Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại - Ôn Noãn

Edit: Vân Anh

Beta: Bom

Ôn Noãn không hề biết việc Cố Thâm xem buổi phát sóng trực tiếp của mình suốt cả đêm.

Lúc cô chuẩn bị chào tạm biệt, cô liếc nhìn số lượng người đang xem, chỉ có hai người. Một người trong số đó còn gửi cho cô đạn pháo nữa.

【 Tuy rằng tay không đẹp lắm nhưng chữ viết của bạn lại rất đẹp. 】

Ôn Noãn hoàn toàn đồng ý điều này.

Chữ viết của cô không chỉ đẹp mà nét chữ còn rất tinh tế, đường nét rất sắc bén, chữ viết của cô rất nắn nót, và ngay ngắn thẳng hàng.

Nhìn đạn pháo được tặng kia, cô bật cười và cảm thấy rất vui vẻ, nhìn ID hai người đang xem hiện lên trên màn hình phát sóng trực tiếp, cô thầm ghi nhớ vào trong lòng, hy vọng sau này cô sẽ có cơ hội gặp lại hai người bọn họ, như vậy cũng có thể chứng minh rằng cô không phải là người thất bại.

Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, cô liền tắt laptop và để laptop vào trong ngăn kéo bàn. Rồi mới đi tắm rửa.

Tắm xong, Ôn Noãn nằm trên giường, tiếp tục tập thể dục, cô dựng thẳng đứng hai chân lên. Tuy rằng buổi chiều trước khi chạy bộ, cô cũng làm một vài động tác tập thể dục cơ bản để giãn cơ. Nhưng cô cũng không tập quá nhiều vì cô không muốn luyện thành người sở hữu chân tay cơ bắp.

Cô nhìn bàn tay mình cùng làn da của mình, cảm thấy có hơi chán nản và mệt mỏi.

"Tiểu học"

【 Cậu muốn hỏi điều gì. 】

" Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của tôi đã dành được bao nhiêu điểm thế?"

【 Một điểm bởi vì chỉ có một người khen cậu thôi.】

Ôn Noãn: " Vậy bài tập mấy ngày hôm trước tôi đều hoàn thành rất xuất sắc, sao không thấy cậu nhắc nhở hay thông báo điểm số cho tôi?"

【 Có nên số điểm hiện tại của cô là 5.】

" Vậy tôi hỏi cậu, cậu không có thuốc giảm béo thì cũng thôi đi nhưng có thể cho tôi đồ làm trắng da được không, xuyên sách cho tôi hệ thống vậy tại sao không cho tôi bàn tay vàng luôn đi, cho tôi đồ vật kiểu đó pđi, làn da này cũng đen quá rồi."

Tuy rằng năng lực của cô không tệ nhưng bảo cô trong thời gian ngắn làm trắng làn da này thì cũng làm khó nhau quá đấy.

Mà Ôn Noãn không hề muốn trở thành người đẹp đen gầy chút nào, cô muốn trắng, người ta nói trắng che ba phần xấu không phải không có đạo lý.

Sau khi cô nói xong, hệ thống im lặng.

"Có hay không?"

【 Không có, tôi chỉ đơn thuần là hệ thống học tập, không có mấy thứ kiểu đó. 】

Nghe vậy, cô khẽ bĩu môi, và đương nhiên là cảm thấy không được vui.

"Được rồi, không có thì thôi vậy." Cô thở dài nói: " Chỉ hi vọng thể chất thân thể này không tệ, chăm sóc một chút liền có thể trắng lên."

【 Ừ 】

5h sáng ngày hôm sau, Ôn Noãn đã thức dậy, thay sang bộ quần áo khá rồi đi xuống dưới nhà tập chạy bộ.

Đến 6 giờ, cô mới quay trở về nhà.

Sau khi tắm rửa xong, vừa mới mở cửa cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ Ôn từ dưới tầng hai vọng lên, hình như bà ấy đang gọi Ôn Nhan dậy.

"Nhan Nhan, dậy đi rồi xuống nhà ngồi ăn sáng rồi còn phải đi học."

Ôn Nhan ôm mẹ Ôn làm nũng: "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá."

"Đứa nhỏ ngốc này, nhưng ngày hôm nay con có phải đi học, thôi đứng dậy nào để tý nữa mẹ bảo bác Lưu chở con đến trường."

"Vâng ạ."

Ôn Noãn nghe xong, bĩnh tình đi xuống dưới tầng.

