“Lữ hành hoa lộ” là show thực tế quy mô lớn được ra mắt vào năm ngoái với nội dung là ghi hình những hoạt động tự cấp tự túc của minh tinh trong chuyến đi du lịch. Những minh tinh khi tham gia chương trình đều không có người đại diện đi theo, cũng không được mang trợ lý, hơn nữa tiền sinh hoạt mỗi ngày đều bị hạn chế, bọn họ ở nơi trời xa đất lạ, thậm chí còn đến những quốc gia có ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ để hoàn thành một đoạn quay về balo du lịch.
Tập đầu tiên của năm ngoái, danh tiếng lẫn ratings đều không hề kém, mà đặc biệt, chỉ trong vòng một tháng đã thành công tích góp đủ lợi nhuận. Trong mùa này, những minh tinh được mời tới đều hot hơn so với các minh tinh của mùa đầu, cũng càng có nhiều đề tài bàn luận hơn, vì thế nhân số khách mời ở quý đầu tiên là sáu người thì hiện tại đã tăng đến tám người.
Tổ tiết mục cứ cách mấy ngày sẽ công bố một vị khách mời, sau khi chương trình công bố Nhan Nghiên gia nhập, nhiệt độ của “Lữ hành hoa lộ” đã tăng lên rất nhiều, sau này có thêm tin Bách Thần gia nhập lại càng khiến mọi người thêm chờ mong. Sau đó lại công bố thêm một lão tiền bối có tư lịch thâm hậu và một tiểu thịt tươi nổi tiếng trong mảng phim truyền hình thì rốt cuộc cũng công bố người cuối cùng.
Đường Đường.
Nếu chương trình này không mời Nhan Nghiên, không mời Bách Thần thì tin Đường Đường tham gia chương trình đều chỉ khiến các cư dân mạng nghĩ rằng Đường Đường có tài nguyên rất tốt, một người mới không có bất cứ tác phẩm nào lại có thể tham gia chương trình tụ tập nhiều nghệ sĩ lớn như vậy.
Cuối cùng sẽ chỉ trào phúng cô vài câu, nói cô cái gì cũng không hiểu không biết, tới tham gia những chương trình thế này đều chỉ khiến cho bản thân mất mặt.
Nhưng nếu đã có Nhan Nghiên và Bách Thần tham gia thì sự tình sẽ lập tức trở nên cực kỳ cực kỳ kích thích. Đặc biệt là Đường Đường được thông báo tin tham gia sau tin của Bách Thần và Nhan Nghiên, chắc chắn đây chính là cố ý đuổi theo Bách Thần.
Fans Bách Thần là những người bùng nổ nhất sau tin này, hay nói đúng hơn đó là fans couple của Bách Thần và Nhan Nghiên. Một khi đã nhắc đến thần tượng của mình thì các fans nhất định sẽ lập tức tụ họp mắng Đường Đường, còn mắng cả đại diện của Đường Đường, Đái Na.
[ Xin Đường Đường tránh xa anh trai nhà tôi! Xin cô tự chói lóa một mình đi, đừng kéo theo Bách Thần, có được không? ]
[ Não của Đái Na bị mất rồi à? Vì để tạo đề tài mà đến tiết tháo cũng bỏ? ]
[ Anh Thần đã từ chối rõ ràng như vậy, Đường Đường rốt cuộc có cảm thấy thẹn chút nào không? Anh nhà chúng tôi thật sự một chút cũng không thích Đường nữ sĩ*, xin cô tự trọng một chút, ok? ]
[ Vốn cho rằng có thể thấy Nhan Nghiên và Bách Thần chúng một khung hình, trước đó tôi còn có bao nhiêu cao hứng, còn bây giờ, cảm thấy thật ghê tởm. ]
[ Câu nói “Con sâu làm rầu nồi canh” là cảm giác gì rốt cuộc tôi đã hiểu được. Một chương trình đầy chất lượng như vậy vì có Đường Đường mà trở nên thật low. ]
Các fans Nhan Nghiên thật ra không cực đoan như vậy, các fans không ủng hộ couple nghe việc Đường Đường tham gia ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút hưng phấn.
[ Thật sự không rõ ý đồ tham gia chương trình của Đường Đường là gì. Khi đứng chung khung hình với Nhan Nghiên nhất định sẽ hiện ra sự đối lập, không lẽ cô ấy không cảm thấy mất mặt sao? ]
[ Tôi chưa gì đã bắt đầu đau lòng cho Đường Đường, muốn so với Nhan Bảo nhà cùng ta thì thật hmmmm ]
[ Ha ha ha, tôi thật sự là gấp gáp không chịu nổi muốn xem chương trình, thật muốn xem Đường Đường được Nhan Bảo dạy dỗ cách làm người thế nào quá, phải nói cho cô ấy biết cái gì gọi là toàn phương vị treo lên đánh. ]
Đến nỗi người qua đường cũng không thể không cảm thán, tập này của “Lữ hành hoa lộ” rất đáng xem.
[ Tam giác đại Tu La tràng*, kích thích kích thích. Phải theo dõi mới được. ]
[ Thích một người không có gì sai, nhưng nếu quá để tâm vào những chuyện vụn vặt thì có chút phiền phức. Hành động này của Đường Đường thật sự phá hư ấn tượng của người xem. ]
[ Đường Đường nhây như kẹo mạch nha vậy, làm thế có ý nghĩa gì sao? ]
[ Đường Đường là muốn chuẩn bị nổi tiếng theo kiểu tai tiếng sao? Trước đây tôi vừa mới cảm thấy có chút hảo cảm với cô ấy, kết quả bây giờ lại bắt đầu muốn tìm chết… ]
Rất nhiều fans Đường Đường cũng không thích cô tham gia chương trình này, bởi vì có ảnh hậu toàn năng Nhan Nghiên ở đó thì cho dù Đường Đường có làm cái gì cũng sẽ kém người ta, hơn nữa các fans còn sợ nếu Đường Đường gặp Bách Thần sẽ lại giống như trước kia.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, chương trình này rất nổi tiếng trong khi Đường Đường chỉ là một người mới không có bất kỳ tác phẩm nào, bọn họ căn bản không dám nghĩ Đường Đường có thể đến tham gia.
Vừa có lợi vừa có hại, các fans trong lúc nhất thời không biết nên gọi đây là tốt hay xấu, nhưng khi thấy fans Bách Thần và các antifans của Đường Đường nói những lời khó nghe kia liền lập tức gia nhập cuộc chiến bàn phím.
[ Chương trình là của Bách Thần à? Fans nhà Bách Thần cũng thật lớn mặt, lợi hại như vậy thì trực tiếp cho Đường Đường ra khỏi chương trình đi. Nếu không làm được thì câm miệng lại, được không? ]
[ Bây giờ nói không muốn xem thì xin các người ngàn lần vạn lần đừng xem. Chương trình này low như vậy xem không chừng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình các ngài đó~ ]
Trên mạng loạn thành một đống, có năm mươi cái hot search thì có đến mười mấy cái có liên quan đến “Lữ hành hoa lộ”. Tổ tiết mục lúc này vô cùng cao hứng, bọn họ còn chưa tiêu tiền để tuyên truyền thì tin tức Đường Đường tham gia đã khiến mọi thứ bùng nổ lên rồi.
