố không ăn? Cơm nguội bây giờ.”

Ông cụ mấp máy môi, một hồi lâu sau mới thốt ra một câu khó nghe trọn vẹn:
“Độc... có độc...”

La Quân giật mình, đầu ong ong. Anh bực bội gắt lên:
“Độc gì? Độc ở đâu ra? Bố lại nghĩ linh tinh rồi! Không ăn thì để đó, không ai ép bố cả!”

Vợ anh đứng bên cạnh, chỉ im lặng nhìn hai cha con, không xen vào. Ông cụ cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn con trai bằng đôi mắt mơ hồ, như một đứa trẻ đang bị trách mắng mà không biết mình sai ở đâu.

La Quân quay đi, chẳng buồn nói thêm lời nào. Anh thấy bản thân đang dần mất kiên nhẫn. Dù sao thì ông cụ cũng đã lẫn rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì. Anh còn phải đi làm, phải lo cho cả gia đình, gánh nặng mưu sinh không cho phép anh yếu lòng.

Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất là ông cụ không chỉ không chịu ăn, mà còn ngăn cản anh ăn, làm anh càng thêm bực tức.

Bỗng ông cụ đứng dậy, run rẩy đưa tay về phía con trai như muốn nói gì đó. Hành động ấy khiến La Quân mất kiểm soát, anh đập mạnh bát đũa xuống bàn và quát lớn:
“Con thật không hiểu bố đang nghĩ gì nữa! Bố không ăn thì thôi, sao còn cản con? Bố không minh mẫn thì lo thân mình trước đi, đừng làm phiền người khác nữa!”

Ông cụ không đáp lại, chỉ ngồi thẫn thờ, như bị dội một gáo nước lạnh. Ánh mắt ông dại đi, nhìn con trai mà không biết nói gì.

La Quân sau đó rời khỏi nhà, lòng nặng trĩu. Cảm giác mệt mỏi bám lấy anh như một bóng ma. Không chỉ vì thiếu ngủ, mà còn vì tâm lý căng thẳng triền miên.

Cuộc sống này, bao giờ mới có thể kết thúc?

Bố anh, ngày càng tệ hơn. Không còn tỉnh táo, không nhớ nổi chuyện vừa xảy ra, chỉ biết gây chuyện rối ren. Vợ anh đã từng thở dài, nói một câu như kim đâm vào tim:
“Nếu bố chết đi, chắc mọi chuyện sẽ dễ thở hơn.”

Lúc ấy, La Quân không nói gì, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận. Anh không muốn trở thành người con bất hiếu. Nhưng sự thật là, sự tồn tại của bố trong tình trạng này chỉ khiến tất cả thêm khổ sở.

Nếu bố chết đi... liệu có phải là một lối thoát?

Ý nghĩ ấy ban đầu khiến La Quân thấy tội lỗi, nhưng rồi nó cứ ngày một lớn dần. Muốn giết một người già không còn khả năng tự vệ, tâm trí cũng không minh mẫn... thật sự quá dễ dàng.

Chỉ cần đưa ông cụ một viên thuốc không phù hợp, lừa ông uống, là xong.

Dù sau này có bị điều tra, chỉ cần nói ông cụ uống nhầm thuốc là được.

Một hôm, La Quân tìm đến vợ, ngập ngừng mãi mới thốt ra được suy nghĩ đen tối trong lòng. Người vợ chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện này... không thể trách chúng ta được, đúng không anh? Chúng ta... thật sự không còn cách nào khác.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!