"Hạ nhan này cũng quá thảm......"
Dưới đại thụ xanh um rậm rạp, thiếu nữ váy đỏ ôm đầu gối ngồi trên một rễ cây, cằm nhọn gác ở đầu gối, cắn môi lẩm bẩm tự nói.
"Hệ thống, Bùi Tịch còn làm gì?"
【 Hắn chẳng làm gì, ra bây giờ đó. 】
Vẻ mặt An Cửu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lại có cảm giác đó là đương nhiên.
Tuy rằng nàng chạy theo Phi Trần, nhưng kỳ thật vẫn chưa đi tìm Phi Trần, chỉ làm bộ thôi.
Sau khi chạy ra đại điện, nàng liền tìm nơi ẩn nấp, bảo hệ thống giúp nàng theo dõi tình hình bên trong.
Cốt truyện Bùi Tịch xuống tay với Chân Nhất đại sư chính là lúc này, nhưng ngoài dự đoán của An Cửu, lúc này Bùi Tịch không ra tay với Chân Nhất đại sư, mà Chân Nhất đại sư cũng kể cho Bùi Tịch một câu chuyện xưa như vậy.
Chuyện cha mẹ Bùi Tịch trải qua trong sách căn bản không viết, An Cửu cũng là lần đầu tiên nghe nói.
"Quá thảm quá thảm, Hoa Mị hại người quá đáng thật." An Cửu thổn thức không thôi.
Nhưng từ đây cũng có thể nhìn ra, Bùi Tịch hẳn là không cảm nhận được tình thân, mẫu thân sau khi sinh hắn liền phát điên, mà Bùi Chu...... Hẳn là vô cùng hận đứa nhỏ này đi?
Từ đó cũng có thể hiểu, vì sao Bùi Tịch sẽ có tính cách như bây giờ.
Từ nhỏ không được nhận ấm áp, trưởng thành tất nhiên nhân cách khó có thể kiện toàn.
Những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu sẽ không thiếu tình yêu, mà đứa trẻ lớn lên trong thù hận, tất nhiên cũng không thiếu hận.
Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, người xưa nói rất đúng.
An Cửu lại nghĩ đến hành động của Bùi Tịch không dựa theo nguyên tác, tức khắc không nhịn được sinh ra sầu lo.
"Bùi Tịch không giết Chân Nhất đại sư, hắn định trộm hạt bồ đề thế nào? Không phải hạt bồ đề vẫn luôn được Chân Nhất đại sư tự mình bảo quản sao?"
【 Hệ thống không biết. 】
"Hệ thống rác rưởi, ta không hỏi ngươi."
Hệ thống này trừ báo độ hảo cảm ra thì chẳng có tác dụng gì, chức năng giám sát vẫn là do gần đây An Cửu khai phá ra, hơn nữa chỉ có thể xem phạm vi hướng đi của Bùi Tịch, cũng chẳng mở được nhiều tác dụng lớn.
Đúng là một linh vật*.
* Linh vật: chỉ dùng để trưng cho đẹp【 Ký chủ hãy chú ý lời nói, còn có, độ hảo cảm của đối tượng công lược Bùi Tịch đối với cô là 62. 】
"Hả???!" Trên đầu An Cửu hiện ra một chuỗi dấu hỏi chấm.
Từ trong đầu lôi ra hậu trường của hệ thống, nàng mới phát hiện hoá ra từ trấn Kim Xà đến chùa Vô Âm, Bùi Tịch vẫn luôn tăng độ hảo cảm +1-2+2-1 như vậy với nàng.
Lúc trước An Cửu ngại thông báo độ hảo cảm quá spam, liền để tăng dưới 5 điểm hảo cảm không cần thông báo, cho nên căn bản không chú ý tới sự gia tăng của hảo cảm trong khoảng thời gian này.
Xem một loạt nhắc nhở hảo cảm thật dài, An Cửu không khỏi tặc lưỡi.
Đại khái thời gian này kích thích hắn không nhẹ, tâm lý hoạt động cũng quá kịch liệt.
Đúng lúc này, cửa đại điện cách đó không xa chậm rãi truyền đến tiếng xe lăn, An Cửu cũng không thèm suy nghĩ nữa, vội vàng nhảy dựng lên sửa sang lại váy áo, ra vẻ bình tĩnh đi về phía bên kia.
Chốc lát liền đối diện với Bùi Tịch, chỉ thấy nam tử tuyết y tóc đen, gương mặt trắng nõn bình thản an yên, tầm mắt trước sau vẫn ấm áp nhu hòa.
Nhưng A Thất đi sau đẩy xe lăn cho hắn, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, một bộ dáng nặng nề khó hiểu.
Như nhận thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của An Cửu, Bùi Tịch không tiếng động ngước mắt nhìn, cười hỏi: "An tiểu thư đây là......?"
An Cửu vội thu liễm thần sắc, như không có việc gì nói: "Không có gì, muốn hỏi huynh kết quả chẩn bệnh cho đại sư thế nào."
Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Phải không? An tiểu thư rất để ý điều này? Theo ta được biết, An tiểu thư và Chân Nhất đại sư xưa nay không quen biết."
Thiếu nữ váy đỏ mím môi, ấp a ấp úng nói: "Huynh, huynh quản ta làm gì, ta chỉ thấy Phi Trần đại sư rất quan tâm đến sư phụ, hỏi hộ một chút thôi."
"Thì ra là thế."
Nghe lời này, thần sắc công tử bạch y bất biến, đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn nàng, bên môi vẫn cong lên, khiến người ta không cảm giác được nửa phần độ ấm.
Đầu ngón tay hắn thong thả ung dung chơi đùa quạt xếp bạch ngọc, gằn từng chữ một: "Vậy An tiểu thư có thể nói với hắn, đại nạn của Chân Nhất đại sư sắp đến, ít ngày nữa sẽ chết, không biết Phi Trần nghe xong sẽ có cảm tưởng thế nào?"
Khi nói những lời này, biểu tình của hắn vẫn tràn đầy ý cười, không biến hóa chút gì.
Trong mắt đen nhánh, thậm chí quanh quẩn ác ý nhạt nhẽo, như xem kịch vui nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mỹ của thiếu nữ.
Nghe xong lời này, gương mặt kiều diễm trắng nõn của thiếu nữ tức khắc trắng bệch, biểu tình không khỏi hoảng loạn.
"Huynh, Bùi Tịch huynh đang nói bậy gì đó! Cái gì mà đại nạn đến, huynh nhất định là đang lừa ta!" Nàng lui về phía sau hai bước, ngoài mạnh trong yếu thét chói tai.
"An tiểu thư coi như ta lừa cô đi, cô còn muốn đi nói với hắn không?" Thấy khuôn mặt nàng sợ tới mức trở nên trắng bệch, ngạc nhiên đến biến sắc, trong mắt nhìn hắn hiện lên một tia sợ hãi, không biết vì sao, trong lòng Bùi Tịch sinh ra vui sướng.
Mấy ngày qua nội tâm vẫn luôn tích tụ phiền muộn, phảng phất một giây này trở thành hư không.
Chính là như vậy, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, vẫn luôn nhìn hắn thì tốt rồi, vì sao phải nhìn người khác chứ?
"An tiểu thư, đi nói cho hắn đi?" Công tử bạch y mi mắt cong cong, rõ ràng bề ngoài vô hại như vậy, nhưng khi môi mỏng nói ra, lại ẩn chứa ác ý khiến người ta kinh hãi.
"Huynh, huynh bị bệnh tâm thần!" Thiếu nữ váy đỏ cắn môi, rối rắm một lúc, oán hận dậm chân, nhanh chóng xoay người chạy.
Nhìn phương hướng rời đi, hiển nhiên không phải đi tìm Phi Trần.
Thấy vậy, ý cười giữa mày công tử bạch y càng sâu, hắn gần như sung sướng mà nheo lại hàng mi dài, hỏi A Thất phía sau: "Bệnh tâm thần là bệnh gì?"
A Thất lắc đầu: "Công tử cũng không hiểu bệnh, thuộc hạ sao biết được?"
Hắn chậm rãi đẩy Bùi Tịch trở về, nhịn không được hỏi: "Công tử...... Vừa rồi theo như lời Chân Nhất đại sư, chẳng lẽ là sự thật?"
Bùi Tịch bình tĩnh nói: "Tất nhiên là thật."
A Thất vẫn luôn biết trong người công tử nhà mình có kịch độc, nhưng độc đó rốt cuộc là gì, hắn lại không thể hiểu hết, công tử cũng không nói cho hắn.
Nhưng lâu như vậy, công tử vẫn luôn khoẻ mạnh, hắn cũng không để trong lòng, hiện giờ đột nhiên biết được, độc này có thể lấy mạng công tử, hắn lập tức không thể bình tĩnh.
"Công tử, độc kia thật sự không có thuốc nào chữa được?" A Thất mặt đầy lo lắng hỏi.
Bùi Tịch cười một tiếng, nói: "Không phải ngươi nghe thấy rồi sao, còn có cổ song sinh có thể giải độc."
A Thất gật đầu, thấy bộ dáng hắn trấn định tự nhiên, tức khắc hai mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ công tử đã tìm được cổ song sinh?"
Bùi Tịch nói: "Còn chưa tìm được, nhưng cũng nhanh thôi."
Dựa theo tính toán của hắn, Vu Thịnh rời đi đã gần một tháng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thư của hắn sẽ sớm tới.
Cũng không biết có phải một câu thành sấm* hay không, đêm nay, Bùi Tịch liền nhận được thư của Vu Thịnh.
* Một câu thành sấm: ý chỉ nói đùa thành thậtThư vẫn là cú mèo đưa tới, khi vừa thấy cú mèo đậu trên song cửa sổ, trong lòng Bùi Tịch bỗng nhiên nhảy dựng.
Hắn theo bản năng cho rằng, cú mèo này mang thư của An Cửu đến. Nhưng mở ra thì mới phát hiện, lại là thư của Vu Thịnh.
