“Oa, vậy làm nghề này chắc thường xuyên gặp mấy chuyện kỳ dị lắm nhỉ?” – Diêm Lập tròn mắt hỏi.
“Đúng vậy,” – Kỷ Hòa gật đầu, giọng điềm tĩnh – “Họ quanh năm tiếp xúc với xác chết, nên có rất nhiều điều kiêng kị, không thể tùy tiện phạm vào đâu.”
Nói xong, cô bước đi trước, không quên ngoái đầu lại: “Đi thôi, mình phải hỏi thăm dân làng gần đây một chút. Chỉ dựa vào hai người chúng ta, dù có thật sự tìm thấy thi thể chú hai cậu, thì cũng không dễ mà vớt lên được đâu.”
Diêm Lập lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: “Này này này, đại sư Kỷ Hòa ơi, chờ em với!”
...
Thôn Lạc Hoa nằm ở vị trí hẻo lánh, thời tiết khắc nghiệt với sự chênh lệch lớn giữa ngày và đêm. Người dân nơi đây quanh năm làm việc dưới nắng gió gay gắt, cơ thể rắn rỏi, gương mặt sạm đen vì sương gió. Trái lại, làn da của Kỷ Hòa lại mịn màng trắng trẻo, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết cô là người từ nơi khác đến. Khi hai người đi dọc theo con đường đất, ánh mắt dò xét và nghi ngờ của dân làng cứ thế đổ dồn về phía họ.
Dù ở bất kỳ đâu, tâm lý bài ngoại vẫn luôn tồn tại.
Khi đi qua một góc nhỏ trong làng, Diêm Lập nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi nhảy dây, liền vui vẻ tiến tới, định hỏi thăm tình hình.
Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, một trong số mấy đứa trẻ đã vội vàng cảnh báo trước: “Mẹ em dặn rồi, không được nói chuyện với người lạ!”
Lời định thốt ra của Diêm Lập lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Cậu đứng đó ngẩn người, không biết nên làm sao: “…Tâm lý cảnh giác của trẻ con bây giờ ghê thật…”
Cậu thở dài, trong lòng vừa buồn cười vừa bất lực, rồi quay sang nhìn Kỷ Hòa với ánh mắt cầu cứu.
Kỷ Hòa khẽ mỉm cười, từ tốn lấy trong túi áo ra một nắm kẹo, nhẹ nhàng đưa cho đứa trẻ đứng gần nhất.
Cậu bé kia hơi do dự, ngẩng đầu nhìn cô.
Dù mẹ đã dặn phải tránh xa người lạ, nhưng người chị gái này thật sự rất xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng như tiên nữ bước ra từ truyện cổ tích.
Chắc là không phải người xấu đâu… nhỉ?
Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng đứa trẻ vẫn bị hấp dẫn bởi mùi kẹo ngọt, chậm rãi vươn tay nhận lấy.
Kỷ Hòa nhẹ nhàng cúi người xuống, hỏi nhỏ: “Bạn nhỏ này, em có biết gần đây có ai biết vớt xác không?”
Đứa trẻ vừa bóc viên kẹo trong tay, vừa đáp: “Người biết vớt xác à? Trước đây trong thôn em có một người như thế. Bọn em đều gọi ông ấy là Vương Ma Tử. Nhưng ông ấy xấu lắm, ai trong thôn cũng không thích, nên bị đuổi ra sống một mình ở gần mé sông rồi. Bọn em cũng lâu lắm rồi không gặp ông ấy nữa.”
Nghe vậy, Diêm Lập lập tức hỏi: “Vì sao ông ấy lại bị đuổi đi?”
“Em cũng không rõ,” – đứa trẻ chậm rãi nhai kẹo rồi nói tiếp – “Nhưng em nghe mẹ bảo, ông ấy hay lợi dụng việc mình vớt xác để hét giá, đòi tiền rất cao, không có lương tâm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!