Chỉ tốn năm trăm vạn đã mời được Đường Đường, đúng là quá có lời!
Mà Bách Thần lúc này, vốn dĩ anh cho rằng Đường Đường an tĩnh một tháng đã hoàn toàn từ bỏ ý định không quấy rầy anh nữa, những ngày sau đó Bách Thần rốt cuộc cũng cảm thấy cuộc sống yên ổn.
Một tháng qua, anh vui vui vẻ vẻ viết ca khúc mới, một bên tìm cơ hội kéo gần quan hệ với nữ thần, một bên chờ mong gameshow mau chóng bắt đầu. Thật vất vả chờ đến ngày ghi hình, kết quả lại như sét đánh giữa trời quang.
Vốn dĩ chờ mong một kỳ nghỉ đông đầy sáng lạng, trong nháy mắt lại trở nên không thấy ánh mặt trời.
Anh đã tạo nghiệt gì chứ, vì sao lại bị một người như vậy thích. Đường Đường thích anh ở điểm nào, anh lập tức sửa có được không?
Bách Thần tuyệt vọng nhớ đến Đường Đường khi còn trong chương trình tuyển chọn ngôi sao lúc trước.
Khi đó nếu Đường Đường theo đuổi anh quá kinh khủng, Bách Thần thấy phiền còn có thể quăng sắc mặt hoặc nói chuyện khó nghe chút, nhưng bây giờ? Người chống lưng cho Đường Đường chính là người lãnh đạo trực tiếp của anh, là ông chủ của anh. Anh chỉ là một con tép riu có cũng được mà không có cũng không sao, nếu anh không cho Đường Đường sắc mặt tốt thì nói không chừng Đường Đường sẽ quay đầu cáo trạng với Minh Thiếu Diễm.
Mình phải làm sao bây giờ?
Bách Thần phát hiện Minh Thiếu Diễm đối xử với Đường Đường rất tốt. Trước đây khi Đường Đường và nhóm HP nháo loạn Minh Thiếu Diễm đã trực tiếp ra lệnh cho những nghệ sĩ dưới trướng công ty Thánh Ngu không ai được phép hợp tác với HP.
Điều Bách Thần không thể tin nổi đó là Minh đổng lại bênh vực người mình như vậy.
Hiện giờ Minh đổng trực tiếp nhét Đường Đường vào bên cạnh anh, điều này nói rõ chính là ngài ấy muốn tạo cơ hội cho Đường Đường. Anh nên làm sao đây?
Làm sao bây giờ!
Bách Thần cào tóc, hung hăng hét lớn một tiếng, suy nghĩ nửa ngày cũng không có chỗ để phát tiết. Cuối cùng gọi điện oán giận với Đái Na, “Chị Na, Đường Đường cũng tham gia tiết mục này vậy sao chị không nói cho em biết.”
“Chị nói thì cậu sẽ không tham gia nữa?”
Bách Thần nghẹn họng, chỉ cần Nhan Nghiêng có ở đó thì cho dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ đi, dù có cục đá Đường Đường ngáng chân anh cũng mặc kệ.
“Đường Đường tham gia chương trình này sẽ trực tiếp tăng độ hot của chương trình lên. Em nhìn xem, chương trình còn chưa bắt đầu ghi hình đã lên biết bao nhiêu cái hot search rồi kìa. Nhiệt độ đại biểu cho lợi ích, chị có lý nào lại từ chối một cơ hội tốt như vậy”, đầu óc Đái Na rất rõ ràng, “Đương nhiên ban tổ chức chương trình càng cao hứng hơn.”
Bách Thần không dám mắng Đái Na nên chỉ có thể mắng ban tổ chức không có tiết tháo, vì ratings mà đến mặt mũi cũng không cần.
“Người ta cần mặt mũi làm gì, có tiền là đủ rồi. Thù lao tham gia của Đường Đường thấp nhưng tính dư luận lại cao như vậy, nếu chị là đạo diễn chương trình, chị cũng muốn mời con bé.”
Đái Na lại nói vài câu với Bách Thần, sau khi nói xong còn không tiếc lời an ủi, “Chị biết em không thích Đường Đường, nhưng thân phận hiện tại của Đường Đường không còn như trước kia nữa, em dù không thích cũng phải khống chế cảm xúc lại một chút. Hơn nữa, thật ra…”
Nhớ đến biểu hiện gần đây của Đường Đường, Đái Na nói, “Thật ra Đường Đường người ta cũng không có kinh khủng không chịu nổi như chúng ta vẫn nghĩ, con bé là một cô gái tài giỏi không tồi chút nào…”
Bách Thần: “… Chị Na, chị điên rồi sao?”
Chị hiểu sai ý nghĩa của từ tài giỏi à, toàn thân trên dưới của Đường Đừng, ngoại trừ khuôn mặt và dáng vóc kia thì dù có moi cũng không thể moi ra được một chút ưu điểm nào! Từ tài giỏi này chỉ có thể xứng với nữ thần Nhan Nghiên, còn Đường Đường, làm sao mà xứng?
Bách Thần sau khi oán giận một hồi liền không tức giận như ban đầu nữa mà trở nên có chút uể oải.
“Dù sao em nói trước, tổ tiết mục dám gán ghép em và Đường Đường thành một couple, còn bảo em phải chủ động phối hợp với Đường Đường thì… không có cửa đâu, còn có, nếu Đường Đường trong chương trình có hành động khác người quá đáng nào, em cũng sẽ không để cô ta dễ sống đâu. Chị Na, chị giúp em chuyển những lời này với Đường Đường đi.”
“Được rồi”, Đái Na đau đầu gãi gãi mũi treo điện thoại.
Cô nên nói như thế nào với Đường Đường đây, nói thẳng ra bảo Đường Đường cách xa Bách Thần ra một chút?
Đái Na rối rắm gọi điện thoại cho Đường Đường, sau khi nói một đống những việc cần chú ý thì giả vờ thuận miệng nhắc đến Bách Thần.
“Đường Đường à, em cũng biết trên mạng mọi người đều không thích em ở cạnh Bách Thần, cho nên…”
“Yên tâm, em đảm bảo tùy thời tùy chỗ đều cách xa anh ấy một mét”, Đường Đường mở vali ra sắp xếp quần áo, mở loa ngoài của điện thoại, “Yên tâm đi.”
“…Ừ, yên tâm,”
Vừa mới ngắt điện thoại thì dì Trình gõ cửa.
Dì Trình một lòng nghĩ Đường Đường trước giờ chưa ra khỏi nhà bao giờ, hiện tại lại đùng một cái muốn xuất ngoại, ở nơi trời xa đất lạ, đi ra ngoài cũng không ai chăm sóc, dì Trình nghĩ như thế nào cũng không yên tâm nổi nên lên đây xem Đường Đường. Vừa vào phòng đã thấy Đường Đường đã sắp xếp quần áo xong, “Sao lại đều là quần áo mùa hè thế này, sẽ lạnh đó.”
