Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Diêm Lập chỉ mới liếc nhìn một cái liền hét toáng lên, mặt cắt không còn giọt máu, rồi ngồi bệt xuống đất:

"Xác… xác chết! Trong nhà có xác chết kìa!"

Kỷ Hoà cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cậu. Trên nền nhà, một thi thể nằm sóng soài, quanh người là những vệt nước loang lổ. Cơ thể xác chết đã bị ngâm nước đến mức trương phềnh, da thịt bong tróc, tóc tai lưa thưa dính bết vào da đầu lộ xương, trông vô cùng kinh dị.

Từ thi thể đó, một mùi hôi thối nồng nặc của xác phân huỷ xộc thẳng vào mũi khiến Diêm Lập suýt nôn ra tại chỗ.

"Sợ cái gì chứ?" – Kỷ Hoà vẫn giữ giọng điềm tĩnh, ánh mắt rời khỏi xác chết – "Trong nhà người làm nghề vớt xác thì có xác chết cũng đâu có gì lạ."

"Nhưng mà…" – Diêm Lập còn chưa nói hết câu thì phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói thô lỗ, đầy giận dữ:

"Mấy người tới đây làm gì? Cút đi, nhanh lên!"

Cả hai lập tức quay đầu lại. Một ông già gù lưng đứng sau họ từ lúc nào không hay. Đôi mắt đục ngầu như nước vũng lâu ngày, làn da xám xịt đầy nếp nhăn và những mảng lốm đốm, khiến người ta liên tưởng đến… một cái xác biết đi.

Trên mặt ông ta chi chít những nốt rỗ sâu, khiến bất cứ ai mắc chứng sợ lỗ cũng phải lập tức quay mặt đi. Không cần hỏi, cũng biết đây chính là "Vương Ma Tử" mà mấy đứa trẻ trong làng đồn đại.

Chưa để hai người kịp phản ứng, ông ta đã thô bạo đẩy Diêm Lập sang một bên, mở cửa căn nhà gỗ ọp ẹp, rồi vác đồ từ lưng xuống, ném "phịch" xuống đất.

Chỉ đến lúc này Diêm Lập mới nhìn rõ: trên lưng ông ta là một cái xác người, vẫn còn đang nhỏ nước tong tong xuống nền nhà.

Cái xác bị ông ta ném xuống đất đến bật cả lên một chút, lớp da do ma sát mà trầy trụa, lộ ra bên dưới là những vết thương đầy giòi bò lúc nhúc. Từ miệng vết thương, dịch vàng xanh rỉ ra, tanh tưởi đến buồn nôn.

Diêm Lập ôm bụng, mặt trắng bệch như sắp nôn hết bữa cơm hôm qua.

Tuy vậy, trong cơn choáng váng, cậu vẫn cố lôi lại một chút lý trí để hỏi:

"Chờ chút, có… có phải ngài nhận nhầm người rồi không? Chúng tôi… lần đầu tiên đến đây mà, sao lại bảo là 'lại đến'?"

Vương Ma Tử liếc cả hai người, ánh mắt như đang soi mói từ đầu đến chân, khiến Diêm Lập rợn da gà.

May thay, có vẻ ông ta cũng nhận ra họ không giống kẻ gây rối, chỉ hừ lạnh rồi hỏi:

"Vậy mấy người tìm tôi làm gì?"

Nghe vậy, Diêm Lập lập tức đứng thẳng dậy, trình bày rõ ràng mục đích:

"Nghe nói… ngài là người vớt xác trong vùng này, chúng tôi muốn nhờ ngài giúp tìm thi thể chú hai tôi. Ông ấy mất tích ở con sông gần đây."

Không ngờ, Vương Ma Tử vừa nghe xong liền lắc đầu từ chối:

"Tôi không làm đâu. Muốn thì đi tìm người khác."

Diêm Lập ngớ người:
"Hả?"

Cậu còn tưởng tìm được ông ta rồi là có hy vọng, nào ngờ mới hé miệng cầu xin đã bị từ chối phũ phàng.

"Ngài là người vớt xác mà? Sao lại không vớt xác nữa?" – Cậu hỏi lại, không giấu được sự thất vọng.

"Tâm trạng không vui, không muốn làm thì không làm. Tôi sống sao cho thoải mái là được, đói chết cũng không đến lượt." – Vương Ma Tử đáp, giọng dửng dưng đến mức khó tin.

Diêm Lập: "..."
Cậu hoàn toàn cứng họng.

Đang lúc Diêm Lập vò đầu suy nghĩ xem phải thuyết phục kiểu gì, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ồn ào náo loạn.

"Vương Ma Tử! Ông đúng là đồ không có nhân tính! Cư xử với xác chết như vậy mà không thấy nhục à?"

"Đúng đấy! Làm nghề này thì cũng phải có lương tâm chứ! Có ai vớt xác rồi còn đem xác người ta đi giấu không? Mau trả lại xác cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!