Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Phu Nhân Nhà Giàu


Chương 33-2: Tôi là ai? Đây là đâu?
 
Editor: Bonnie
 

Bởi vì định ngủ sớm, Tả Minh Nhiên đã thay áo ngủ. Tuy là kiểu che kín cổng cao tường nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô, Yến Vân Dương vẫn lập tức chuyển ánh mắt ra hướng khác, đưa cho cô mấy tấm ảnh trên tay anh, “Đây là mấy bộ quần áo Văn Mặc chuẩn bị cho tôi, cô xem mai mặc bộ nào thì hợp.”
 
“Hả? Quần áo ngày mai mặc hả?” Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng cầm lấy ảnh chụp, "Để cho tôi chọn sao?"
 
Cô không phải stylist, theo lời của Thời Song Hạ, cô là một ngôi sao nhưng sự nhạy cảm với thời trang lại gần bằng không làm người ta khó có thể hiểu được. Những bộ quần áo bình thường cô hay mặc ra đường đều do người khác phối cho, đây là lần đầu tiên thấy có người tìm cô kêu cô chọn quần áo. 
 
Thật lòng mà nói, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không nhận ra được sự khác biệt giữa các bộ quần áo nam, hơn nữa trong ảnh chụp Yến Vân Dương đưa cho cô đều là tây trang truyền thống nghiêm túc, theo cô ngoại trừ màu sắc và phụ kiện khác nhau thì hoàn toàn không tìm được điểm khác nhau giữa chúng.
 
Gãi gãi đầu, Tả Minh Nhiên ngửa đầu nhìn về phía anh, thành thành thật thật nói: “Tất cả đều đẹp.”
 
Yến Vân Dương đang cúi đầu cởi đồng hồ trên cổ tay xuống, nghe vậy ngẩng đầu, đèn ở hành lang là tông màu ấm áp, Tả Minh Nhiên để mặt mộc, tóc vừa gội xong chưa khô hẳn, trên vai còn hơi ướt, ánh đèn trong phòng ngủ chiếu đến từ sau lưng cô dường như khiến cả người cô cũng bao phủ trong vầng sáng đó.
 
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ chỉ ảnh chụp trong tay Tả Minh Nhiên, “Ngày mai cô mặc cái gì? Chọn một bộ có thể đồng điệu với cô.”
 
Chỉ trong nháy mắt Tả Minh Nhiên đã hiểu rõ, ý của Yến Vân Dương chính là muốn cô dựa vào lễ phục của mình chọn cho anh một bộ, dù sao hai người bọn họ là vợ chồng, nếu mỗi người mặc một kiểu, không biết ngày mai truyền thông sẽ truyền ra tin đồn nhảm nào nữa.

 
Có tiêu chí để lựa chọn, Tả Minh Nhiên rất nhanh rút được hai tấm ảnh đưa cho anh, “Hai bộ này đều được, nhưng mà tôi thấy lấy cà vạt này đổi sang bộ này thì hợp hơn.”
 
Yến Vân Dương nhàn nhạt trả lời, “Ngày mai tôi đi cùng cô.”
 
Tả Minh Nhiên ngạc nhiên nói: “Anh cũng cần đi thảm đỏ à?”
 

Theo ý kiến ​​của Tả Minh Nhiên, công đoạn thảm đỏ này chắc chắn là bọn họ chuẩn bị cho ngôi sao, dù sao chỉ mới thấy mấy ông trùm kinh tế lên báo tài chính và báo kinh tế, chứ chưa hề nghe nói ông giám đốc nào đó nhất thời hứng khởi đi thảm đỏ. Đến lúc đó hai người chắc chắn phải tách ra vào riêng nhưng điều Tả Minh Nhiên không nghĩ tới đó là Yến Vân Dương quả thật đã gật đầu, đồng ý với lời cô nói.
 
“Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi, chẳng qua tôi chưa từng đi thảm đỏ, có thể cần cô giúp tôi một chút.”
 
Tả Minh Nhiên còn chưa hoàn hồn sau cú phục kích vừa rồi, ngây ngốc nói: “Cũng không có gì khó.”
 
Yến Vân Dương nhịn không được cười ra tiếng, nhưng rất nhanh đã giấu nhẹm đi, “Vậy thì cứ chốt như thế, cô ngủ sớm một chút nhé.”
 
“Cũng được?” Tả Minh Nhiên cuống lên, trong đầu luôn cho rằng có gì đó không ổn nhưng lại không rõ là gì, vừa rồi đắp mặt nạ chưa thoải mái, trên mặt còn chút dính, ma xui quỷ khiến cô gọi Yến Vân Dương lại, xoay người vào phòng tìm một cái mặt nạ dưỡng ẩm đi ra, chân thành nói: “Nếu đi thảm đỏ chắc chắn sẽ bị bên truyền thông chụp ảnh, hôm nay anh đắp mặt nạ này, ngày mai tôi kêu Trang Bách trang điểm nhẹ cho anh.”
 