“Con ở nam bán cầu, sẽ không lạnh đâu” dì Trình không đọc sách nhiều nên không hiểu những chuyện này lắm, Đường Đường cười cười giải thích với dì Trình.
Bây giờ là tháng 1, ở Trung Quốc trùng vào thời điểm mùa đông lạnh nhất trong năm, cho nên ban tổ chức chọn nơi đặt chân của bọn họ đều ở nam bán cầu châu Đại Dương. Điểm đến đầu tiên chính là thủ đô New Zealand, Wellington.
Dì Trình vốn nghĩ Đường Đường chưa từng xa nhà, đứa trẻ nhỏ như vậy nói không chừng không biết sắp xếp hành lý như thế nào, nhưng nhìn vali hành lý của Đường Đường, chỉnh chỉnh tề tề, dì Trình cũng không biết nói gì nữa. Vali của con bé cũng không giống như trong tưởng tượng của bà, không có nhiều đồ vật dư thừa không cần thiết. Ban đầu dì Trình còn sợ Đường Đường giống như những nữ sinh nhỏ tuổi khác, còn mang theo mấy món đồ chơi như thú bông, vừa vô dụng vừa chiếm chỗ nhưng thật sự không có, vẫn là Đường Đường nhà bà vừa thông minh vừa hiểu chuyện.
Nhất định là trước đây đã chịu khổ quá nhiều, vậy nên bây giờ mới hiểu chuyện như vậy, trong lòng dì Trình có chút khổ sở, lặng lẽ lau nước mắt ra khỏi phòng.
Minh Thiếu Diễm đang ngồi trong phòng khách xem tin tức tài chính liền thấy dì Trình lau nước mắt xuống lầu, hắn giật mình. Lại một lát sau, Đường Đường sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi cũng xuống lầu.
Minh Thiếu Diễm nhìn Đường Đường nhảy nhót xuống lầu, trong lòng có chút phức tạp. Chờ khi Đường Đường từ trong phòng bếp cầm ly nước ra ngồi bên cạnh hắn, lúc này Minh Thiếu Diễm mới nói, “Dọn hành lý xong rồi?”
“Xong rồi”, Đường Đường gật đầu.
“Chút nữa kiểm tra lại một lần nữa, đừng bỏ sót món đồ nào.”
Đường Đường đã chậm rãi bắt đầu quen với loại quan tâm lạnh băng này của Minh Thiếu Diễm, nhưng cô thật sự vẫn không nhịn được muốn lải nhải, rõ ràng là quan tâm, vậy vì sao luôn trưng ra một biểu cảm lạnh nhạt như vậy.
“Cháu biết rồi”, Đường Đường cười cười, “Thật ra rất nhanh mà thời gian chỉ có một tháng thôi.”
Minh Thiếu Diễm không tiếng động cảm thán, bây giờ người trẻ đúng là không tim không phổi, phải rời nhà tận một tháng lại nói nhẹ nhàng như một ngày vậy.
Một tháng rất ngắn sao?
Tận ba mươi ngày, một chút cũng không ngắn.
Đặc biệt nhìn bộ dáng gấp gáp muốn nhìn thấy Bách Thần của cô, tư vị trong lòng Minh Thiếu Diễm càng không nói nên lời, thậm chí hắn còn bắt đầu hối hận, lúc trước sao lại đáp ứng yêu cầu này của Đường Đường chứ.
Nhưng là hiện giờ kết cục đã định, Minh Thiếu Diễm cũng không còn cách nào khác.
Cho dù có không cao hứng thì tới bây giờ cũng chỉ còn dư lại quan tâm.
“New Zealand bên đó nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, cháu nhớ mang thêm quần áo dày vào. Đừng cảm thấy mình còn trẻ liền làm xằng làm bậy”, Minh Thiếu Diễm tắt TV nói, “Dì Trình đã chuẩn bị thuốc cho cháu, mang theo hết đi, đừng ngại phiền toái.”
Cô cũng không ngại phiền toái. Khi dì Trình đem thuốc đưa cho cô, Đường Đường lập tức đem bỏ vào hành lý.
Tốt xấu gì thực tế cô cũng đã là người trưởng thành, sau khi trải qua tuổi 25, Đường Đường càng bắt đầu chú ý đến thân thể. Hiện tại tuy rằng cô trở về tuổi mười tám nhưng việc quan tâm với thân thể chưa bao giờ là sai.
Đường Đường ngoan ngoãn nghe lời, không có một chút không kiên nhẫn, rốt cuộc tâm tình Minh Thiếu Diễm cũng tốt hơn chút.
Một người đàn ông lãnh khốc ít nói bây giờ lại ra dáng của một người cha già, từng câu từng chữ đều dặn dò Đường Đường phải chú ý cái gì. Bộ dạng này nếu để những người làm việc trong Thánh Ngu thấy nói không chừng đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài. Đáng tiếc Minh Thiếu Diễm một chút cũng không phát hiện hình tượng của mình đã hoàn toàn sụp đổ mà vẫn tiếp tục dạy dỗ.
“Khách mời của chương trình này phần lớn đều là người trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều là tiền bối của cháu. Thái độ đối với tiền bối phải cung kính nhưng cũng đừng tỏ ra sợ hãi để người khác khi dễ mình.”
Đường Đường có chút cảm động, mỗi người đều khuyên cô phải ăn nói cho cẩn thận, ngàn vạn lần đừng tùy hứng như trước đây, chỉ có Minh Thiếu Diễm nói với cô đừng để người khác khi dễ mình.
Đường Đường cảm thấy Minh Thiếu Diễm người này tựa như một bảo vật được chôn sâu dưới đất, càng đào càng có ý tứ.
Đường Đường gật đầu như gà con mổ thóc nghe Minh Thiếu Diễm tiếp tục dặn dò, cuối cùng thậm chí còn bảo cô nhớ phải đem theo kem chống nắng, nói bên kia có tia tử ngoại rất mạnh.
“Có mang theo, cháu mang theo ba lọ”, Đường Đường nói.
“Ừ”, Minh Thiếu Diễm trầm mặc một lát, rốt cuộc không còn gì bỏ sót nữa, “Không còn sớm, cháu đi lên nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải ngồi máy bay cả ngày.”
“Một lát liền đi lên”, Đường Đường cảm thấy cô đã bị Minh Thiếu Diễm ảnh hưởng, lúc này cũng trở nên dong dài, “Chú nhỏ, người mỗi ngày cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya làm việc nữa. Hơn nữa, buổi tối cố gắng đừng uống cà phê…”
Nói đến đây lại đột nhiên nhớ đến, cô đi rồi vậy Minh Thiếu Diễm không còn người pha cà phê nữa, vì thế cô nghĩ nghĩ nói, “Chú nhỏ, bảo Jason tìm một chuyên gia pha chế đến đi.”
Minh Thiếu Diễm thật có lệ ừ một tiếng, thầm nghĩ bản thân đã lớn đến như vậy còn bị cháu gái dạy dỗ.
Nhưng là một chút hắn cũng không chán ghét.
Sau khi nói xong cô cũng đi lên phòng, Đường Đường nhìn vali hành lý trước mắt đột nhiên cảm thấy cô và Minh Thiếu Diễm đúng là có bệnh.
