Trong chiếc gương đồng cũ kỹ, hiện lên khuôn mặt của một ông già với làn da tái nhợt, cơ thể sưng phù, đôi mắt lồi ra như mắt cá vàng — một cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Không ai dám lên tiếng, chỉ có Vương Ma Tử run giọng hét lên:
“Lão Đường! Ông bạn già của tôi, là ông thật sao?...”
Nói đến đây, ông nghẹn ngào vỗ mạnh vào đùi, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống gò má xám xịt vì sương gió.
“Ôi bạn già ơi, ông hồ đồ quá! Sao ông lại nghĩ quẩn mà tự tử như vậy? Ông đi rồi, để lại một mình tôi đối mặt với mớ rắc rối này, ngày nào cũng bị hai thằng con trai bất hiếu của ông đến làm phiền!”
“Bọn chúng muốn mang xác ông đi sao? Hừ! Còn lâu! Miễn là tôi còn sống, xác của ông sẽ không rơi vào tay chúng nó đâu!”
Giọng ông càng nói càng lớn, như trút hết bao nỗi uất nghẹn:
“Lão Đường, tôi cầu xin ông một việc cuối cùng. Làm ơn... hãy đi vào giấc mơ của thằng út nhà ông, nói cho nó biết, bảo nó đến thôn Lạc Hoa mà nhận xác ông về đi. Chỉ có nó mới xứng đáng làm điều đó.”
Hồn ma trong gương không đáp, cũng không cử động, chỉ lặng lẽ nhìn ra từ bên kia lớp thủy ngân lạnh lẽo. Nhưng tất cả đều cảm nhận được – ông ấy đã nghe thấy lời thỉnh cầu ấy.
Một lúc sau, bóng dáng mờ ảo trong gương dần tan biến, như làn khói tan vào không khí.
Vương Ma Tử nhìn chăm chú vào tấm gương, ánh mắt đầy lưu luyến. Rồi ông bật cười khẽ, trong nụ cười có chút gì đó nhẹ nhõm:
“Cuối cùng thì tôi cũng không còn gì phải hối tiếc rồi…”
Cả đời ông sống không gia đình, không người thân, cũng chẳng bạn bè. Thế nhưng trong những năm cuối đời, ông lại gặp được lão Đường — người duy nhất khiến ông cảm nhận được sự ấm áp của tình bạn. Mối duyên ngắn ngủi ấy, với ông, là cả một gia tài.
Và giờ, ông muốn dùng chút sức tàn của mình để làm tròn lời hứa với người bạn đã khuất.
Ông quay lại, nhìn hai người Kỷ Hòa và Diêm Lập đang đứng lặng im:
“Các cô muốn tôi vớt xác ai? Giờ đi luôn cũng được, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Nói xong, ông nhanh nhẹn thu dọn dây thừng, bao tải và mấy vật dụng nghề nghiệp bỏ vào túi. Sau đó, ông còn tiện tay túm lấy một con gà trống to tướng đang giãy giụa trong chuồng.
Con gà bị giữ chặt cổ, giãy giụa và kêu quang quác, cánh đập phành phạch vào tay ông.
Diêm Lập ngạc nhiên hỏi:
“Ông định mang theo con gà này thật à? Chẳng phải nó sẽ gây phiền phức sao?”
Vương Ma Tử lập tức hừ mũi khinh thường:
“Thằng nhóc này, cậu thì biết cái quái gì! Đây là luật trong nghề! Khi chèo thuyền vớt xác, phải buộc một con gà trống vào mũi thuyền. Nếu có thứ gì dơ bẩn hay không sạch sẽ xuất hiện, con gà sẽ phản ứng đầu tiên.”
Diêm Lập nghe xong mà lắp bắp:
“Th-thứ bẩn thỉu... ý ông là ma quỷ ấy ạ? Có thật là sẽ gặp mấy thứ đó không?”
Vương Ma Tử liếc cậu một cái, rồi chậm rãi nói:
“Cậu tưởng nghề này chỉ là chèo thuyền vớt xác thôi à? Làm lâu rồi thì kiểu gì cũng gặp chuyện kỳ lạ. Tôi từng gặp một xác chết hiểu tiếng người, cậu tin không?”
Rồi ông chậm rãi kể tiếp:
“Có một lần, tôi quên điều cấm kỵ tổ truyền, vẫn cố chèo thuyền ra sông đúng hôm mưa bão. Lúc đó đang chèo thì thuyền bỗng khựng lại giữa dòng, dù không có đá ngầm hay vướng cây gì cả.”
“Mà cậu biết không? Xung quanh thuyền bỗng xuất hiện hàng đống tóc phụ nữ, dài và đen nhánh, cứ như ai đó đang quấn chặt lấy thuyền từ dưới nước. Thuyền không cách nào nhúc nhích nổi.”
“Tôi hoảng hồn, lập tức giết một con gà để cúng tế. Phải làm như vậy mới thoát ra được. Nghe đâu, đó là oan hồn của một người phụ nữ chết oan, cứ mãi lẩn khuất dưới sông, không chịu siêu thoát. Hễ gặp ai yếu bóng vía thì kéo xuống làm thế mạng…”
Diêm Lập nghe đến đây mà tái mét, không dám thở mạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!