Cô quay phắt sang nhìn Kỷ Hòa, giọng run run:
“Bà nội… dùng mạng của bà để đổi lấy mạng tôi sao?”
Kỷ Hòa thở dài:
“Mấy đời trước, bà nội cô đã tích đức làm việc thiện, kiếp này vốn dĩ phải sống thọ, cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Mệnh của cô rất khó ảnh hưởng đến bà ấy. Nhưng vì muốn bù đắp sự khiếm khuyết trong Ngũ Hành của cô, bà ấy đã chủ động từ bỏ thiện hạnh đã tích lũy cả đời, chấp nhận hy sinh tính mạng, không vào luân hồi, chỉ để bù đắp vận mệnh cho cô.”
“Tại sao lại như vậy?”
Trần Nguyệt che miệng, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Bà nội… vì cô…
“Tại sao chứ? Tại sao bà lại làm như vậy? Nếu tôi chết đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”
Cô bật khóc, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.
Kỷ Hòa khẽ thở dài:
“Bọn họ đều là người thân của cô, chỉ mong cô có thể sống sót.”
Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào tim Trần Nguyệt. Cô không thể kiềm chế thêm nữa, ngã quỵ xuống đất, gào khóc.
Bên ngoài màn hình, từng dòng bình luận chảy dài:
[A Dã của tui: Đêm hôm khuya khoắt tôi trốn trong chăn lau nước mắt, dùng hết mấy tờ khăn giấy rồi!]
[Ngoạm một miếng hết ba đứa ngốc: Dù có là sao chổi đi nữa thì cũng là con gái của bố mẹ thôi mà!]
[Vác một lần một bao: Chị gái à, xin cô đừng tìm đến cái chết nữa! Mạng của cô không chỉ thuộc về riêng cô đâu!]
“Ầm!”
Cánh cửa sân thượng bất ngờ bị phá tung. Cảnh sát lao vào, vội vàng kéo Trần Nguyệt lại.
“Cô gái, cô còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn như thế?”
“Bố mẹ cô đâu?”
Trần Nguyệt ngước lên, trong mắt phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc.
Cô sẽ không tìm đến cái chết nữa.
Dù không vì chính mình, thì cũng phải sống… vì bà nội.
Cô nắm chặt điện thoại, lớn tiếng:
“Cô Kỷ Hòa, cảm ơn cô!”
Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Không cần cảm ơn tôi, là bà nội cô đã cứu cô.”