Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Giang Yên khẽ giật mình, giọng cô run run: "Bức thư này... nó chưa từng được gửi đi. Em thậm chí còn không biết nó tồn tại!"

Kỷ Hòa chậm rãi gật đầu, giọng nghiêm nghị: "Bởi vì ông Dịch chưa bao giờ gửi nó."

Dịch lão gia khi đó đã tức giận đến cực độ khi phát hiện con trai thứ hai của mình bỏ nhà đi tòng quân. Nhìn thấy bức thư Dịch Xuyên để lại, lửa giận trong ông càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

Một gia tộc danh giá trăm năm như nhà họ Dịch, sao có thể để con trai mình vướng vào một con hát? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Không chút do dự, ông Dịch ném bức thư vào lửa, để ngọn lửa thiêu rụi mọi lời hứa, mọi hy vọng của đôi trẻ.

Giang Yên lặng người, ánh mắt phủ đầy đau thương. Nước mắt cô lăn dài trên má khi quay sang nhìn Dịch Xuyên, giọng nghẹn ngào: "Em... em không hề biết. Em cứ tưởng... anh đã bỏ rơi em, rằng anh đã thất hứa…"

Cô hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo. "Vậy ra… lý do anh không quay lại, là bởi vì anh…"

Giọng cô nghẹn lại, rồi run run thốt ra: "… đã chết trên chiến trường?"

Dịch Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng cậu trào dâng một nỗi chua xót không thể diễn tả bằng lời.

"Xin lỗi em, A Yên… lại để em chờ anh lâu như vậy rồi."

Nhưng em đừng lo. Chỉ cần anh còn sống, những gì anh đã hứa với em… anh nhất định sẽ làm được.

Kỷ Hòa nhẹ gật đầu, xác nhận sự thật nghiệt ngã ấy. "Đúng vậy."

Năm đó, trên chiến trường, đao kiếm vô tình, xác người ngã xuống như rạ. Nhiều chiến sĩ hy sinh đến mức không ai có thể nhận diện nổi thi thể. Danh tính của họ bị chôn vùi giữa đất trời, không một ai hay biết nhị thiếu gia nhà họ Dịch cũng nằm lại nơi đó.

Dịch Xuyên lặng đi. Cậu chưa bao giờ nghĩ kiếp trước mình lại là một anh hùng như vậy.

Giang Yên vừa khóc vừa cười, nước mắt chan hòa trên gương mặt xinh đẹp. "Thì ra là thế… thì ra là thế…"

Cô không hề trách Dịch Xuyên vì đã rời đi. Ngược lại, cô còn cảm thấy tự hào.

Người đàn ông cô yêu… là một vị anh hùng.

Đột nhiên, đôi mắt cô ánh lên một tia giảo hoạt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Nhưng mà, Dịch nhị gia, với tư cách là nữ nhân của anh, em cũng không khiến anh phải xấu hổ đâu."

Cô chớp chớp mắt, rồi chậm rãi kể:

"Hôm đó, bọn giặc xông vào rạp hát của chúng em. Tên tướng cầm đầu ném ra một ngàn lượng vàng, bắt em hát cho hắn nghe."

Giọng cô trở nên lạnh lẽo: "Nhưng em từ chối."

"Em biết… nếu em hát, có nghĩa là gì. Em thà chết còn hơn cúi đầu trước lũ xâm lược."

Dịch Xuyên nắm chặt tay, cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt.

"Vậy nên…" Giang Yên cười khẽ, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. "Em đã đập đầu vào cột mà chết."

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Một người chết trên chiến trường, một người bỏ mạng trong rạp hát.

Cả hai đều vì đất nước mà hy sinh, dù cách biệt âm dương nhưng lòng son sắt không đổi.

Thực ra, không chỉ có họ.

Năm đó, có biết bao người giống như họ, sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương.

Giang Yên đã tìm được câu trả lời mà cô hằng mong đợi.

Thân thể cô dần trở nên trong suốt, hòa vào ánh sáng dịu dàng của buổi hoàng hôn.

Cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng: "Thời đại này thật tốt… không còn chiến tranh, thật yên bình và ấm áp."

Cô nhìn Dịch Xuyên, ánh mắt lấp lánh như ánh sao: "Dịch nhị gia, nếu năm đó chúng ta cũng có thể sống ở thời đại này… thì thật là may mắn biết bao."

Dịch Xuyên không biết phải nói gì. Cậu chỉ lúng túng đáp lại: "Nếu cô đi đầu thai bây giờ, kiếp sau cô sẽ có cơ hội sống ở thời hiện đại."

Giang Yên nhìn cậu thật sâu, nước mắt lại rơi xuống.

Lần này… không còn là những giọt lệ đáng sợ nhuốm máu đỏ nữa.

Chỉ còn lại một nỗi lưu luyến dịu dàng.

Hai tuần sau.

Trên phim trường, Kỷ Hòa đang ngồi xổm dưới đất, tập trung chơi một trò chơi điện tử mới cùng nữ chính Cát Niệm.

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Chị Kỷ Hòa!"

Kỷ Hòa ngẩng đầu lên, ngay lập tức, một bóng dáng nhỏ nhắn lao thẳng về phía cô như một viên đạn đại bác.

"Chị Kỷ Hòa, em nhớ chị quá đi mất!"

Bị ôm chặt lấy, Kỷ Hòa ngơ ngác mất vài giây rồi mới nhận ra người trước mặt: "Lương Điềm Điềm…? Sao lại là em?"

Lương Điềm Điềm chống hai tay lên eo, bĩu môi: "Hừ! ‘Lại’ là sao chứ? Chị không muốn gặp em à?"

"Không, không phải vậy." Kỷ Hòa bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé. "Chị chỉ hơi bất ngờ khi thấy em ở đây thôi."

Lương Điềm Điềm chớp mắt, vui vẻ đáp: "Bởi vì đạo diễn Bạch đang quay một bộ phim yêu nước ở phim trường bên cạnh, nên mời em đến đóng vai khách mời."

"Cảnh quay của em không nhiều, chỉ khoảng hai ba ngày là xong. Vừa hay nghe nói chị cũng đang quay phim ở đây, thế là em chạy sang thăm!"

Kỷ Hòa bật cười: "Vậy cảnh quay của em đã hoàn thành chưa?"

"Chưa ạ! Ngày mai mới bắt đầu. Nhưng hôm nay rảnh, em không có lịch trình khác nên đến đây chơi!"

Ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình, có vô số đoàn phim hoạt động song song, việc các nghệ sĩ ghé thăm nhau cũng là chuyện bình thường.

Lương Điềm Điềm hào hứng hỏi: "Chị Kỷ Hòa, hôm nay chị có bận không?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!