Góc máy quay khá cao, có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.
Chiếc giường của bé gái không lớn, chắc hẳn là giường dành riêng cho trẻ nhỏ. Nhưng có một điều kỳ lạ—mép giường rõ ràng vẫn còn khoảng trống rất lớn, vậy mà con bé lại không nằm ở giữa.
Người phụ nữ, Dương Ngọc Tú, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể:
"Khoảng mười lăm ngày trước, nửa đêm tôi tỉnh dậy, muốn kiểm tra xem chăn của Kỳ Kỳ có bị xô lệch không. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, tôi lại nghe thấy tiếng con bé nói chuyện."
"Ban đầu, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng con bé mơ ngủ nên lẩm bẩm. Nhưng khi tôi đẩy cửa bước vào, lại thấy Kỳ Kỳ ngồi ngay mép giường."
"Tôi hỏi con bé tại sao còn chưa ngủ, nó trả lời…"
Dương Ngọc Tú mím môi, đôi tay bất giác siết chặt vào nhau. Mãi một lúc sau, cô mới khó khăn nói tiếp:
"Nó nói… nó đang nói chuyện với người ta."
Không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
"Tôi nhìn khắp phòng, nhưng ngoại trừ con bé ra, thì chẳng có ai cả. Con bé đang nói chuyện với ai chứ?"
Cô run lên khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Ánh mắt Kỳ Kỳ lúc ấy trong veo, sáng rực, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Bình luận tiếp tục ào ào:
"[Cá lau kính: Rõ ràng là buổi chiều, nhưng tôi bắt đầu thấy lạnh rồi!]"
"[Rượu Ngao: Có khi nào chỉ là con bé tưởng tượng ra thôi? Hồi nhỏ tôi cũng hay tự nghĩ ra bạn để trò chuyện lắm.]"
"[Duyên kiếp này: Đừng ngừng mà! Nói tiếp đi!]"
Dương Ngọc Tú lén quay đầu nhìn con gái, thấy con bé vẫn ngủ say, rồi mới nói tiếp:
"Lúc đó tôi mệt quá, không nghĩ nhiều. Nhưng chưa được mấy ngày, lại xảy ra một chuyện nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!