Nói xong, sợ lời mình gây ra hiểu lầm lại vội vàng giải thích: “Không phải nói mặt anh xấu mà máy ảnh của bên truyền thông rất đáng sợ, hận không thể soi từng ly từng tí trên mặt anh.”
 
Yến Vân Dương nhận mặt nạ, thản nhiên cười nói: “Tôi hiểu ý cô, cảm ơn.”
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tả Minh Nhiên trừng mắt nhìn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, ngoài ý muốn làm cô bình tĩnh hơn, thản nhiên cười: “Vậy phải mời tôi ăn cơm đó.”
 
Yến Vân Dương cũng nghiêm túc, nói: "Ăn cái gì?"
 
"Lẩu cay."
 
Không nghĩ tới là cô còn nhớ chuyện ăn lẩu lần trước, Yến Vân Dương cười cười nói: “Được.”
 
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, Tả Minh Nhiên cảnh giác nói: "Không được là lẩu uyên ương.”
 
Yến Vân Dương đồng ý bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, Tả Minh Nhiên đối với anh trai đã thành hồ ly này vô cùng không tin tưởng, bắt anh giơ tay lên thề mới được. Hai người cộng lại gần 60 tuổi, trong đó còn một người đang mặc áo ngủ vậy mà khi làm loại chuyện này lại chẳng có tí ti cảm giác nào.
 
Căn nhà to như vậy chỉ có hai người bọn họ, Tả Minh Nhiên nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay lấy mắt kính trên sống mũi anh xuống, “Ngày mai đừng đeo cái này.”

 
Trước mắt đột nhiên mất đi một màn chắn, Yến Vân Dương sửng sốt, nhìn mắt kính trong tay Tả Minh Nhiên nói: “Sao cô luôn gây khó dễ với nó nhỉ.”
 
Lần trước cũng như thế này, giống như mắt kính này không nên xuất hiện trên mặt anh vậy.
 
Tả Minh Nhiên nghiêng người dựa vào khung cửa, ngón tay thon dài cầm mắt kính, cười tít mắt nói: “Tôi thích.”
 
Điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên ầm ĩ, tia ái muội vừa mới xuất hiện lập tức biến mất, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, hận không thể đem người gọi điện thoại từ trong điện thoại kéo ra đánh cho một trận.
 
Yến Vân Dương khụ một tiếng, chỉ chỉ sau lưng cô, “Điện thoại cô reo kìa.”
 
Người gọi điện thoại đến là Thời Song Hạ, sợ nghệ sĩ nhà mình nửa đêm không ngủ mà làm ra chuyện gì đó, Thời Song Hạ bên kia điện thoại hắng giọng la: “Đã mấy giờ rồi hả? Sao em còn chưa buồn ngủ? Em có tin ngày mai trên hot search sẽ có tin là em phẫu thuật thẩm mỹ thất bại không!”
 
Tả Minh Nhiên: "..."
 
Tôi thật sự sợ sức tưởng tượng của mấy người.
 
Cúp điện thoại, Tả Minh Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, người vốn đứng đó đã không thấy đâu, điện thoại rung rung, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
 
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ.”
 
….
 
Sáng sớm hôm sau, An Kỳ và Trang Bách tới cùng lúc, chuông cửa mới vừa vang hai tiếng, cửa đã được mở ra từ bên trong.
 
Trang Bách cảm thán nói: "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Chị Nhiên thế mà chỉ cần một tiếng chuông vang lên đã…”

 
Trang Bách đem nửa câu sau nuốt vào trong bụng, An Kỳ đứng trước Trang Bách nửa bước, cười với vẻ mặt sợ hãi nói với người bên trong, “Yến… Yến tổng, anh cũng ở nhà sao ạ.”
 
Yến Vân Dương ở nhà, Trang Bách và An Kỳ ở phòng khách do dự hồi lâu, hai người đều là lần đầu gặp loại tình huống này, tuy nói lúc trước ở phim trường đã gặp nhiều thứ, không phải hai người chưa từng ăn mấy thứ Yến Vân Dương đưa đến, nói cho cùng lúc này đang ở nhà người khác, ai cũng không dám hoàn thành nhiệm vụ gian khổ mà vĩ đại là lên lầu gọi Tả Minh Nhiên rời giường.
 
Lúc này Trang Bách mới lợi dụng ưu thế giới tính nam của mình, đẩy cho An Kỳ: “Tôi không thích hợp tôi không thích hợp, em nhìn Yến tổng đi, sao anh có thể tùy ý ra vào phòng người ta chứ hả?”
 
An Kỳ trở tay quăng lại một cái nồi, “Anh đừng có diễn, trước kia ở đoàn phim sao không thấy anh biết chừng mực thế, là ai nói mình chính là đồng hồ báo thức hình người gọi ai không dậy anh sẽ đến?”
 
Dáng người An Kỳ không cao, sức lực cũng không yếu, Trang Bách thấy mình đẩy cô nhóc không di chuyển, kiên trì giữ thể diện nói: “Cái này giống nhau sao?!”
 
