Đến khi chồng cô về nhà, đã là sáng ngày hôm sau.
Người đàn ông mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì cả người cũng khựng lại. Sững sờ vài giây, ánh mắt hắn lóe lên sự kinh hoàng, nhưng ngay sau đó lại trầm xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn nói, giọng điềm nhiên đến đáng sợ:
"Anh sắp được thăng chức, không thể để xảy ra chuyện này. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, cả nhà mình sẽ bị hủy hoại."
Dương Ngọc Tú chỉ biết nhìn chồng bằng ánh mắt hoảng loạn, tuyệt vọng.
Hắn tiếp tục, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực:
"Kỳ Kỳ không thể mất mẹ. Chúng ta chỉ có thể nói rằng… Hạo Hạo vô tình làm mình bị ngạt thở."
Cô ấy lắc đầu, nước mắt tràn ra, nhưng không thể làm gì khác.
Không ai biết sự thật đó.
Nhưng vào ngày mùng một tháng bảy năm ấy, khi bóng dáng nhỏ bé kia xuất hiện trở lại, cô ấy hoảng sợ đến tột cùng. Cô không dám nhìn thấy Hạo Hạo. Không dám đối diện với ánh mắt của con.
Cô vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thằng bé, cố gắng chối bỏ quá khứ, giống như chỉ cần làm vậy, thì chuyện kia chưa từng xảy ra.
Nhưng… làm như thế thì có ích lợi gì chứ?
Cả người Dương Ngọc Tú run rẩy, cô quỳ sụp xuống nền nhà, khóc nức nở, hướng về góc phòng mà nức nở van xin:
"Hạo Hạo… mẹ có lỗi với con! Là lỗi của mẹ! Con trách mẹ thế nào cũng được, nhưng xin con đừng trách chị của con… Kỳ Kỳ vô tội!"
Kỳ Kỳ đứng bên cạnh, nắm chặt vạt áo mẹ, giọng nói non nớt nhưng chắc chắn:
"Mẹ, em trai ở bên này."
Cô bé chỉ vào khoảng trống bên cạnh chiếc giường trẻ con.
Đó là nơi Hạo Hạo từng ngủ.
"Mẹ, em trai nói em ấy không trách mẹ đâu. Em ấy chỉ muốn ở lại bên cạnh chúng ta… Em ấy không muốn chúng ta quên em ấy."
Giọng nói của Kỳ Kỳ vang lên nhẹ nhàng, từng câu, từng chữ giống như đang thay em trai gửi lời nhắn đến mẹ.
Dương Ngọc Tú nhắm chặt mắt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Cô ấy rốt cuộc đã làm gì thế này?
Hạo Hạo là con trai của cô ấy cơ mà!
Trong cơn đau đớn tột cùng, cô nghẹn ngào nói:
"Hạo Hạo… mẹ chưa từng quên con. Làm sao mẹ có thể quên con được…"
Sao cô ấy có thể quên? Cô ấy dám quên sao?
Kỳ Kỳ bỗng nhiên mở to mắt, quay sang nhìn mẹ, giọng vội vàng:
"Mẹ! Em trai nói… em ấy phải đi rồi!"
Dương Ngọc Tú ngẩng phắt lên, trái tim như thắt lại.
Hạo Hạo biết mẹ vẫn nhớ đến mình, nên cuối cùng cũng có thể yên lòng rời đi.
Nhưng… cô không muốn!
"Hạo Hạo! Đừng đi!"
Cô gần như gào lên, vươn tay ra như muốn níu giữ lại chút gì đó, nhưng tất cả chỉ là hư không.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!