Phản ứng của những khán giả khác cũng chẳng khác gì Thường Gia Ngôn — ai nấy đều kinh ngạc đến không nói nên lời.
Người dẫn chương trình dường như rất hài lòng trước phản ứng đó. Anh ta cầm micro, mỉm cười tự tin và đầy vẻ đắc ý:
"Đừng vội vàng kết luận, thưa quý vị. Mọi điều các vị vừa thấy… mới chỉ là khởi đầu thôi.
"Tôi đã nói rồi mà — đây là một buổi biểu diễn mà các vị không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác. Nó sẽ đảo lộn nhận thức của các vị, làm lung lay những quan niệm xưa cũ mà các vị từng tin tưởng."
Lời nói ấy không hề là khoa trương. Bởi vì sau đó, những tiết mục kế tiếp còn khiến người ta chấn động hơn nhiều.
Ví dụ như, một chú chó có thể tự mặc quần áo, tự đánh răng, rửa mặt như con người. Hoặc một chú vẹt không chỉ biết nói vài câu đơn giản mà có thể đối thoại linh hoạt với người — người hỏi gì, nó đáp nấy, thậm chí còn chủ động tìm chủ đề để trò chuyện.
Trong các rạp xiếc thông thường, khi động vật biểu diễn những hành vi giống con người, khán giả sẽ cảm thấy chúng đáng yêu và khâm phục. Nhưng cảm giác đó chỉ tồn tại khi sự tương đồng dừng lại ở mức độ vừa phải.
Khi những hành vi đó vượt qua ngưỡng cho phép — quá giống con người — thì mọi thứ trở nên… quái dị.
Thay vì cảm thấy dễ thương, người ta lại cảm thấy sợ hãi, bất an. Một cảm giác rất khó gọi tên, chỉ biết rằng nó làm người ta rùng mình. Đó chính là hiện tượng Uncanny Valley — khi một vật thể có hình dạng và cử chỉ gần giống con người, nhưng lại chưa hoàn toàn giống, tạo ra cảm giác lạ lùng và xa lạ.
Thường Gia Ngôn vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt cảnh giác đảo quanh khán đài.
Tiếng vỗ tay vang lên dồn dập, không ngớt từ mọi phía. Dù ai cũng đeo mặt nạ, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự phấn khích điên cuồng đang trào dâng trong đám đông.
Chỉ trừ anh ra… Dường như không một ai nhận ra rằng có gì đó không bình thường.
"Những con vật này thông minh quá… Cứ như người thật vậy." Ai đó khẽ thốt lên.
Bất ngờ, một người phụ nữ đứng dậy từ hàng ghế khán giả. Cô ta đeo mặt nạ rắn hổ mang, bàn tay giấu trong áo choàng đen đang bế một con mèo trắng nhỏ.
Là mèo Ragdoll — giống mèo sang chảnh đắt tiền. Thường Gia Ngôn biết rõ, loại mèo này giá thấp nhất cũng lên đến năm chữ số.
Trên cổ con mèo còn đeo một chiếc vòng cổ lấp lánh, rõ ràng là sản phẩm của một thương hiệu xa xỉ, giá trị có thể lên đến sáu chữ số.
Trong khoảnh khắc đó, Thường Gia Ngôn không khỏi thấy buồn cười mà cũng chua chát: Đời sống của một con vật cưng nhà giàu, có khi còn hơn cả một con người bình thường phải chật vật cả đời.
Người phụ nữ mang mặt nạ rắn nhẹ nhàng nói:
"Dù nó có ngốc hay thông minh, tôi vẫn yêu Đầu Đầu như cũ… Nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể hiểu được lòng người hơn một chút."
Người dẫn chương trình mỉm cười nhã nhặn:
"Tất nhiên rồi, thưa quý cô. Không giấu gì quý cô, thật ra trong số khán giả có mặt tại đây hôm nay, không ít người cũng từng có mong muốn giống như cô. Họ cũng từng đem thú cưng đến đây, hy vọng nó sẽ trở nên hiểu chuyện hơn, biết cảm nhận cảm xúc của chủ nhân."