Khu biệt thự nhà họ Ôn có 3 tầng, tầng hai là khu vực dành riêng cho Ôn Nhan, còn tầng ba thì là của cô, nói đúng hơn thì tầng ba là của tất cả mọi người, và phòng của cô vừa hay ở trên tầng ba mà thôi, còn tầng hai thì cô không được phép đặt chân vào.

Tầng hai có phòng luyện tập đàn piano, phòng tập vũ đạo vân vân, còn có căn phòng rất lớn chỉ đựng quần áo và trang sức, đương nhiên tất cả món đồ đó đều là của Ôn Nhan.

Vì bởi vì Ôn Nhan không thích ồn ào và bị quấy rầy, nên thư phòng của ba Ôn cũng phải chuyển lên tầng 3, sau khi đón Ôn Noãn về nhà, Ôn Nhan không cho phép cô ở chung tầng hai với cô ta nên ba Ôn đành phải cho Ôn Noãn ở trên tầng 3

Cô bật cười, đi xuống dưới tầng một.

Ba Ôn đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn,, lúc nhìn thấy cô xuất hiện thì khẽ nhíu mày lại, "Noãn Noãn, lại đây ăn sáng đi con."

Ôn Noãn nhìn bữa sáng trên bàn, khẽ dừng lại một chút rồi cô im lặng ngồi xuống, và bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

"Không phải bình thường con không thích uống sữa sao?" Ba Ôn nhìn.

Ôn Noãn khẽ gật đầu, "Bây giờ cô sẽ học uống sữa."

Nếu muốn trở nên trắng hơn thì tốt nhất cô nên thường xuyên chăm chỉ uống sữa bò.

Ba Ôn nhìn cô, rõ ràng ông ấy cảm thấy cô con gái út dường như đã thay đổi rất nhiều, nhưng thay đổi ở đâu thì ông ấy lại không nói rõ ra được.

Thực ra nếu không có Ôn Nhan đứng giữa châm ngòi ly gián, thì ba Ôn cũng đối xử với nguyên chủ khá tốt. Nhưng nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn ông ấy sẽ lựa chọn đứng về phía Ôn Nhan.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn dành ra hai phút để mặc niệm thương xót cho bản thân.

Sau khi cô ăn xong bữa sáng, Ôn Nhan mới từ trên lầu đi xuống, còn vòng tay ra ôm chặt lấy mẹ Ôn, nhìn hai mẹ con bây giờ thực sự rất tình cảm.

Cô khẽ quay sang nhìn, rồi cầm lấy cặp sách chuẩn bị đi học.

"Noãn Noãn! Hiện tại con định đi học à?"

Ôn Noãn quay đầu lại, nhìn về phía mẹ Ôn, " Chẳng nhẽ bây giờ tôi không được phép đến trường?"

Mẹ Ôn tức giận, quay sang lườm ba Ôn: "Ông xem thái độ nói chuyện của con gái nhỏ của ông kìa, chẳng ra thể thống gì. Làm gì có ai nói chuyện với mẹ mình kiểu như vậy không hả."

Bà ấy nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt rất chán ghét: "Ý tôi là cô ngồi xuống đây chờ chị cô một lúc."

"Xin lỗi, tôi phải đi bộ đến trường, nên không ngồi đợi được."

Cô bật cười, rồi quay sang nhìn về phía Ôn Nhan: "Nhưng mà tại sao tôi phải đợi chị ta?"

Nói xong, cô đi thẳng ra cửa và không thèm quay đầu lại nhìn. Lúc vừa mới bước ra khỏi cửa, cô liền nghe thấy những lời oán trách của mẹ Ôn.

Đại khái là bà ấy trách ba Ôn, bởi vì ông ấy đã khăng khăng và nhất quyết đem cô trở về nhà.

Bởi vì từ trước đến nay, bà ấy chỉ công nhận Ôn Nhan là đứa con gái duy nhất của bà ấy.

**

Từ nhà đến trường cũng phải mất tầm khoảng 30 phút, lý do vì sao cô lại chọn cách đi bộ bởi vì cô muốn giảm cân, bởi vì cách giảm béo tốt nhất chính là phải chăm chỉ vận động.

Chẳng qua cô không nghĩ mình lại có thể gặp Cố Thâm trên đường tới trường.

Cố Thâm mặc áo đồng phục màu trắng, cặp sách đeo trên vai, một tay đút túi quần, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng đi trên đường.

