Sau một hồi lưỡng lự, cô bé bỗng chộp lấy cổ tay Kỷ Hòa, giọng nói gấp gáp như thể sợ người ta không tin mình:
"Chị Kỷ Hòa, Dung Dung không phải người như vậy! Cậu ấy không làm những chuyện đó đâu!"
Cô bé thật sự lo lắng.
Vì tất cả mọi người đều đang nói rằng Dung Dung không tốt, rằng cô ấy là người xấu. Nhưng Tiểu Nguyệt Nha không tin. Dung Dung là bạn thân của cô từ nhỏ, cô hiểu rõ cậu ấy hơn ai hết.
Kỷ Hòa nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giọng nói trầm thấp mà chắc chắn:
"Những người đặt điều vu oan cho em, mãi mãi chính là những người hiểu rõ sự thật hơn bất kỳ ai."
Chỉ là họ không muốn thừa nhận, cũng không muốn nói ra mà thôi.
Giọng nói của Kỷ Hòa kiên định, chứa đựng sự tin tưởng tuyệt đối.
Tiểu Nguyệt Nha sững sờ trong giây lát, sau đó cảm giác bất an trong lòng dần dần tan biến.
Cô bé cúi đầu, bất giác nhận ra tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay Kỷ Hòa.
Ngay lập tức, mặt cô bé đỏ bừng, vội vã rụt tay về.
"Xin... xin lỗi, chị Kỷ Hòa, em không cố ý."
Giọng Tiểu Nguyệt Nha nhỏ đi, có chút chột dạ. Nhưng đúng lúc này, sau lưng lại vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
"Mấy người đoán xem, Tiểu Nguyệt ngày nào cũng chơi với Dung Dung, có khi nào cũng bị nhiễm thói hư tật xấu không?"
Sắc mặt Tiểu Nguyệt Nha lập tức cứng đờ, cơ thể như đông cứng tại chỗ. Những lời bàn tán càng lúc càng trắng trợn hơn.
"Không phải có câu 'nồi nào úp vung đó' sao? Còn cái cô Kỷ gì đó nữa, sao trước giờ tôi chưa từng nghe cháu tôi nhắc đến?"
"Haiz, chẳng phải cô ta là giáo viên mới đến sao? Nếu không phải vì mới đến, ai thèm quan tâm đến con bé Dung Dung chứ? Đứa bé đó... thật sự rất hư hỏng."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!