Kỷ Hòa: "..."
Mấy người nhiệt tình như vậy khiến tôi có chút sợ đó.
Trước mặt cô, đạo diễn Bạch Thạch – một người đàn ông trung niên, nổi tiếng với những bộ phim về lòng yêu nước – đang cười hớn hở. Những tác phẩm của ông ta luôn khiến khán giả trong rạp phải rơi nước mắt, thậm chí có người xem xong còn ra khỏi rạp trong trạng thái nghẹn ngào.
Vừa nhìn thấy Kỷ Hòa, Bạch Thạch đã vồn vã bước tới, giọng đầy hứng khởi:
"Ui chao, cô Kỷ Hòa! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Thật sự không dám giấu giếm, tôi cũng là fan của cô đấy! Cô có thể nói vài câu để tôi chú ý một chút không? Lời của cô, tôi chắc chắn sẽ nghe theo!"
Ông ta vốn chỉ định đùa một chút, không ngờ Kỷ Hòa lại nghiêm túc nhìn ông ta một lúc rồi trầm giọng nói:
"Đạo diễn Bạch, ông đã từng nghe qua ‘tài tinh’ chưa?"
Bạch Thạch sửng sốt. "Tài tinh?"
Kỷ Hòa gật đầu: "Tài tinh là một trạng thái thể hiện sự dư dả về tiền bạc, giàu tình cảm, khiến người khác có cảm giác thân thiết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mà ông chính là điển hình của tài tinh."
"!!!"
Bạch Thạch kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng. Ông ta trợn tròn mắt nhìn Kỷ Hòa, rồi bật cười:
"Cô Kỷ Hòa, cô cũng đừng cố ý nói mấy lời hay ho để làm tôi vui! Tôi sẽ coi đó là thật đấy!"
Kỷ Hòa nhàn nhạt đáp:
"Đây không phải là lời hay lời đẹp, mà là sự thật. Những người xem bói như chúng tôi trước giờ chỉ nói đúng bản chất."
Tại hiện trường, những người khác cũng ào ào hưởng ứng.
"Oa! Đạo diễn Bạch, tôi thấy cô Kỷ Hòa nói không sai đâu! Phim của ông cứ ra bộ nào là hot bộ đó, phòng vé luôn cháy vé. Đây không phải là phát tài thì là gì?"
"Ha ha ha! Sau này có ai dám bảo tôi béo, tôi sẽ nói cho họ rằng: Các người thì biết gì? Đây chính là tượng trưng của sự giàu có!"
Bạch Thạch bật cười khoái chí, gật gù liên tục. Ngẫm lại, lời Kỷ Hòa nói quả thực rất chuẩn.
Từ nhỏ đến lớn, ông ta kiếm tiền vô cùng thuận lợi. Người khác than thở chuyện làm ăn khó khăn, nhưng chỉ cần ông ta đầu tư vào, chưa lần nào bị lỗ.
Tuy không thể nói ai cũng kiếm được một khoản kếch xù, nhưng ít nhất cũng không ai thua lỗ.
Vợ ông ta suốt ngày cằn nhằn bắt ông giảm cân, bảo rằng ông quá béo. Nhưng bây giờ thì khác rồi! Hôm nay, ông đã có lý do chính đáng để phản bác lại bà ấy rồi!
Đúng lúc này, một nhân viên tò mò hỏi:
"Đúng rồi, đạo diễn Bạch, không phải gần đây phim trường của chúng ta xảy ra chuyện lạ à? Hôm nay có cô Kỷ Hòa ở đây, sao chúng ta không hỏi cô ấy luôn?"
Kỷ Hòa: "?"
Khoan đã, sao cô cứ có cảm giác mình giống như cậu học sinh tiểu học tử thần vậy? Đi đến đâu là có chuyện lạ xảy ra đến đó?
Đạo diễn Bạch nghe vậy thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Ồ, đúng thế."
Rồi ông ta hạ giọng, kể lại:
"Chuyện là thế này… Dạo gần đây, trong phim trường thường xuyên vang lên những âm thanh kỳ lạ."
Kỷ Hòa cau mày. "Âm thanh gì?"
Bạch Thạch gãi đầu, cố tìm cách diễn tả:
"Khó hình dung lắm… Nhưng nghe giống như… tiếng chém giết, kêu la hỗn loạn?"
Lương Điềm Điềm đứng bên cạnh, cả người run lên: "?"
Kêu đánh kêu giết? Nghe cứ như trong chiến trường vậy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!