Edit: Nguyệt Trường Ly
Mẹ Trình nhìn cánh tay đang treo trên cổ Trình Dương, trong mắt lập tức có ánh nước, nhưng biểu tình lại không có vẻ bất ngờ hay ngạc nhiên gì, như là đã sớm nhận được tin tức.
"Về nhà là được, mau vào đi." Mẹ Trình nhường đường, cảm kích nói, "Tiểu Chu, cậu vất vả rồi, nếu không có cậu, hai mẹ con tôi còn không biết là có chuyện như vậy."
"Đúng vậy." Giọng nói của Trình Nguyệt vang lên, cô gái nhỏ từ trong phòng chậm rì rì đi ra, nhìn Trình Dương nói, "Anh trai em lúc nào cũng thích cậy mạnh, cái gì cũng không chịu nói cho hai mẹ con em."
Mẹ Trình lắc lắc đầu, thở dài: "Áp lực của anh con quá lớn."
Trình Nguyệt gật đầu: "Vừa phải nỗ lực kiếm tiền, lại phải đấu tranh với thế lực đen tối ác độc, mà chúng ta lại cái gì cũng không biết, còn ở nhà ngây ngốc hưởng phúc."
"......" Hai vị nữ sĩ, mẹ một lời, con một câu, Trình Dương căn bản không có cách nào phản bác, cậu tuyệt vọng nhìn về phía Chu Khuyết Đình, anh cố ý đúng không, quá độc ác, hôm nay là muốn mở Hội Phê Phán Tiểu Trình phải không?
Ánh mắt Chu Khuyết Đình cong cong, mỉm cười, ôm Trình Dương đi đến bên cạnh sô pha, đặt cậu xuống, trên đường đi còn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mã Morse lên cánh tay của Trình Dương.
- Đây là hình phạt khi không giữ lời hứa.
- Cậu đã nói, sẽ không làm bừa, sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.
Trình Dương:...... V**, xứng đáng.
Trong lòng cậu thở ngắn than dài, bên ngoài lại ngoan ngoãn nhận sai.
Kỳ thật, mẹ và em gái cũng không có ý trách cứ cậu, thậm chí ngay cả một câu nói nặng lời cũng không chịu nói, nhưng loại ánh mắt lo lắng đau lòng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, và từng giọt từng giọt nước mắt khi vuốt nhẹ miệng vết thương kia của hai mẹ con, đã đủ để Trình Dương phải chịu bạo kích một vạn điểm.
Đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác, Trình Dương có thể cảm nhận được, rằng mẹ và em gái là thật sự, thật sự rất đau lòng cậu.
Cậu thật sự thấy không được thoải mái khi ở trong loại hoàn cảnh ôn nhu này, cả người cậu đều cứng đờ, lông tơ dựng đứng, hầu như muốn rút chân cất bước bỏ chạy.
Nhưng cậu có thể chạy trốn đến chỗ nào được, mẹ Trình nhất định bắt cậu phải lưu lại dưỡng thương, thái độ kiên quyết dị thường.
Trình Dương vội vàng đưa mắt ra hiệu với Chu Khuyết Đình: "Không được đâu mẹ, con còn phải quay về đi làm mà."
"Đi làm cái gì mà đi làm, Tiểu Chu đã kể hết với mẹ rồi, con đã xin nghỉ việc rồi, tiền con gửi về nhà lần trước, giải phẫu xong còn thừa không ít, hơn nữa, không phải con còn tiền tiết kiệm hơn hai trăm vạn tệ hay sao? Còn liều mạng như vậy làm gì? Bị thương thì phải nghỉ ngơi cho hẳn hoi, thương gân động cốt một trăm ngày, biết chưa? Con yên tâm, mẹ đã tìm được một công việc rồi, sẽ không để cả nhà miệng ăn núi lở......"
Mẹ Trình lải nhải, Trình Dương đành thở dài, đúng là trên người cậu còn có hơn hai trăm vạn, nhưng đó là của Tiểu Chu người ta.
Không cần lại đưa mắt ra hiệu cho Chu Khuyết Đình làm gì cả, căn bản chính là cái tên này đang phá rối, xui khiến mẹ cậu bắt cậu lưu lại đây!
Cũng không biết ban đầu anh liên hệ với mẹ và em gái của mình kiểu gì.
Trình Dương tức muốn hộc máu, quyết định đuổi người: "Tiểu Chu, vậy, nếu không có việc gì thì anh cứ đi về trước đi, tôi phải ở nhà một khoảng thời gian."
Mẹ Trình sửng sốt, vốn bà còn nghĩ là Dương Dương bị thương, tắm rửa nhất định bất tiện, theo bản năng định để Tiểu Chu ở lại đây, kết quả, hình như là đã quên hỏi ý của người ta......