Cũng chỉ là ra khỏi nhà một tháng nhưng cô và hắn lại làm như cô sẽ đi nhiều năm không trở lại vậy.
Lại kiểm tra hành lý một lần nữa, không có sót món nào, cuối cùng Đường Đường cũng an tâm đi ngủ. Sáng hôm sau Đái Na đến nhà đón cô.
Minh Thiếu Diễm vừa lúc đến giờ đi làm nên cùng Đường Đường và Đái Na ra khỏi cửa, hắn lại như nhớ đến gì đó bảo Đường Đường chờ một chút. Sau khi quay vào nhà trở ra, trên tay hắn cầm một tấm thẻ cho Đường Đường.
Đường Đường kịp thời mở miệng, “Chú nhỏ, tổ tiết mục nói không được mang theo tiền của chính mình…”
“Tổ tiết mục không cho mang liền không mang? Cháu giấu đi là được rồi.”
Đái Na:……
Là ai từng nói quy củ chính là quy củ, hắn nói ghét nhất chính là người không tuân thủ quy củ.
Hiện giờ chủ động đánh vỡ quy củ lại là ai!
“Ở bên đó muốn mua cái gì thì mua cái đó, đừng để bỏ lỡ lại cảm thấy hối hận.”
Đường Đường ấm áp trong lòng, cầm lấy tấm thẻ, “Cảm ơn chú nhỏ.”
“Ừ”, Minh Thiếu Diễm vừa lòng nhìn Đường Đường nhận lấy tấm thẻ, rốt cuộc cũng an tâm lên xe.
Đái Na nhìn chăm chú theo bóng dáng đã đi xa của Minh Thiếu Diễm, lúc này mới vỗ ngực cảm thán, đây không phải là Minh đổng mà cô biết.
Đái Na đi theo Đường Đường ra sân bay, “Hôm nay Bách Thần còn có buổi tuyên truyền nên ngày mai mới xuất phát, em đi trước cậu ấy một ngày.”
Thật ra đây là do ban tổ chức cố ý an bài.
Họ để cho những khách mời trẻ tuổi nhất đến trước để hai người phụ trách tìm chỗ ở cho mọi người, sau đó lại hướng dẫn cho những khách mời khác an toàn đến chỗ ở.
A, Đái Na nhìn Đường Đường không có hứng thú gì, cô ấy còn cho là bởi vì Đường Đường không thể gặp Bách Thần trước nên có chút thất vọng.
Đau đầu dời đi đề tài, lại dặn dò Đường Đường một số việc thì rốt cuộc xe cũng đến sân bay. Nhóm camera của chương trình đã sớm chờ ở sân bay, Đái Na vừa định kêu Đường Đường chú ý khống chế biểu cảm trên mặt liền thấy Đường Đường trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Nhiều năm đối diện với máy quay đã hình thành thói quen, Đường Đường lập tức đem khuôn mặt hoàn mỹ nhất của mình ra trước máy ảnh, những chuyện nhỏ nhặt thế này sao còn cần người khác chỉ giáo cô.
Đái Na vẫn luôn bên cạnh Đường Đường, thẳng đến khi Đường Đường lên máy bay Đái Na mới bắt đầu khẩn trương.
Tốt quá, còn không có ai nhìn chằm chằm, aiiii, cũng không biết sau này sẽ phát sinh những chuyện gì. Đái Na cảm thấy bản thân như một kẻ đánh bạc, mà Đường Đường chính là người phát bài.
Bài tốt hay bài xấu đều mặc cho số phận.
Đường Đường ngồi trong khoang hạng nhất giống như nữ minh tinh lần trước tham gia “Lữ hành hoa lộ”, nhưng khác ở chỗ Đường Đường không hề trang điểm.
Nhóm tiếp viên hàng không không khỏi nhìn Đường Đường nhiều thêm vài lần, sau đó cùng nhau ghé lại ríu rít nghị luận, “Nhan sắc của Đường Đường thật sự quá đẹp, người thật so với trên TV còn xinh đẹp hơn. Trông cô ấy hình như không hề trang điểm, đến mặt mộc cũng đẹp như vậy.”
“Hẳn là cũng phải đánh một chút phấn chứ”, một tiếp viên khác nói, “Đầu năm nay có minh tinh nào lại để mặt mộc đi ra ngoài đâu.”
“Đúng vậy, tôi nhớ trước đây khi còn tham gia chương trình kia Đường Đường chưa từng để mặt mộc trước ống kính…”
Nhóm tiếp viên hàng không vẫn hăng say thảo luận chuyện bát quái, còn Đường Đường mở điện thoại xem tập đầu tiên ở mùa một của chương trình “Lữ hành hoa lộ”. Tuy cô đã diễn rất nhiều bộ phim nhưng lại chưa từng tham gia gameshow, vì thế hai ngày này cô đều chuyên chú xem các chương trình giải trí.
Từ thành phố S đến New Zealand dài đến mười hai tiếng. Khi bay được một nửa hành trình, Đường Đường lấy ra một miếng mặt nạ trực tiếp đắp lên khuôn mặt sau đó tiếp tục xem điện thoại, cô tiếp viên đúng lúc đi lại thấy như vậy liền hoảng sợ.
Đường Đường thật sự để mặt mộc!
Nếu không thì làm sao lại trực tiếp đắp mặt nạ lên như vậy.
Nhóm tiếp viên lúc này đã thật sự bội phục, dù không phải rất thích Đường Đường thì cũng không thể nào chê giá trị nhan sắc của Đường Đường.
Các cô làm cái nghề này có thể gặp được không ít minh tinh, Đường Đường nhất định là người đẹp nhất, hơn nữa người ta chỉ để mặt mộc thôi.
Chuyến bay xuất phát lúc hai giờ trưa, đến khi tới Wellington đã là chín giờ sáng hôm sau. Đường Đường đến phòng vệ sinh ở sân bay rửa mặt sau đó đi lấy hành lý, khi cô đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống để xem xét những nơi cho thuê phòng ở liền nghe được tiếng ai đó hô to tên cô, tiếng nói kích động càng ngày càng gần.
Đường Đường hoảng sợ thầm nghĩ không lẽ cô lại có fans ở nước ngoài. Vừa quay đầu đã thấy một nam sinh đẹp trai đang hướng về phía cô chạy tới, biểu cảm tựa như gặp lại người thân đã lâu rồi không thấy, “Tôi rốt cuộc cũng chờ được cậu~~~”
Âm cuối bởi vì quá mức kích động mà phát ra run run.
Đường Đường từ trong ký ức nhớ lại người này, đây chính là một vị khách mời trong chương trình “Lữ hành hoa lộ”. Đường Đường vẫn nhớ tên của cậu ấy, bởi vì họ của cậu ấy rất hiếm thấy, họ Mễ.
Tên cũng rất dễ nhớ bởi vì cậu ấy trùng tên với một nhân vật nữ chính một bộ phim truyền hình, đều tên là Mễ Việt.
Mễ Việt là một diễn viên, năm ngoái bởi vì một bộ phim chiếu mạng mà nổi tiếng, từ đó trở thành một tiểu thịt tươi mười chín tuổi nhanh chóng tiến vào tầm mắt mọi người. Lớn lên đẹp trai, kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm, hiện tại mặc dù nhân khí Mễ Việt còn thua Bách Thần nhưng cũng không tính là quá kém.
