Một thoáng im lặng trôi qua. Cô tiếp tục:
"Tuy nhiên, nếu vậy, bà ấy có thể mãi mãi ở bên cạnh cháu gái của mình."
Không khí trong phòng livestream dường như lặng đi đôi chút. Nhưng rất nhanh, người tiếp theo đã lên sóng.
Lần này là một người đàn ông trẻ. Sắc mặt cậu ta phảng phất vẻ mệt mỏi, trên đầu đội một chiếc mũ đầu bếp. Nhìn thấy Kỷ Hòa, cậu tháo mũ xuống, nắm lấy viền mũ xoay xoay trong tay, có vẻ không biết nên mở lời thế nào.
Kỷ Hòa vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không hề thúc giục.
"Anh có chuyện gì thì nói đi, nhất định streamer có thể giúp anh."
"Nếu cậu không nói thì để cơ hội này cho người khác đi, bọn tôi còn đang chờ đây!"
"Đừng giục nữa, người ta chỉ cần chút thời gian suy nghĩ thôi mà."
Một lúc lâu sau, người đàn ông dường như đã hạ quyết tâm. Cậu ta gửi một quẻ vàng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:
"Streamer, tôi định bán tiệm này, ra ngoài làm ăn lớn. Cô thấy có được không?"
"Câu hỏi này mà cũng đi hỏi streamer à? Uổng phí mất một cơ hội xem bói!"
"Khoan hãy phản bác, streamer có nói là không thể xem đâu!"
"Chẳng lẽ tiệm này có gì đặc biệt, nên cậu ấy mới khó lựa chọn như vậy?"
Người đàn ông—Lý Quân—khẽ thở dài, siết chặt viền mũ đầu bếp trong tay.
"Tiệm này là do tổ tiên tôi để lại, đến đời tôi là đã được năm đời rồi. Bà nội và bố tôi đều nhờ nó mà nuôi lớn gia đình, tôi cũng không ngoại lệ."
"Khi còn nhỏ, tôi thường thấy bố bận rộn từ sáng sớm, mẹ thì ở bên cạnh phụ giúp. Khi ấy tôi còn cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng lại quấn lấy bố đòi giúp một tay. Nhưng càng lớn lên, tôi càng chán ghét căn bếp chật chội chỉ vỏn vẹn mấy mét vuông kia. Nó giống như một cái nhà giam, lúc nào cũng bám đầy mùi dầu mỡ."
"Bố tôi muốn tôi học nghề nấu ăn, sau này sẽ giao lại cửa hàng này cho tôi. Nhưng tôi thì khác, tôi không thể ngồi yên một chỗ, chỉ cần có cơ hội là lẻn ra quán net chơi game. Lần nào bị bố bắt được, tôi cũng bị đánh một trận."
Lý Quân nói đến đây, bất giác cười xấu hổ.