Chu Khuyết Đình cười nói: "Tôi cũng sắp được nghỉ phép, thuận tiện ở lại đây chiếu cố cậu là được, sẽ nộp tiền ăn uống và ở trọ."
Mẹ Trình vội nói: "Cần gì phải nộp chút tiền ăn tiền ở đó chứ, cậu có thể ở lại đây thật sự là quá cám ơn trời đất, cậu đã giúp đại ân cho chúng tôi rồi đấy, bây giờ trong nhà chỉ có hai người là tôi với Nguyệt Nguyệt, lại là nữ, có đôi khi thật đúng là rất bất tiện."
Trình Dương hấp hối giãy giụa: "Từ từ đã, nhà chúng ta chỉ có hai căn phòng, không đủ chỗ cho anh ấy ở lại."
Mẹ Trình nói: " Mẹ với Nguyệt Nguyệt ở một phòng, con với Tiểu Chu ở một phòng, không phải vừa vặn sao?"
Trình Nguyệt cũng nói: "Đến phải có người trông chừng anh mới được."
Ra là vì nguyên nhân này, tự biết độ tin cậy của chính mình đã phá sản, Trình Dương giơ tay lên thề, nói: "Con thật sự sẽ không làm bừa, hai người để cho người ta đi thôi."
Mẹ Trình sờ sờ đầu của cậu: "Là không quen ngủ chung một giường với bạn bè sao?"
Trình Nguyệt nghĩ nghĩ: "Vậy thì em ở lại ký túc xá của trường là được."
Mẹ Trình cũng nói: "Mẹ cũng có thể ngủ trên sô pha."
Làm đàn ông con trai duy nhất trong nhà, là trụ cột của cả nhà, Trình Dương lại không biết xấu hổ đến mức độ nào cũng không đến mức để mẹ và em gái phải nhân nhượng mình như vậy.
Nhìn thoáng qua Chu Khuyết Đình, mặt ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, cậu không thể nề hà nói: "Thôi vậy, để con với Tiểu Chu ở chung một phòng đi, cũng khá tốt."
Mẹ Trình nhẹ nhàng thở ra, cười gật gật đầu, nhanh chóng đi dọn dẹp phòng cho hai người họ.
Nói thật, nhìn những tấm ảnh máu mê đầm đìa mà Tiểu Chu lấy ra ka, bà ấy thật sự là cực kỳ nghĩ mà sợ, thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng không thể hy sinh chính bản thân mình a.
Mẹ Trình trải ga giường, lo lắng sốt ruột nghĩ, đành phải vất vả Tiểu Chu, nhờ anh quan tâm nhiều hơn, rồi sẽ nói chuyện hẳn hoi với Dương Dương về chuyện lần này sau.
......
Chu Khuyết Đình ở lại quả nhiên vẫn là rất hữu dụng.
Buổi tối, Trình Dương muốn tắm rửa, nhưng chỉ còn một cánh tay vẫn khá là bất tiện, chỉ có thể nhờ Chu Khuyết Đình hỗ trợ.
Trình Dương mang thù, vẫn là muốn trả thù Chu Khuyết Đình, cố ý nói: "Thân thể tuyệt mỹ của tôi sắp bị anh nhìn sạch rồi."
Chu Khuyết Đình hơi khựng lại, xong lại chưa để lộ ra vẻ mặt cạn lời như mong muốn của Trình Dương, mà là đứng dậy đi tìm khăn lông.
Trình Dương mờ mịt hỏi: "Muốn kỳ lưng cho tôi sao?"
Chu Khuyết Đình lắc đầu, cầm khăn lông vòng quanh đầu một vòng, buộc lại, che kín đôi mắt của mình.
? Cái con người này...... Trình Dương đều thấy ngượng ngùng, không tiện tiếp tục bắt nạt anh: "Anh che mắt vào rồi thì tắm rửa hộ tôi kiểu gì?"
"Không phải cậu vẫn nhìn thấy sao?" Chu Khuyết Đình nói.
"......" Được quá nhể, một người có mắt, một người có tay, tắm rửa một lần còn tắm ra hai người thân tàn chí kiên.
Đừng nói, nói ra còn khá rất cảm động.
Trình Dương chỉ huy Chu, người mù tạm thời, Khuyết Đình cởi quần áo giúp mình, sau đó dùng màng giữ tươi che lại chỗ có miệng vết thương, phòng ngừa bị nước rây vào, tiếp đó là mở vòi hoa sen, vòng qua miệng vết thương, gội đầu.