Ấn tượng đầu tiên của Đường Đường đối với Mệ Việt không tồi, bởi vì Mễ Việt cười rất đáng yêu, khi cười lên còn có cái lúm đồng tiền.
Từ lúc 8 giờ rưỡi Mễ Việt đã đến Wellington, vừa đến liền nhận được nhiệm vụ phải giúp mọi người tìm khách sạn.
Mễ Việt học tập không giỏi, trước đây cũng chỉ học ở trường hạng ba, sau này lại trời xui đất khiến thế nào mà nhận một bộ phim chiếu mạng, kết quả không nghĩ đến một lần đã nổi tiếng. Sau đó cậu cũng nhận vai phụ trong một số phim khác, bây giờ sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, hơn nữa còn may mắn được tham gia chương trình toàn tụ tập những lão nhân trong nghề thế này.
Trước khi tin tức Đường Đường gia nhập thì Mễ Việt chính là khách mời có tuổi nghề thấp nhất trong chương trình, sau này tin tức được tung ra khiến Mễ Việt thở dài nhẹ nhõm, sau đó lập tức cảm thấy mình và Đường Đường chính là đồng bọn nhỏ cùng trận doanh.
Học tập đều không tốt, tiếng Anh cũng không giỏi, vừa mới đến Wellington, quả thật cậu như đi ra ngoài không gian. Nghe tổ tiết mục nói một tiếng sau Đường Đường sẽ đến, Mễ Việt lập tức quyết định trước tiên chờ Đường Đường đến trước rồi lại nói.
Muốn mất mặt thì cùng nhau mất mặt, hai người thợ đánh giày nói không chừng còn có thể thành một nửa Gia Cát Lượng*.
*Câu gốc là “Ba người thợ đánh giày gộp lại thành một Gia Cát Lượng” ý chỉ nhiều người đồng tâm hiệp lực tìm ra cách thì có thể tìm ra biện pháp tốt. Ở đây bởi vì chỉ có hai người là Mễ Việt và Đường Đường nên Mễ Việt mới sửa câu gốc lại hai người thợ đánh giày bằng với một nửa Gia Cát Lượng.
Mễ Việt giống như rất quen thuộc, còn Đường Đường cũng không phải là người sợ người lạ, vậy nên hai người nói vài câu đã trở nên quen thuộc. Mễ Việt thuận tay giúp Đường Đường cầm hành lý sau đó hai người ghé vào nhau bắt đầu nghiên cứu đi tìm khách sạn.
Tuy rằng không nghe hiểu tiếng Anh nhưng những việc đơn giản như tìm tòi, nhìn xem giá cả và hình ảnh thì Mễ Việt vẫn làm được. Một giờ sau Mễ Việt đã tìm được vài chỗ cho thuê.
Đường Đường nhận lấy điện thoại của Mễ Việt, cô phát hiện trông Mễ Việt thoạt nhìn không đáng tin cậy chút nào nhưng thật ra vẫn rất không tồi.
Những nơi Mễ Việt chọn là những biệt thự nhỏ cho thuê tương đối độc lập, giá cả cũng không cao lắm, nhìn biệt thự qua ảnh chụp xem ra cũng không tệ.
Đường Đường đem mấy nơi ở xa bỏ bớt đi, sau đó lại thương lượng với Mễ Việt lược bớt thêm hai nơi giá cả tương đối cao nữa, cuối cùng cũng xác định được một căn.
“Trước đó tôi cũng thích nhất căn này”, Mễ Việt vỗ vỗ tay, “Hai ta thật là quá ăn ý, vậy… bây giờ gọi điện thoại đặt chỗ sao?”
“Đặt đi”, Đường Đường nói, “Bây giờ đặt xong rồi chúng ta gọi xe đến đó nhìn xem một chút.”
Mễ Việt còn sợ Đường Đường bảo cậu đặt, vốn nghĩ muốn nói thế nào để không quá mất mặt thì Đường Đường đã giành trước gọi điện thoại. Sau đó…
Một chuỗi tiếng Anh lưu loát, trong trẻo cậu hoàn toàn nghe không hiểu được Đường Đường nhẹ nhàng nói ra.
Mễ Việt nhìn Đường Đường đã vui vẻ dò hỏi, giao lưu, cuối cùng ngắt điện thoại.
Đường Đường nhìn cậu, “Làm sao vậy?”
Không có gì… Mễ Việt bụm mặt.
Những gì trên mạng nói đều là giả.
Thì ra, bọn họ căn bản không giống nhau!
Tác giả có lời muốn nói:
Minh thiếu: Ngày đầu tiên cháu gái rời khỏi nhà có chút không quen, aiii
Bà chị beta: Các cô nương hôm nay khai giảng vui hông????
Mễ Việt không nhịn được, “Tiếng Anh cậu… Tốt như vậy à…”
“Trước đây tôi thi tiếng Anh được điểm tuyệt đối, tin đó còn lên hot search mà, anh không xem sao?”, Đường Đường cất điện thoại cười tủm tỉm hỏi anh.
Thấy chứ.
Nhưng là anh căn bản không hề tin.
Vốn dĩ cho rằng bọn họ là đồng bọn nhỏ cùng một cấp, nhưng kết quả người ta vừa mở miệng đã phát hiện thì ra không phải cùng một đẳng cấp.
Mễ Việt có chút u buồn,nhưng đảo mắt một cái lại cao hứng lên, vừa rồi anh còn phát sầu, hai người mù tiếng Anh như bọn họ không thể tìm phòng được thì làm sao bây giờ, nhưng hiện giờ thì một chút cũng không lo!
Mễ Việt vô cùng không ngần ngại đi theo phía sau Đường Đường, còn rất trượng nghĩa giúp Đường Đường xách hành lý, sau đó hai người cùng lên xe đi đến căn biệt thự nhỏ đã được đặt trước đó. Nhìn đồng bọn nhỏ vừa mới quen được mở miệng ngậm miệng đều là tiếng ngoại ngữ lưu loát, có lẽ anh vì anh nghe không hiểu nên càng thấy Đường Đường nói tiếng Anh rất dễ nghe, càng nghĩ càng thấy đồng bọn nhỏ đúng là trâu bò ngoài dự đoán.
Hai người cùng nhau bàn luận xem ở Wellington có nơi nào có thích hợp để tham quan, sau khi xem xong Đường Đường lại hỏi tài xế ngồi phía trước.
Tài xế rất nhiệt tình, blah blah nói với Đường Đường một đống thứ, Mễ Việt nhìn Đường Đường vừa nghe vừa nhanh chóng viết lên giấy, nét chữ tiếng Anh vô cùng xinh đẹp.
Aiii, khi nào anh mới có thể giỏi tiếng Anh như vậy đây?