Hai người thầm thì lẩm bẩm hồi lâu, ai cũng không dám làm người đầu tiên anh dũng hy sinh.
 
Yến Vân Dương mang hai ly cà phê từ trong bếp ra cho bọn họ, “Tôi có chuẩn bị đồ ăn sáng, hai người muốn ăn một chút không.”
 
An Kỳ vội vàng xua tay, "Không cần không cần đâu ạ, bọn em ăn rồi mới đến."
 
 Trang Bách vội vàng gật đầu theo, An Kỳ đang véo anh một cái đau điếng ở dưới bàn.
 
Yến Vân Dương không quen bọn họ, cưỡng ép trò chuyện càng làm mọi người xấu hổ hơn, sau khi hỏi xong thì lên lầu trở về thư phòng, đợi đến khi anh xử lý xong công việc đi ra, An Kỳ với Trang Bách thậm chí chưa từng đổi chỗ.
 
Trang Bách lợn chết không sợ nước sôi, dứt khoát cam chịu nói: “Dù sao thời gian còn dài, cùng lắm cứ để chị Nhiên ngủ thẳng giấc đương nhiên sẽ dậy thôi.”
 
“Anh tỉnh táo chút đi, để chị Nhiên tự dậy chẳng khác gì ngày tận thế của anh đâu.”
 
“Dù sao người sốt ruột cũng chẳng phải anh, anh chỉ là một viên trang điểm."
 
“... Anh nghĩ hay quá ha, hai ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, anh đừng có mơ chạy một mình.”
 
Hai người mày chau mặt ủ ngồi trên ghế sofa, ngoài miệng nói hăng say, còn hành động chẳng thấy ai dịch nửa bước.
 
Trên thư phòng lầu hai, Yến Vân Dương hạ mắt nhìn dưới lầu, không thấy bóng dáng Tả Minh Nhiên, xoay người nhìn vào cửa phòng vẫn đóng chặt, nghĩ một chút đã hiểu được.

 
Nhìn đồng hồ, đã là mười giờ sáng, tuy không biết một ngôi sao nữ tham gia một bữa tiệc cần tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị nhưng nhìn trạng thái của hai người dưới lầu, phỏng chừng là sắp không kịp.
 
Chuyện kết hôn giả chỉ có Thời Song Hạ biết, trong mắt người khác hai người họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận cho nên chuyện kêu đối phương thức dậy, theo lẽ thường phải là do anh làm.
 
Mắt thấy thời gian sắp trễ, An Kỳ rốt cuộc ngồi không yên, bật dậy từ ghế sofa, “Muốn chết cùng chết, anh đi lên với em.”
 
Trang Bách đang chơi điện thoại, còn chưa kịp phản ứng, cũng không biết An Kỳ tìm đâu ra nhiều sức đến độ kéo anh đi lên lầu hai, hai người vừa đi đến chỗ rẽ đã thấy Yến Vân Dương đẩy cửa vào phòng.
 
An Kỳ và Trang Bách cùng hít một hơi, không hẹn mà cùng lùi lại một bước, giấu mình vào trong vách tường.
 
Trang bách nhỏ giọng nói: “Em xem đó, anh đã nói là không cần lên mà!”
 
An Kỳ bị anh nhắc thấy đau đầu, vừa che miệng Trang Bách vừa kéo anh xuống lầu, dáng vẻ lén lút của hai người, ai không biết còn tưởng hai người là trộm vào nhà Tả Minh Nhiên.
 
Mười giờ sáng, một ngày có thời tiết tốt hiếm có của mùa đông, sáng sớm mặt trời đã treo lên lơ lửng tỏa hơi ấm, màn trong phòng đều bị kéo lại, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối.
 
Hiển nhiên Tả Minh Nhiên không hề có dấu hiệu thức dậy, cả người chìm vào trong chiếc giường êm ái, chăn bông bao phủ lấy cô hoàn toàn, nếu không có tóc đen tản trên gối chắc chắn sẽ không phát hiện trên giường có người.
 
Không bật đèn, Yến Vân Dương liếc mắt nhìn chiếc giường im ắng, đi thẳng đến bên cửa sổ, vén rèm ra. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi xuống chân giường, cũng chiếu sáng căn phòng, Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn Tả Minh Nhiên không hề hay biết, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở đồng hồ báo thức.
 
Một giây sau, bài hát Heavy Metal vang vọng trong phòng.
 
Là một người ngủ nướng chuyên nghiệp, Tả Minh Nhiên đã có không biết bao nhiêu kinh nghiệm với thủ đoạn nhỏ này, vô thức trở mình, kéo chăn trùm lên đầu, tiếp tục ngủ, âm nhạc lại im bặt, tiếp theo chính là một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
 
“Dậy chưa?”
 
“???”
 
Tôi là ai? Đây là đâu? Vừa rồi là ai đang nói chuyện? 
 


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!