Dù Thường Gia Ngôn chưa từng yêu ai, nhưng điều đó không ngăn cản anh tinh ý trong việc quan sát cảm xúc của con gái.
Cẩu Văn Kiệt nhăn mặt thắc mắc:
"Hả? Cậu nói thật đấy à? Không phải cô Đào đã nói rõ rồi sao? Cuộc hôn nhân này vốn dĩ không cần phải tiếp tục nữa mà."
Thường Gia Ngôn thở dài, lắc đầu nhìn Cẩu Văn Kiệt như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ:
"Cậu đúng là ngốc. Thảo nào theo đuổi con gái bao nhiêu năm vẫn chẳng có kết quả. Đào Du Ca chỉ nói cho có lệ thôi, cậu không nhìn thấy sao? Nếu thật sự muốn cắt đứt với Giản Triệt, thì cô ấy đã bỏ đi ngay sau buổi lễ kia rồi. Việc gì phải đứng đợi ở bãi đỗ xe hàng giờ đồng hồ như vậy?"
Cẩu Văn Kiệt bừng tỉnh như vừa hiểu ra chân lý:
"Ờ nhỉ! Cũng đúng thật!"
Anh ta lập tức quay sang Giản Triệt với vẻ mặt tò mò pha chút ngưỡng mộ:
"Anh Giản à, hay là anh mở một lớp dạy đi? Chỉ tôi cách khiến con gái yêu mình chết đi sống lại như thế với! Tôi nói thật đấy, bạn cùng phòng tôi chỉ cần giữ vài tấm hình người yêu cũ trong ổ cứng thôi là đã bị bạn gái hiện tại phát hiện, bắt quỳ xin lỗi rồi. Thế mà anh thì... Đào Du Ca xinh đẹp như vậy, vóc dáng chuẩn khỏi nói, vậy mà vẫn si mê anh như thế?"
"Anh mở lớp đi thật đi!"
Giản Triệt im lặng, không rõ là nên cười hay nên khóc trước lời khen nửa vời ấy. Anh thở dài:
"Tôi và Đào Du Ca quen nhau từ thời đại học. Sau đó, chúng tôi cùng đỗ vào một trường cao học. Suốt khoảng thời gian đó, cô ấy luôn thích tôi. Đặc biệt là sau cái chết của Sở Hi... tôi gần như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng cô ấy vẫn ở cạnh tôi, không rời nửa bước. Tôi thực sự cảm động."
Anh ngước nhìn mọi người, ánh mắt chân thành:
"Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không phải kẻ tồi tệ. Khi bắt đầu với cô ấy, tôi đã nói rõ – tôi vẫn chưa thể quên được Sở Hi. Như vậy là không công bằng. Nhưng cô ấy vẫn chấp nhận."
Cẩu Văn Kiệt nghe đến đây thì sốc không nói nên lời. Anh càng thêm quả quyết:
"Anh nhất định phải mở lớp dạy đi!"
Thường Gia Ngôn dịu giọng nói:
"Vậy thì cô ấy thật sự yêu anh nhiều lắm. Người đã khuất thì cũng đã đi rồi. Anh nên học cách buông bỏ, sống cho hiện tại. Đừng phụ lòng một người con gái tốt như vậy."
Giản Triệt cúi đầu, giọng anh nặng trĩu:
"Tôi biết. Chỉ là... mỗi lần nghĩ đến việc Sở Hi chết vì tôi, tôi lại không thể tha thứ cho bản thân."
Từ nãy đến giờ, Ký Hòa vẫn im lặng. Bỗng nhiên, cô cất lời:
"Sở Hi chết vì anh sao?"
Giản Triệt gật đầu, đáp nhỏ:
"Đúng vậy. Trước đây tôi đã nói rồi mà, chẳng phải ai cũng rõ điều đó sao?"
Ký Hòa lắc đầu:
"Không, đó chỉ là điều anh tưởng tượng ra thôi. Anh có muốn biết sự thật không?"
Giản Triệt giật mình đứng bật dậy khỏi ghế:
"Sự thật? Cô biết sự thật sao?"
Cô gái vẫn giữ giọng điềm đạm, chậm rãi nói:
"Tôi không biết. Nhưng người trong cuộc thì biết."
Ký Hòa quay sang Cẩu Văn Kiệt:
"Trước đây mọi người từng chơi trò Jubensha, ván 'Trường học quỷ ám' ấy. Chẳng phải lúc đó, mọi người đã vô tình triệu hồi Sở Hi thông qua trò Bút tiên sao? Câu chuyện đó vốn được cải biên từ chuyện của cô ấy, vì thế cô ấy có cảm ứng là chuyện rất bình thường. Chúng ta có thể thử lại một lần nữa."
Cô ngừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
"Lần này, tôi sẽ vẽ một lá bùa, giúp cô ấy tụ linh, như vậy... cô ấy có thể hiện hình."
"Hiện hình?" – Cả nhóm sửng sốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!