Giá cả khách sạn quá đắt, hơn nữa phòng ở cũng quá riêng lẻ cho nên Mễ Việt đều tìm những căn hộ cho thuê. Sau khi Mễ Việt và Đường Đường hai người đến biệt thự, chủ nhân biệt thự nhiệt tình hoan nghênh bọn họ. Hai người nhanh chóng đem phòng ở đánh giá một lần, một biệt thự nhỏ hai tầng, tổng cộng có bốn tầng, một phòng tắm và một phòng bếp, tất cả mọi thứ đều không có vấn đề.
Tổ tiết mục không sắp đặt các đại tiền bối lớn hướng dẫn du lịch mà để cho hai người trẻ tuổi nhất, bởi vì họ trẻ tuổi không có kinh nghiệm nên đôi khi có thể gây ra sai lầm tạo cao trào chương trình. Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Đường tham gia chương trình tạp kỹ thế này, hơn nữa nguyên nhân cô tham gia là để mượn chương trình này tẩy trắng bản thân vậy nên mỗi hành động của cô đều phá lệ cẩn thận. Còn Mễ Việt, nhìn anh như không đáng tin cậy nhưng trên thực tế là người rất tinh tế, lại bởi vì anh là người mới, lo lắng các tiền bối không hài lòng nên anh càng vô cùng vô cùng có trách nhiệm.
Sau khi cẩn thận xác nhận không có vấn đề gì nữa hai người mới mã bất đình đề đi sân bay đón nhóm khách mời đến sau.
Ngoại trừ Nhan Nghiên còn một buổi tuyên truyền ngày mai mới đến được thì tất cả những khách mời còn lại đều phân thành hai chuyến mà đến trong hôm nay, buổi chiều lúc bốn giờ một chuyến và buổi tối lúc mười giờ.
Hai người không định cùng nhau đi đón người bởi vì vừa phiền lại vừa chiếm chỗ nên Đường Đường và Mễ Việt thương lượng hai người sẽ chia ra đón chuyến bay.
Mễ Việt lấy thời gian biểu chuyến bay từ tổ đạo diễn, thấy Bách Thần đến chuyến lúc mười giờ, nhớ lại những tin đồn trên mạng kia anh thầm nghĩ nhất định Đường Đường sẽ chọn đón chuyến bay lúc mười giờ.
Nhưng những lời này cũng không thể nói trực tiếp với Đường Đường được nên Mễ Việt vẫn hỏi qua Đường Đường, “Chúng ta chia ra đi đón người vậy cô chọn chuyến nào?”
“Bốn giờ đi”, Đường Đường vừa nhìn thoáng qua lập tức quyết định, “Được không?”
Thấy Đường Đường không chút do dự chọn chuyến bốn giờ, Mễ Việt ngược lại không phản ứng kịp, anh còn suýt nữa đã hỏi thẳng Đường Đường không lẽ cô không muốn đón Bách Thần, nhưng thấy xung quanh vây đầy camera anh vẫn trong nháy mắt kìm lại được, “Đương nhiên có thể.”
Đường Đường gật đầu, cầm lấy điện thoại ra cửa.
Cô chọn chuyến bốn giờ trước nhất là bởi vì không có Bách Thần, mắt không thấy tâm không phiền, đường nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là Đường Đường không muốn ra ngoài vào buổi tối. Cô không thích kéo dài, trước kia khi cô còn học cấp ba, tất cả bài tập nghỉ đông cô đều dành ra vài ngày làm hết toàn bộ bài tập, sau đó mới bắt đầu thư giãn.
Đón người sớm thì nghỉ ngơi sớm.
Hơn nữa, trong chuyến bay này có một vị khách mời có quan hệ vô cùng tốt với cô.
Đương nhiên đó là thân phận trước đây của cô.
Năm Đường Đường hai mươi lăm tuổi đã nhận một bộ phim điện ảnh, nhờ bộ phim đó mà cô thành công giành lấy giải ảnh hậu Kim Mã lần thứ hai, trong phim cô đóng vai một cô gái đi lầm đường lạc lối. Cốt truyện của bộ phim kia chủ yếu nói về sự cứu rỗi của hai mẹ con giành cho nhau, lúc ấy người đóng vai mẹ Đường Đường là một nữ diễn viên tên là Trương Nhã Trúc.
Tuổi của Trương Nhã Trúc đúng lúc lớn gấp đôi tuổi Đường Đường, Đường Đường năm đó được hai mươi lăm tuổi thì Trương Nhã Trúc đã năm mươi, hai người cùng nhau đóng phim gần nửa năm, tình cảm cũng rất sâu, cuối cùng sau khi quay xong bộ phim Trương Nhã Trúc liền nhận Đường Đường làm con nuôi.
“Lữ hành hoa lộ” đúng lúc mời Trường Nhã Trúc, Đường Đường có lý nào lại không đi đón.
Diễn biến mà tổ tiết mục muốn chính là Đường Đường không biết phải làm sao, bởi vì không hiểu tiếng Anh cho nên có khả năng sẽ tương đối luống cuống tay chân, nhưng kết quả một đường quay chụp, gần như họ không bắt được lúc chật vật nào của Đường Đường.
Cô hoàn toàn không giống một người mới, một chút cũng không sợ hãi máy ảnh, một chút cũng không giống một người rất ngốc nghếch, toàn bộ quá trình hỏi đường, hỏi nơi tham quan đều vô cùng quen thuộc.
Mọi người dự đoán Đường Đường sẽ đi đón Bách Thần, kết quả Đường Đường chủ động đi đón người khác.
Trương Nhã Trúc và Trần Vũ vừa mới đẩy hành lý đi ra liền thấy Đường Đường đang đứng ở phía xa giơ cao tấm bảng. Cô đứng trong một đám người da trắng như phát sáng lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khiến những người xung quanh đi ngang qua đều nhìn nhiều hơn một chút, vậy nên muốn không chú ý đến cô cũng khó.
Hai người đều biết tên cô gái này, biết cô dính vô số scandal, chỉ là họ trước giờ đều chưa chú ý xem cô trông như thế nào, bây giờ thấy cũng không thể không cảm thán, dù là giới giải trí cũng ít có ai xinh đẹp được như vậy.
Trương Nhã Trúc cũng đã gần năm mươi tuổi, dù trong lòng không phải rất thích Đường Đường nhưng khi gặp mặt vẫn là một bộ chị cả hiền từ, sau đó vui vẻ ôm Đường Đường một chút.
Đường Đường theo bản năng thiếu chút nữa đã trực tiếp hô một tiếng mẹ nuôi nhưng lời nói bên miệng lại vội vàng đổi thành, “Chị Nhã Trúc.”
Lại chào hỏi với Trần Vũ bên cạnh một chút, lúc này cô mới lấy sữa bò nóng trong tay đưa cho Trương Nhã Trúc.
Trương Nhã Trúc hơi sửng sốt.
Thật ra cô có chứng say máy bay vậy nên vô cùng không thích ngồi máy bay, đặc biệt lần này còn là ngồi gần mười hai tiếng. Lúc này vừa xuống máy bay cả người đều không thoải mái, trước đây người đại diện hoặc trợ lý sẽ giúp cô chuẩn bị sữa nóng nhưng lần này lại không có, cô thật sự không nghĩa đến Đường Đường vậy mà chuẩn bị.
Đường Đường cười cười, “Nghe nói chị Nhã Trúc bị say máy bay, uống một chút sữa bò sẽ thoải mái hơn.”