Trong thư Vu Thịnh viết, nửa tháng trước hắn đã đến Nam Cương, nửa tháng này đều đang tìm cổ sư năm đó luyện chế cổ song sinh. Nhưng gần 20 năm qua, người nọ sớm đã chết, hiện giờ cơ hồ không ai luyện cổ song sinh.
Vì mạng sống, Vu Thịnh hứa trong thư, mình sẽ sớm tìm được tung tích truyền nhân của cổ sư năm đó, hãy cho hắn thời gian hai tháng, hắn nhất định có thể bắt được cổ song sinh.
Hai tháng, hắn chờ được.
Bùi Tịch từ trong hòm thuốc lấy ra hai viên thuốc giải, để vào thùng thư.
Đây là câu trả lời của hắn.
Hai tháng, hy vọng Vu Thịnh đừng khiến hắn thất vọng.
Khi làm những việc này, A Thất ở một bên, thấy vậy không khỏi hỏi: "Công tử, nếu tìm được cổ song sinh, vậy thuộc hạ sẽ đi tìm nữ tử thích hợp với người!"
Bùi Tịch nghe vậy, biểu tình hơi khựng lại, một lát sau mới nói: "Không cần."
A Thất ngẩn người, một chút nóng nảy: "Vì sao? Người đã mười tám, nữ tử 18 tuổi chưa gả rất ít, ta thấy những nữ tử bên ngoài, phần lớn mười sáu đã làm mẹ, đến lúc đó không tìm thấy người giải độc thì sao bây giờ?"
Sau khi Bùi Tịch im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Đã tìm thấy rồi."
A Thất vẻ mặt kinh hỉ: "Tìm thấy rồi?"
Nhìn thấy biểu tình vì hắn mà vui vẻ của A Thất, Bùi Tịch có chút chần chờ có nên nói chuyện này cho hắn hay không.
Kỳ thật trải qua kiếp trước, Bùi Tịch rõ tấm lòng trung thành của A Thất hơn bất kỳ ai khác.
Cuối kiếp trước, ai cũng nói hắn là ma đầu, chỉ có A Thất vẫn luôn bảo vệ bên cạnh hắn không rời, khi hắn độc phát mất đi ý thức, liền canh giữ ở bên cạnh hắn, chống đỡ kẻ thù cho hắn.
Nếu nói trên đời này có ai thật lòng đối đãi với hắn, vậy chỉ có duy nhất A Thất.
Nghĩ đến đây, Bùi Tịch liền không hề do dự, lời ít mà ý nhiều nói: "Là An Cửu."
A Thất ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, hắn mới bừng tỉnh nói: "Hoá ra là cô ấy...... Khó trách công tử vừa thấy cô ấy, liền đối xử không giống bình thường, ta còn tưởng rằng......"
"Tưởng rằng cái gì?" Mắt đen Bùi Tịch nhàn nhạt nhìn qua.
A Thất giật mình, giơ tay gãi đầu, khờ khạo cười nói: "Không có gì, công tử muốn làm gì, cứ việc làm. Có việc gì A Thất gánh cho người, nếu không gánh được, A Thất liền chết cùng người."
Chỉ là đáng tiếc An tiểu thư kia...... A Thất vẫn còn chút hảo cảm với nàng.
Nhưng vì có thể để công tử sống sót, cũng chỉ có thể xin lỗi nàng.
A Thất cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết.
Lời này dừng trong tai Bùi Tịch, lại khiến hắn không tự chủ được nhớ lại ngày đó.
Cũng từng có thiếu nữ, nói với hắn như vậy.
Nếu nàng biết được, tương lai mình sẽ chết trong tay hắn, còn sẽ đi cứu hắn, còn sẽ nói với hắn lời đó không?
Không cần hỏi, Bùi Tịch cũng biết, sẽ không.
Trên đời này, trừ A Thất, sẽ không có ai tình nguyện dâng sinh mệnh cho hắn. Hắn là đứa trẻ cha mẹ không yêu, sao có thể chờ mong, sẽ có người toàn tâm toàn ý yêu hắn, yêu đến tình nguyện trả giá tính mạng chứ?
Đủ loại suy nghĩ thoáng qua trong đầu, rất nhanh tiêu tán, không lưu nửa điểm dấu vết.
Bùi Tịch nói với A Thất: "A Thất, thông báo cho Ngàn Sát Các, có nhiệm vụ mới."
"Nhiệm vụ gì ạ?"
"Tập kích chùa Vô Âm, cướp hạt bồ đề." Hắn thần sắc bình tĩnh, ngữ khí không gợn sóng.
Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng đập cánh, lại là một con cú mèo đậu trên song cửa sổ.
Lông quanh thân nó xoã tung, như một quả bóng tròn, nghiêng đầu, chớp đôi mắt màu hổ phách tròn xoe, hướng Bùi Tịch kêu hai tiếng.
Sắc mặt lạnh lùng của công tử bạch y chợt cứng lại, giống như khí cầu bị kim đâm, không khí nặng nề trong phòng đột nhiên tiêu tán.