Rõ ràng hành động của anh rất bình thường, chỉ đơn giản là đang đi bộ đến trường. Nhưng lại thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, đều là những lợi thế và ưu điểm khiến anh trở nên thu hút hơn so với mấy cậu bạn đồng lứa. Thực sự khiến cho người không nhịn được mà quay lại nhìn thêm lên nữa.

Cảm xúc của Ôn Noãn đối với nam chính Cố Thâm này cũng khá là phức tạp, một mặt thì đồng cảm và thương xót bởi vì trong tiểu thuyết vì mắc phải mưu kế Ôn Nhan và anh ta đã phải cưới Ôn Nhan, mặt khác thì cô không hề thích Cố Thâm.

Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là cô không thích anh mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô quyết định giả bộ như mình không nhìn thấy Cố Thâm, vẫn tiếp tục lo nhìn đường đi của mình.

Cố Thâm đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt ở phía bên kia đường, anh quay sang nhìn thử thì nhìn thấy một bóng lưng mập mạp. Rõ ràng bộ đồng phục rộng thùng thình nhưng khi mặc lên trên người cô thì nó đã biến thành bộ đồ bó sát, nhìn từ phía sau càng cảm thấy cô rất vai u thịt bắp.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, lưng cô vẫn thẳng tắp, tóc được buộc kiểu đuôi ngựa, dáng người cao lớn, chỉ cần đi lướt qua cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Cố Thâm nhìn về phía trước, phát hiện phía trước đang là đèn xanh, anh vội đi sang đường, đi tới chỗ của cô.

Anh cũng không hiểu vì sao anh lại đi đến đây, chỉ đơn giản là anh muốn vậy mà thôi.

Phía sau có người đuổi theo, Ôn Noãn không phải là cô không biết, mà là do cô không muốn để ý tới mà thôi.

Cô cố đi nhanh về phía trước, khiến cho mồ hôi liên tục rơi, phía sau lưng áo trở nên ướt đẫm, khiến cô cảm thấy có hơi khó chịu.

Đang đi, đột nhiên phía bên cạnh truyền đến tiếng còi xe ô tô, nghe rất chói tai, khiến Ôn Noãn dù có muốn ngói lơ cũng phải quay lại nhìn.

Cô quay đầu lại, thì liền phát hiện ra chiếc xe đang dừng lại ở phía sau chính là chiếc ô tô của nhà họ Ôn.

"Cố Thâm"

Cố Thâm lạnh lùng quay sang nhìn cô ta: "Có chuyện gì?"

Ôn Nhan nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhìn anh: "Cậu có muốn lên xe ngồi không, đi bộ đến trường trong thời tiết nóng nực như vậy khá mệt đó."

Cố Thâm lạnh nhạt từ chối, "Không cần"

Ôn Nhan tiếp tục lên tiếng, nhưng lần này với giọng điệu rất nghiêm túc: "Tại sao lại không muốn, nếu bây giờ cậu đi bộ đến trường thì rất lâu nữa mới đến trường, còn nếu cậu đi lên xe ô tô với tôi chỉ vèo một tý là đến trường ngay thôi."

Cố Thâm nhíu mày, nhìn về phía cô ta: "Cô chỉ mời một mình tôi lên xe?"

Ôn Nhan khá ngạc nhiên, cô ta khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tôi chỉ...."

Nghe thấy vậy, không hiểu sao đột nhiên Cố Thâm lại nóng giận, anh khẽ nhíu mày lại, khuôn mặt của anh hiện rõ sự tức giận: "Em gái của cô cũng đang đi bộ đến trường, chẳng lẽ cô không thấy à?"

Trong chớp mắt, sắc mặt của Ôn Nhan ngay lập tức thay đổi.

Cô ta nhìn bóng dáng to lớn như gấu đang đứng ở đằng trước Cố Thâm, sắc mặt trắng bệch, "Tôi...." Cô ta đương nhiên là muốn bảo vệ hình tượng của bản thân, "Cố Thâm, tôi xin lỗi. Tại vừa nãy tôi không để ý tới. Nên tôi đã không nhìn thấy em ấy."

Cố Thâm bật cười hỏi: "Chắc không?"

Ôn Nhan còn định muốn nói gì đó nhưng Cố Thâm không thèm ý, lạnh lùng trả lời rồi ngay lập tức đi về phía trước.

Hoàn toàn không cho Ôn Nhan một cơ hội để giải thích.