Lúc này Trương Nhã Trúc thật lòng ôm Đường Đường thêm một cái, một ly sữa nóng đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai người.
Đường Đường không thuộc dạng người ai cũng có thể thân nhưng Trương Nhã Trúc chính là mẹ nuôi cô, còn Trân Vũ và cô cũng từng hợp tác qua một lần, cho nên đối với Đường Đường mà nói hai người đều là người quen, đã là người quen thì nào có đạo lý mới lạ được.
Chờ khi ba người lên xe hàn huyên một hồi lâu, lúc này Trương Nhã Trúc mới phát hiện, một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi vậy mà khi nói chuyện phiếm với hai người họ không có chút ngăn cách nào.
Đường Đường thuận lợi đem người đón về. Mễ Việt đang dựa lưng trên sô pha chơi game, nghe thấy động tĩnh liền sợ tới mức trực tiếp thoát trận chạy ra ngoài, sau một hồi gọi anh anh chị chị thì đã quen thuộc hơn không ít.
Đến tối, khi Mễ Việt định ra ngoài không biết lại nghĩ nghĩ cái gì mà vòng về ghé vào bên tai Đường Đường nhỏ giọng nói, “Cô thật sự không muốn cùng tôi đi?”
“Không đi”, Đường Đường quyết đoán lắc đầu, “Tôi sẽ phụ trách chờ các người về nhà.”
Sau khi nói xong lại nhíu nhíu mày, “Hay cậu sợ không dám đi một mình?”
“Đương nhiên không phải!”
Nói giỡn cái gì vậy, còn không phải là bởi vì ngôn ngữ anh không thông sao?
Anh không sợ gì hết, được không?!
Đường Đường cười cười nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt đi ra ngoài của Mễ Việt hơn nửa ngày. Rốt cuộc cô cũng rảnh rồi, Đường Đường lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Minh Thiếu Diễm.
[ Cháu đã an toàn có chỗ ở rồi, cháu cho chú xem nơi cháu ở này. ]
Cầm điện thoại chụp một vòng xung quanh nhà, sau khi gửi đi vẫn không thấy Minh Thiếu Diễm hồi âm. Đường Đường nhìn thời gian, là chín giờ tối. Bên này nhanh hơn bên kia bốn giờ, cho nên hiện tại thành phố S đang năm giờ, xem ra Minh Thiếu Diễm vẫn đang làm việc.
Vì thế Đường Đường lấy ipad ra bắt đầu tìm tòi những nơi mà vị tài xế lúc sáng đã giới thiệu cho cô.
Mà Bách Thần bên kia, một bên cùng nói chuyện với hai người nghệ sĩ khác cũng tham gia chương trình này, một bên thấp thỏm bất an xuống máy bay.
Tổ tiết mục nói đã sắp xếp cho khách mời khác đến đón người, loại chuyện như đón người này không thể nào giao cho tiền bối được, vậy nên chỉ có thể là Mễ Việt hoạc là Đường Đường.
Bách Thần căn bản không suy xét đến Mễ Việt mà đã có kết luận, người này chắc chắn là Đường Đường.
Lát nữa nếu Đường Đường chủ động muốn tiếp cận anh, anh nhất định phải trốn xa ra một chút, phải bảo trì khoảng cách với Đường Đường hết mức có thể, tuyệt đối không dính dáng một chút nào với Đường Đường.
Thế là Bách Thần một bên suy nghĩ một bên ra khỏi sân bay, thấy xa xa có bốn chữ thật lớn “Lữ hành hoa lộ”, trong lòng Bách Thần nhất thời căng thẳng, hít sâu một hơi hướng về phía tấm bảng đi đến.
Chờ khi đến gần, thấy người cầm tấm bảng là Mễ Việt đang nở nụ cười như ánh mặt trời. Bách Thần ngó trái ngó phải cũng không thấy những người khác.
Đường Đường… vậy là không có tới?
Sao có thể, có lẽ là có việc, ví như mắc đi vệ sinh linh tinh.
Mễ Việt nói ngọt, vì chính mình là người nhỏ tuổi nhất nên liền thấy nam gọi anh, thấy nữ gọi chị. Cậu chủ động chào hỏi Bách Thần, “Anh Thần, người thật so với trên TV còn đẹp hơn.”
“… Cảm ơn, cậu cũng rất tuấn tú.”
Lời tán thưởng của Mễ Việt là từ nội tâm phát ra, Bách Thần là một ca sĩ nhưng lại đẹp trai đến mức quá đáng, sau này nếu anh không tiến vào giới điện ảnh thì thật đáng tiếc.
Hai vị khách mời khác cũng được Mễ Việt nói ngọt đến cười không dứt miệng, Mễ Việt giúp một nữ khách mời xách hành lý, “Xe đã chờ ở bên ngoài, chị theo sát phía sau đừng để lạc. Anh Thần, anh đang tìm gì vậy, rớt thứ gì sao?”
“… Không có.”
Như vậy là lên xe?
Cho nên Đường Đường thật sự không đến đây?
Bách Thần có chút mê mang.
Khi lên xe, Bách Thần im lặng ẩn trong bóng tối nghỉ ngơi nhưng Mễ Việt ngược lại cứ ríu rít không yên.
“Vốn là em và Đường Đường cùng nhau đến đón nhưng Đường Đường nói hai người đi cùng nhau thì quá phiền phức nên tách ra mỗi người đi một chuyến. Cô ấy đón chuyến lúc bốn giờ, chuyến đó có chị Trúc Nhã, còn có anh Vũ…”
Càng ngày Bách Thần càng cảm thấy mê mang.
Đường Đường không đến đón người là bởi vì cô cố ý chọn như vậy?
Nhớ đến trước đây Đường Đường tựa như hận không thể mỗi thời mỗi khác dính lấy bên cạnh anh, vậy bây giờ Đường Đường đây là…
Là giả.
Không đúng, nói không chừng chính là lạt mềm buộc chặt.
Nếu đối với anh không có ý đồ gì vậy sao còn đến chương trình này? Bách Thần cảm thấy anh đã hiểu ra được vấn đề rồi, hiện tại thân phận của Đường Đường đã thay đổi biến thành cháu gái ruột của Minh đổng, cho nên bắt đầu tự cao tự đại muốn chờ anh chủ động?
Đường Đường đúng là nằm mơ.
Khóe môi Bách Thần kéo kéo, nhắm hai mắt lại.
Anh thật muốn xem, Đường Đường có thể giả bộ đến khi nào.
Ban đầu chương trình chỉ có mình Đường Đường và Mễ Việt đến New Zealand, diễn biến cũng thật bình tĩnh, không có cao trào gì, thẳng đến bây giờ rốt cuộc
Bách Thần đến rồi, nhóm nhân viên công tác vốn dĩ thật nhàm chán trong nháy mắt đầy máu trở lại.
Cào trào rốt cuộc cũng tới rồi!
Sau khi Nhan Nghiên và Bách Thần tuyên bố gia nhập tổ tiết mục đã chuẩn bị nội dung chủ chốt trong chương trình chính là về couple này, nhưng là đến khi Đường Đường cũng gia nhập, cả tổ tiết mục phải thức suốt đêm để sửa lại kịch bản chương trình.
