Chương 10: Một bó rau
Editor: Bonnie
"Người đại diện?" Mao Mao không nhận ra được trong lời nói Tả Minh Nhiên có chuyện gì khác lạ, còn tưởng rằng cô đang nói Thời Song Hạ, tuy không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghĩ kĩ rồi trả lời: “Chị Hạ là một người đại diện rất tốt ạ, mặc dù có lúc rất hung dữ, nhưng ở trong công ty nhiều năm rồi, em cũng coi như đã nhìn được nhiều người, vẫn cảm thấy chị Hạ là người đại diện tốt nhất.”
Tả Minh Nhiên nhìn đôi má tròn phúng phính của Mao Mao, bất đắc dĩ nói: "Đó là đương nhiên, thời gian em và chị Hạ ở chung lâu nhất, không quen biết với những người khác, đương nhiên sẽ cảm thấy chị ấy là tốt nhất.”
“Vậy cũng không chắc.” Mao Mao ngồi trên ghế, rung đùi phản bác, “Khi mọi người gặp nhau lần đầu, đều để người khác nhìn thấy ưu điểm của mình, nhưng kết thân lâu ngày sẽ bộc lộ khuyết điểm, cái tốt và cái xấu trộn lẫn vào nhau, ngược lại không còn như tốt ấn tượng ban đầu, lại có thể trở nên tồi tệ hơn vì sự tích tụ của nhiều thứ nhỏ nhặt khác nhau.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt, vài câu nói vô tình của Mao Mao, lại làm cô đột nhiên hiểu được nguyên nhân trong tiểu thuyết Mao Mao phản bội ‘Tả Minh Nhiên’, cùng với lý do tại sao ‘Tả Minh Nhiên’ có tính tình như vậy là tha thứ cho Mao Mao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tả Minh Nhiên đột nhiên nhiều thêm vài loại cảm xúc khác.
Mao Mao vẫn còn chưa phát hiện ra, hỏi: “Chị Nhiên, sao đột nhiên chị lại hỏi em cái này?”
Tả Minh Nhiên trầm mặc một hồi, bỗng nhiên giơ hai tay đè lên vai Mao Mao, nhìn chằm chằm vào mắt Mao Mao rồi hỏi: “Em cảm thấy nếu để em đi làm người đại diện thì thế nào?”
“Em? Người đại diện?” Mao Mao mở to mắt không chuẩn bị, có chút kinh hãi, “Nhiên...Chị Nhiên, em làm sao có thể?”
“Vì sao lại không thể?” Minh Nhiên hỏi ngược lại: "Kinh nghiệm công việc của em phong phú, quen thuộc với quy trình làm việc, nếu không ổn còn có chị Hạ giúp đỡ, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, em hoàn toàn có năng lực làm tốt công việc này.”
Mao Mao há miệng thở dốc, đang muốn nói gì đó, nhân viên công tác của đoàn phim đã đẩy cửa đi vào, thông báo bọn họ ra trước tiến hành diễn tập.
Không biết có phải là để thoát khỏi vấn đề của Tả Minh Nhiên hay không, Mao Mao luôn ổn định trong công việc lại gấp gáp đứng dậy, nhận bình giữ nhiệt trong tay Tả Minh Nhiên để qua một bên. Những người khác trong phòng lúc này đều nhao nhao ngồi dậy, Tả Minh Nhiên khẽ thở dài một cái, chỉ có thể tạm thời để chuyện này lại không đề cập nữa, đợi sau lễ tuyên truyền sẽ bàn bạc kĩ càng lại vấn đề này.
Cùng ở trong phòng hóa trang còn có Ôn Phỉ Phỉ và Quan Tâm Nhị, Tưởng Huyên thì trong lúc Tả Minh Nhiên đứng dậy và đi đến phòng thay đồ, bây giờ cũng chưa trở về.