Ôn Nhan nhìn theo bóng lưng của Cố Thâm cùng Ôn Noãn, tức giận cắn chặt lấy đôi môi, hai mắt đỏ rực lên.

Từ khi nào mà Cố Thâm lại để ý đến Ôn Noãn, lại còn ra tay giúp đỡ con nhỏ đó!

.......

Ôn Noãn đương nhiên biết câu chuyện đang diễn ra ở phía sau, mà giọng điệu nói chuyện của cả hai người cũng khá lớn, nên cô đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Nói thật cô bị Ôn Nhan xem nhẹ và ngó lơ cũng không phải là lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu tiên có người lên tiếng đòi lại công bằng cho cô.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nở nụ cười trên khóe môi.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ tiếp, người ở phía sau đã đuổi kịp cô.

Cô khẽ dừng lại, quay sang nhìn.

"Cậu không lên xe ngồi à?"

Cố Thâm nhìn cô: "Không phải cậu cũng đang đi bộ sao?" Anh nhìn về phía Ôn Noãn, cúi đầu xuống nhìn, lúc anh nhìn thấy đôi tay của cô đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một hình ảnh nào đó.

Nhìn đôi bàn tay của cô có hơi quen.

Nhưng anh nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy."

Cố Thâm khẽ lắc đầu: "Không có gì" Anh dừng một lúc rồi mới từ tốn lên tiêng: "Chuyện lần trước cậu đều là những lời nói nghiêm túc của cậu?"

Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, phải suy nghĩ một lúc cô mới đoán ra được anh đang nói tới chuyện gì: "Đương nhiên là tôi nói thật."

Cô mỉm cười nhìn anh; "Cậu tưởng tôi đang nói đùa đấy à?"

"Nhìn không giống à?"

Ôn Noãn: "..............Tôi không nói đùa, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ vượt qua cậu."

Cố Thâm mỉm cười, không hiểu sao đột nhiên tâm trạng của anh lại rất vui vẻ, khóe môi của anh khẽ cong, anh quay sang nhìn cô: "Được rồi, tôi sẽ chờ."

Ôn Noãn: "......"

Cô không hiểu lắm, không phải Cố Thâm là người cao ngạo và rất lạnh lùng, vì sao anh lại chủ động nói chuyện với cô thế.

Thực ra ngay cả Cố Thâm cũng không thể giải thích nỗi hành động của mình, có lẽ bởi nhìn Ôn Noãn rất giống bản thân anh trong quá khứ, là một người bị cả thế giới ghét bỏ, bị lẻ loi cô độc. Nên anh rất thông cảm và thấu hiểu cô

Hai người một trước một sau bước vào trường học, vừa mới đến trường, Ôn Noãn dừng cuộc nói chuyện với Cố Thâm lại. Cô vội vàng chạy về phía lớp học của mình.

**

Sau khi vào lớp, cô cùng Vương Giai chào hỏi nhau mấy câu rồi bắt đầu mở sách giáo khoa ra để làm đề.

Đang tập trung làm bài, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng thảo luận rất nhỏ.

"Mấy cậu đã biết tin gì chưa?"

"Chuyện gì cơ?"

"Buổi sáng ngày hôm nay có người thấy Cố Thâm với Ôn Noãn cùng nhau đi đến trường."

"Không thể nào? Chẳng lẽ Cố Thâm với Ôn Noãn đang ở bên nhau sao, tôi không ngờ ánh mắt của Cô Thâm lại kém như vậy."

Nói xong, có vài người quay lại lén lút nhìn về phía Ôn Noãn.

Vương Giai cũng quay sang nhìn Ôn Noãn, khẽ an ủi cô: "Noãn Noãn, cậu đừng để ý mấy lời nói của bọn họ."

Ôn Noãn quay sang nhìn cô ấy: "Tớ sẽ không thèm để ý tới mấy chuyện đó."

Sau đó cô nhìn chằm chằm lên người của Vương Giai: "Tối hôm qua cậu có chạy bộ không?"

Vương Giai: "......Không,"

"Cậu có muốn mình gầy đi à?"

"Đương nhiên là muốn"

"Vậy thì tại sao cậu không chạy bộ?"

"Nhưng chỉ có một mình mình...."

Ôn Noãn khẽ nhíu mày, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó, đành quay sang nói với đối phương: "Cậu cứ báo trước với người nhà một tiếng, buổi chiều tan học sẽ không đi về nhà luôn. Mà sẽ cùng mình tập chạy bộ ở sân thể dục ở trường học."