Thứ chủ chốt trong quý này chính là ba người này.
Cô thích anh, anh thích cô ấy, tình tay ba, Đường Đường và Nhan Nghiên thuộc nhóm tình địch, Đường Đường và Bách Thần thuộc nhóm cầu mà không được. Ba người cho dù là tạo thành tổ hợp nào thì tất cả đều là điểm nóng của chương trình!
Động tác của các cameramens đều nhất trí nhằm ngay về phía Đường Đường vừa nghe được động tĩnh muốn xuống lầu. Thậm chí ngay cả Mễ Việt và các khách mời khác cũng bắt đầu tò mò muốn nhìn xem biểu cảm của Đường Đường khi nhìn thấy Bách Thần là thế nào, vui vẻ, kích động?
Nhưng, cái gì cũng không có.
Đường Đường và Trương Nhã Trúc cùng nhau nói cười đi xuống, chờ khi các tiền bối đã thả lỏng mới bắt đầu chào hỏi với Lưu Lâm, người có tư lịch thâm hậu nhất. Dù sao cô là người nhỏ nhất, phải học theo bộ dáng của Mễ Việt, nam gọi anh, nữ gọi chị. Cuối cùng đến Bách Thần, Đường Đường chỉ không mặn không nhạt gọi một tiếng “Anh Thần”, sau đó đến ánh mắt cũng không nhìn Bách Thần một cái.
Bách Thần:……
Mọi người:???
Mễ Việt là người không giấu được biểu cảm nhất, Đường Đường vừa quay đầu liền thấy bộ dạng xem bát quái kia của Mễ Việt, cô đưa tay vỗ lên đầu cậu một cái nhỏ giọng nhắc nhở, “Toàn bộ camera đều đang mở kìa, thu liễm thu liễm lại.
A a a, Mễ Việt vội vàng thu lại biểu cảm xem náo nhiệt của mình, trong lòng càng thêm tò mò chuyện của Đường Đường và Bách Thần. Muốn thò lại gần Đường Đường kề tai nói nhỏ một câu nhưng nghĩ đến lúc này không thích nên cậu vẫn từ bỏ.
Đường Đường nghiêm túc làm theo ước định với Minh Thiếu Diễm lúc trước, ngồi bên cạnh Trương Nhã Trúc, cách Bách Thần một khoảng rất xa. Mễ Việt thân với cô nhất nên tự nhiên ngồi cạnh Đường Đường.
Bách Thần vừa nhấc mắt là có thể thấy bộ dáng nói chuyện của Đường Đường, trên mặt mang theo tươi cười, lúc này cô đang phân chia phòng ngủ tối nay.
Bách Thần vốn dĩ có chút không tập trung nhưng vừa nghe thấy tên Nhan Nghiên anh đột nhiên nghiêm túc lên.
Hiện tại Đường Đường là hướng dẫn du lịch, Bách Thần sợ Đường Đường ghi hận Nhan Nghiên, thừa dịp chị ấy không có ở đây liền phân chia hỗn loạn. Dựa theo nhân phẩm của Đường Đường thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Chúng ta có tổng cộng bốn phòng ngủ, ý của em là để phòng lớn nhất cho thành viên nam, em và chị Nhã Trúc ở một phòng, chị Lâm và chị Sở một phòng, còn lại một phòng để cho chị Nhan Nghiên, dù sao chị Nhan Nghiên còn chưa đến đây, mọi người cảm thấy thế nào?”
…… Anh đúng là nghĩ nhiều.
Sắp xếp này đối với Nhan Nghiên đúng là không thể tốt hơn.
Đường Đường vậy mà lại không giống như suy nghĩ của anh, lúc này Bách Thần càng thêm mơ hồ. Xách hành lý lên phòng trên tầng hai, sau khi rửa mặt xong thì camera cũng chịu tắt, hôm nay Bách Thần đã ngủ trên máy bay cả một ngày cho nên lúc này không mệt lắm, cảm thấy không có chuyện gì làm nên muốn đi hít thở chút không khí, kết quả vừa ra ngoài liền thấy Đường Đường trên ban công.
Khi đến gần thì thấy Đường Đường đang gọi điện thoại, ánh đèn mờ tối đánh vào người cô đúng lúc chiếu đến khóe môi đang giơ lên của cô.
Gọi điện thoại cho ai mà cười vui vẻ như vậy?
Bách Thần kéo kéo khóe miệng, không phản ứng với Đường Đường mà đi xuống lầu, lung tung đi dạo một vòng, khi trở về cũng vừa lúc Đường Đường mới ngắt điện thoại, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười chói mắt nhưng khi vừa thấy anh liền lập tức bủn xỉn thu lại.
Bây giờ đến cả chữ anh Thần cũng không gọi, mặt vô biểu tình gật đầu một cái sau đó rời khỏi, trên đường vào nhà cô còn vô tình gặp Mễ Việt đang mê mê hoặc hoặc ra ngoài liền vui vẻ chúc ngủ ngon.
Bách Thần sửng sốt hơn nữa ngày.
Nổi giận.
Mẹ kiếp!
Đường Đường thật sự quá đáng.
Cô ta xem lão tử là virus sao? Thấy anh liền hận không thể nép sát vào tường mà đi?
Hơn nữa, khi vừa thấy anh là lãnh lãnh đạm đạm gật đầu một cái, còn thấy Mễ Việt chính là chúc ngủ ngon?
Dù cố ý giả bộ cũng giả bộ quá mức rồi.
Bách Thần đã sống tới chừng này vẫn chưa bị ai làm lơ lần nào, nhưng hôm nay Đường Đường liên tiếp khiến anh ở trước mặt mọi người phải mất mặt, cô không lẽ không biết, cô càng làm như vậy chỉ càng khiến anh thêm chán ghét sao?
Đợi khi trở lại phòng, nghĩ trái lo phải thế nào cũng không thoải mái, Bách Thần cảm thấy anh cần phải nói chuyện với Đường Đường, nếu không thời gian quay chụp một tháng anh sao có thể chịu nổi?
Bách Thần lấy điện thoại mở Wechat ra bắt đầu tìm người, kéo lên kéo xuống tìm vài lần vẫn không tìm thấy Đường Đường.
Sao lại không có? Anh đã xóa mất rồi sao?
Có sao? Bách Thần không có quá nhiều ấn tượng.
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Bách Thần lại đi tìm số điện thoại của Đường Đường, nghĩ đến đã muộn rồi nên anh không dám gọi điện thoại vì thế chỉ gửi tin nhắn.
[ Cô rốt cuộc muốn làm gì? ]
Rốt cuộc muốn làm gì? Lạt mềm buộc chặt, đừng cho là làm vậy sẽ có thể quay anh đi vòng vòng. Càng nghĩ Bách Thần càng cảm thấy anh cần nói rõ ràng với Đường Đường.
Màn hình sáng lên, Đường Đường trả lời tin nhắn của anh, Bách Thần thậm chí có thể đoán được Đường Đường sẽ trả lời cái gì, nhất định cô ta sẽ nói “Tôi không muốn làm gì cả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!