Vì phòng ngừa không cẩn thận đụng tới bộ phận mẫn cảm, động tác của Chu Khuyết Đình rất chậm, cực chậm, chậm đến nỗi suýt chút nữa là Trình Dương không nhịn được giơ chân đá bay anh rồi tự lực cánh sinh.
Trình Dương nói: "Đều là đàn ông con trai với nhau, có cái gì cùng lắm thì."
Chu Khuyết Đình vẫn duy trì động tác ôn thôn chậm chạp, ngón tay thon dài chậm rãi mát xa da đầu của Trình Dương, tỉ mỉ cẩn thận gội đầu cho Trình Dương: "Lại không có việc gì phải làm, cứ tắm từ từ thôi."
"Nhưng động tác của anh cũng quá chậm rồi!" Trình Dương dùng tay trái vẫn hoàn hảo đẩy đẩy anh.
Chu Khuyết Đình tránh đi, chuẩn xác bắt được cổ tay cậu: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm bắn nước vào miệng vết thương."
"Đã bao kín rồi, không bắn vào được." Trình Dương nói, tránh thoát tay của Chu Khuyết Đình, cầm vòi hoa sen lên xịt lung tung lên người anh.
Chu Khuyết Đình vốn chỉ mặc một chiếc áo trong và quần bãi biển rộng thùng thình, thế là trực tiếp bị xối thành màu trong suốt luôn, anh thấp giọng, nói nhỏ một câu "Đừng nghịch", Trình Dương lại càng được nước lấn tới, cầm vòi hoa sen nhắm ngay vào khăn lông anh dùng để bịt quanh mắt, phun tới tấp.
Khăn lông thấm nước, nặng nề dính sát trên trán, rồi rơi xuống theo sức hút của trái đất.
Chu Khuyết Đình dùng một bàn tay che ở trước mặt, một bàn tay vươn ra bắt khăn lông đang chảy xuống, lại bắt chỉ được không khí.
Khăn lông "bẹp" một tiếng rơi xuống mặt đất, anh theo bản năng trợn mắt lên tìm, giọt nước trên ngọn tóc nhỏ vào đôi mắt, làm cho đôi mắt đau điếng, không mở to ra được.
Anh lại nhắm hai mắt lại, giơ tay lau lau vệt nước trên mí mắt, Trình Dương thấy lông mày anh cau chặt, như là đứa trẻ đã làm sai chuyện, đặt vòi hoa sen xuống, đội một đầu đầy bọt, đứng dậy, đẩy cửa kính ra phòng vệ sinh ngoài lấy khăn giấy.
Đúng vào lúc này, Chu Khuyết Đình phất bọt nước trên mí mắt đi, mở mắt ra.
Cách màn hơi nước nồng nặc giống như sương mù, anh nhìn thấy Trình Dương đang đưa lưng về phía mình, xương bả vai của cậu nhô lên, phía trên xương đốt sống lại lõm vào trông như hai cái má lúm đồng tiền nông nông, xuống phía dưới nữa......
Trình Dương rút ra hai tờ giấy, xoay người, cùng một lúc, Chu Khuyết Đình cũng nhắm mắt lại.
"Để tôi lau cho anh một chút." Trình Dương nói.
Chu Khuyết Đình "Ừ" một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
Trình Dương nhẹ nhàng lau lau mí mắt ướt dầm dề của Chu Khuyết Đình, lại cầm một cái khăn lông khô đắp lên trên đầu anh, hút những giọt nước đang nhỏ trên ngọn tóc anh đi.
Sau đó nói: "Được rồi, có thể mở mắt ra rồi."
Chu Khuyết Đình khựng lại, nói: "Không cần."
"......" Ngài chính là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đúng không, Trình Dương hạn hán lời, liếc mắt nhìn cánh tay phải đang bị treo của mình, "Nhưng mà cánh tay của tôi rất đau, anh xem hộ tôi xem có phải bị dính nước vào rồi hay không."
"Sẽ không, bọc bằng màng giữ tươi rồi, nước không chảy vào được." Vừa anh mới xác nhận xong.
Trình Dương: "......" Cậu cảm thấy Chu Khuyết Đình là cố ý lấy lời nói của cậu để chặn miệng cậu.
Không thèm so đo với anh! Ỷ vào Chu Khuyết Đình không nhìn thấy, Trình Dương dùng khẩu hình miệng nói một tiếng "Đồ ngốc", sau đó mới nói: "Vậy thì anh tiếp tục gội đầu hộ tôi đi."
"Ừ." Chu Khuyết Đình thuận theo giơ tay lên, y theo chỉ thị của Trình Dương, đặt tay lên trên đầu cậu, dùng lòng bàn tay mềm nhẹ mát xa.
......