Là một nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty này, bản thân Ôn Phỉ Phỉ có phòng riêng ở trên lầu, nhưng vì chăm sóc Quan Tâm Nhị dịu dàng nhát gan, tránh cho bị Tả Minh Nhiên ức hiếp, Ôn Phỉ Phỉ cũng dứt khoát chuyển xuống đây, ở cùng với bọn họ.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, Tả Minh Nhiên đi tuốt ở đàng trước, còn Quan Tâm Nhị và Ôn Phỉ Phỉ lại đang nói cười ở phía sau.
Chuyên viên trang điểm nhịn không được quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt Quan Tâm Nhị.
Tả Minh Nhiên đang đi đàng hoàng đã nghe chuyên viên trang điểm giọng điệu kỳ lạ nhỏ giọng mắng một câu, “Mẹ kiếp, người này có bị bệnh không?"
"Hở?" Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt đau răng của chuyên viên trang điểm, “Cô nhìn xem cô gái Quan Tâm Nhị kia đi, cô ta muốn làm cái gì hả? Tả Minh Nhiên thứ hai sao?”
Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng, thả chậm bước chân nhìn lại.
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài sáng sủa và lộng lẫy của Tả Minh Nhiên, diện mạo Quan Tâm Nhị thanh thuần, làn da trắng nõn, có vài phần giống với em gái nhà bên. Trên thực tế, sau khi ra mắt cô ta cũng đi theo con đường này, nhìn chung thì không có gì sai lầm, nhưng ở phương diện khác, diện mạo Quan Tâm Nhị không phải đặc biệt làm người ta kinh diễm, cùng là gương mặt thanh thuần, cũng không có ngây thơ đáng yêu như Ôn Phỉ Phỉ, có thể làm cho người ta thoáng nhìn là nhớ kỹ.
Ở ngoài đời, cô ta là một mỹ nhân, nhưng trong giới giải trí mỹ nhân nhiều như mây này, gương mặt Quan Tâm Nhị có chút bình thường, rất khó tạo được cảm giác tồn tại.
Đối với nghệ sĩ, nhất là những diễn viên trẻ, không có cảm giác tồn tại là chuyện khủng bố nhất, dù sao đây là thời đại lưu lượng, fan nắm quyền, các nhà đầu tư muốn nhận được lợi nhuận, chắc chắn cách tốt nhất là chọn môi ngôi sao đang nổi tiếng, đó cũng là lý do Tả Minh Nhiên dù không có kỹ năng diễn xuất nhưng luôn được nhận các vai diễn.
Đại khái là Quan Tâm Nhị muốn chuyển đổi hình tượng, lớp trang điểm lần này rõ ràng có thay đổi, nhưng lại dùng sức quá mạnh, không những không đem lại hiệu quả như mong đợi mà còn phản tác dụng, không hỗ trợ được việc trang điểm quá lộng lẫy, làm mất đi khí chất vốn có của mình.
Vừa rồi chuyên gia trang điểm không ra ngoài xem nhưng vẫn biết đại khái mọi chuyện qua miệng Mao Mao và trợ lý trang phục, vốn dĩ chuyên viên trang điểm cũng có hảo cảm với Quan Tâm Nhị, cảm thấy cô ta là một cô gái nhỏ dịu dàng thích cui, nhìn qua là một đứa trẻ tốt, không nghĩ tới mình vừa quay mặt qua đã bị vả mặt rồi, cô gái nhỏ tuổi không lớn, hành động lẳng lơ ngược lại thành thục rất nhiều.
“Hừm” một tiếng, chuyên viên trang điểm nói thầm: "Nếu không phải Nhiên Nhiên tạm thời thay đổi phong cách trang điểm, bây giờ hai người đã đụng hàng."
Liếc mắt một cái đã biết Quan Tâm Nhị muốn làm gì, Tả Minh Nhiên quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên, nói: “Có lẽ cái cô ta muốn chính là hiệu quả thế này.”