Vương Giai quay sang nhìn cô: "Có nhất thiết phải làm như vậy không?"

Ôn Noãn khẽ gật đầu, giọng điệu của cô rất nghiêm túc: "Chỉ cần cậu gầy đi thì những người khác mới dừng việc cười và trêu chọc cậu. Vương Giai nhìn cậu rất xinh đẹp, đừng có dễ dàng đánh mất niền tin về bản thân mình như vậy, đừng tự ti, hãy chăm chỉ tập luyện, nhất định cả hai người chúng ta có thể làm được."

"......."

Không hiểu vì sao, Vương Giai cảm thấy bây giờ nhìn Ôn Noãn nhìn rất giống người bán hàng của một tổ chức đa cấp, đang không ngừng tẩy não cô ấy, để nói cho cô ấy biết bản thân mình rất xinh đẹp và là người cực kỳ tốt.

Dù biết đó chỉ là những lời đường mật, nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy đều tin răm rắp mấy lời nói đó.

"Được"

Ôn Noãn bật cười, khẽ ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Buổi chiều ngày hôm đó, trên sân thể dục có hai bóng người rất béo, đang cố gắng chạy quay sân.

Bọn họ đuổi theo ánh hoàng hôn, đến khi mặt trời dần lặng hẳn xuống. Cũng có thể bọn họ đang đuổi theo ánh sáng của cuộc đời mình. Dù họ cảm thấy rất mệt nhưng họ vẫn không hề từ bỏ.

Lúc Vương Giai nản chí, Ôn Noãn sẽ luôn ở bên cạnh cổ vũ và động viên, sau đó có dùng tay kéo cô đứng dậy, rồi cả hai lại tiếp tục chạy.

Tóm lại, mọi chuyện diễn ra đều rất đúng kế hoạch và thuận lợi.

Ngày hôm nay, lúc Ôn Noãn và Vương Giai ngồi ăn cơm trưa, cả hai người đều không dám ăn quá nhiều, chỉ ăn mấy thìa cơm và còn chủ yếu là ăn rau xanh.

Trong khoảng thời gian này, làn da của Ôn Noãn cũng trở nên sáng hơn, không còn vừa đen vừa vàng rọt nữa, mà thay vào đó đã trở nên hồng hào và khỏe mạnh.

"Noãn Noãn, tớ vẫn còn rất đói bụng."

Ôn Noãn quay sang nhìn cô ấy, nghiêm khắc nói: "Lúc đói cơ thể của cậu sẽ càng đốt cháy lượng mỡ thừa, lúc đó hiệu quả giảm cân sẽ tăng vọt!!"

Vương Giai: "....."

Cô ấy đang muốn nói gì đó thì Ôn Noãn đã ngay lập tức tới chỗ ngồi của mình, cô đang định lôi sách giáo khoa và vở ra để làm bài tập, nhưng lúc cho tay vào ngăn bàn cô cảm thấy có gì đó không ổn, cô cúi người xuống xem thử thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Vương Giai: "Aaaaa, con chuột!!"

Là xác của một con chuột nhắt, và có ai đó đặt vào trong ngăn bàn của Ôn Noãn.

Cô lấy ra để nhìn thử rồi ngay lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh, một lúc sau nghe thấy âm thanh nôn ọe được truyền ra.

Chờ đến khi Ôn Noãn từ nhà vệ sinh bước ra ngoài thì hai khóe mắt của cô đã đỏ ửng lên.

Vương Giai cũng bị dọa cho sợ, cố gắng lắm mới gắng chịu được cảm giác buồn nôn.

Lúc quay trở lại lớp học, Ôn Noãn liền dốc ngược bàn lên khiến cho tất cả mọi đồ vật ở trong ngăn kéo bàn rơi ngoài.

Trong ngăn kéo bàn, ngoại trừ xác của một con chuột nhắt thì còn rất nhiều mảnh giấy vụn trên đó có hàng đống chữ được viết bằng bút đỏ.

Trên đó viết:

Đồ mập đáng ghét!!!!

Kẻ vừa béo vừa xấu như mày không có tư cách để sống trên cõi đời này!!

Hãy cút ra khỏi trường học!! Chỉ cần nhìn thấy mày là bọn tao cảm thấy ghê tởm, đồ mập đáng ghét! Đồ xấu xí!! Đồ rác rưởi!!!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!