Cổ Nhân lặng người quan sát, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy nội thất bên trong Trạch Hi Viên, không ngờ nó lại được bảo tồn tốt đến vậy.
Anh lia đèn pin xung quanh, chú ý đến hệ thống dây điện của căn nhà. Vì đây là một kiến trúc cổ, chủ nhân sau này không muốn làm hỏng tường và sàn nên tất cả dây điện đều được lắp đặt bên ngoài, khéo léo che lại để không làm ảnh hưởng đến tổng thể kiến trúc. Hộp điện được đặt ngay giữa phòng khách.
Cổ Nhân tiến về phía hộp điện, bật đèn pin lên soi, chuẩn bị khởi động hệ thống chiếu sáng.
Ống kính máy quay vẫn luôn dõi theo anh, bỗng nhiên... một cái bóng đen lướt qua màn hình!
Người quay phim sững lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh. Cửa sổ phòng khách đang hé mở, vài cành cây từ bên ngoài vươn vào, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Có lẽ là nhìn nhầm thôi.
"Tạch."
Tiếng công tắc vang lên.
Cổ Nhân quay người, với tay bật công tắc đèn trần, rồi thuận miệng hỏi:
"Anh đóng cửa à?"
Người quay phim giật mình, nhìn lại phía sau. Cánh cửa ra vào khi nãy còn mở giờ đã đóng chặt.
Anh ta nuốt nước bọt, hơi do dự đáp:
"Có lẽ do gió thổi..."
Lời vừa dứt, cửa sổ đang hé mở bỗng từ từ... mở toang ra!
Không có gió mạnh, cũng không ai chạm vào, vậy mà nó lại tự động mở ra, chậm rãi như có một bàn tay vô hình đang đẩy nhẹ.
!!
Khoảnh khắc này, tất cả người xem livestream đều chứng kiến.
"Bà mẹ ơi, sao cửa sổ lại tự mở thế? Đừng dọa tôi chứ!"
"Có khi nào là do gió không? Thành phố A hôm nay gió lớn mà?"
"Đùa à? Gió mà mạnh cỡ đó thì đã thổi tung cả cái phòng rồi!"
"Tôi vừa tìm hiểu về Trạch Hi Viên thì phát hiện một chuyện rợn người hơn. Ngôi nhà này được xây cách đây 150 năm nhưng đã đổi chủ đến 11 lần. Không ai ở quá 15 năm! Lý do thì đủ kiểu, phá sản, tan nhà nát cửa... Căn nhà này còn được dân địa phương gọi là 'Nguyền Rủa Viên'."