Vương Trình nghe xong thì có chút nghi hoặc, nhìn người đang giãn cơ đối diện mình, "Tại sao?"
"Không phải vẫn còn đồng đội sao?"
Lâm Quỳnh quay đầu lại, lặng yên nhìn hắn một cái.
Vương Trình giống như bị ánh mắt đó châm chích đầy người, "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Trước đây anh từng trượt tuyết chưa vậy?"
Vương Trình thành thật trả lời, "Chưa."
Lâm Quỳnh vỗ vai hắn, "Anh nhớ phải đứng cho vững nhé, trời có sập cũng phải đứng cho vững."
"Tại sao?"
Lâm Quỳnh chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát, "Chỉ cần anh ngã xuống, anh sẽ lập tức phát hiện ra tất cả đều là thù."
Vương Trình ban đầu vẫn có chút khó hiểu, mãi đến mười phút sau.
"Móa!"
"Lâm Quỳnh, đã nói là đồng đội mà?!"
Lâm Quỳnh chơi đùa với tuyết vui đến quên trời quên đất, chơi mãi đến hơn mười giờ mới về phòng nghỉ ngơi.
Cậu tắm nước nóng xong rồi leo lên giường nằm, buồn ngủ không chịu nổi, nhưng nhớ ra hôm nay vẫn chưa biểu diễn hình tượng vì yêu cứ đâm đầu với Phó Hành Vân, cố chống mi mắt lên gọi một cuộc điện thoại.
"Hành Vân."
"Ừm."
Giọng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến, "Có chuyện gì?"
Lâm Quỳnh nằm phơi cá mắm trên giường, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh vài câu."
"Ừm."
Lâm Quỳnh bắt đầu hỏi han, "Hôm nay ra ngoài có lạnh không, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Nghe được đối phương quan tâm mình, tim Phó Hành Vân tan chảy, "Không có."
Lâm Quỳnh tươi cười ngốc nghếch, "Vậy thì tốt, quần giữ nhiệt là tôi cố ý mua cho anh đó, dưới đáy tủ quần áo của anh vẫn còn hai cái nữa."
Phó Hành Vân:......
"Anh bây giờ có thấy khá hơn không?"
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc, "Không có."
Phó Hành Vân tay cầm điện thoại, rủ mắt xuống, lời nói và hiện thực hoàn toàn trái ngược nhau.
Trái với năm tháng trước, bây giờ anh đã hoàn toàn đứng dậy được rồi, mặc dù vẫn chưa tập đi, nhưng bác sĩ nói tiếp tục kiên trì thì đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Khi có thể chống tay lên tường để đứng dậy, anh không phải là không kích động, thậm chí còn muốn nói cho tất cả mọi người biết, hơn nữa, người mà anh muốn báo tin nhất cũng là Lâm Quỳnh, nhưng lý trí lại chiếm ưu thế hơn.
Chuyện anh đã có thể đứng dậy được, ngoài bác sĩ ra thì không một ai hay biết, trước khi trở mình, anh không có cách nào để gánh vác cuộc đời ai cả, đạo lý này từ nhỏ anh đã hiểu rồi, anh sẽ giành lại quyền lực từ Phó gia một lần nữa.
Lâm Quỳnh nghe ra được sự hụt hẫng trong giọng anh, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ thôi, cho dù không có kết quả cũng không sao, có cố gắng là được, không phải tôi đã từng nói, nếu anh không khỏe lại thì tôi sẽ ở bên anh cả đời này hay sao."
"Anh còn có tôi mà."
Lâm Quỳnh còn chưa kịp phản ứng thì lời đã nói ra khỏi miệng rồi, hoàn toàn là phản ứng trong vô thức.
Nếu như Phó Hành Vân không giống như trong sách, không đứng dậy được, bầu bạn cùng anh sống qua ngày cũng khá ổn đó.
Xung quanh cậu không còn ai, nhưng lại khá thích gia đình Phó Hành Vân, cho dù không được hoàn chỉnh cho lắm nhưng rất ấm áp, hơn nữa trên đời này làm gì còn ai thân thiết với cậu hơn Phó Hành Vân cơ chứ.
Phó Hành Vân nghiêm túc lắng nghe lời cậu nói, sự dịu dàng và yêu thương xen lẫn vào nhau, nhưng lại như sực nhớ ra điều gì đó, cơ thể chợt cứng đờ.
Trong đầu bất giác hiện ra những câu mà Lâm Quỳnh hay nói, "Đợi anh khỏe bệnh rồi chúng ta sẽ li hôn."
Và câu vừa rồi, "Nếu anh không đứng dậy được thì tôi sẽ ở bên anh cả đời này."
Kết hợp lại với nhau thì chính là, chỉ cần anh đứng lại được thì cậu sẽ li hôn với anh.
Mắt Phó Hành Vân tối đi, hai mắt đen láy dọa người.
"Lâm Quỳnh."
Lâm Quỳnh híp mắt nhìn đèn trên trần nhà, "Sao vậy?"
"Em còn nhớ lời tôi từng nói với em không?"
"Nói gì?"
"Nếu em rời đi, tôi sẽ đánh gãy chân em."
Tim Lâm Quỳnh hẫng một nhịp, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, giọng anh trầm thấp, âm binh chướng khí, rõ ràng là không ở bên cạnh nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bức vô hình, đột nhiên mọi thứ như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.
Nhưng giọng nói ấy vẫn cứ tiếp tục: "Nếu như em dám rời đi..."
Toàn thân Lâm Quỳnh nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, cắt ngang lời anh, "Sao vậy được chứ, tôi yêu anh như vậy, sao có thể rời xa anh chứ."
Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh nặng nề hơn nhiều, Lâm Quỳnh thấp thỏm trong lòng, đối phương không phải lại đang phát bệnh đó chứ.
Lập tức nhẹ giọng lại, "Hành Vân."
"Sao vậy?"
Lâm Quỳnh liếm môi, "Bây giờ anh đi uống thuốc có được không, anh nên uống thuốc rồi đó."
Phó Hành Vân có chút tức giận, "Em chê tôi?"
Lâm Quỳnh bị dọa đến mức bật dậy khỏi giường, "Sao có thể chứ, tôi thích anh như vậy sao có thể chê anh chứ."
"Tại sao lại bảo tôi uống thuốc?!"
Lâm Quỳnh lời ngay lẽ phải: "Không phải là vì tốt cho sức khỏe của anh sao."
Phó Hành Vân nghe xong, cảm xúc mới bình ổn lại.
Lâm Quỳnh cách anh một cái điện thoại, không có cách nào biết được tình trạng của đối phương, "Hành Vân, chúng ta gọi video được không, tôi nhớ anh, muốn nhìn thấy anh."
Giọng anh khàn khàn, "Được."
Lâm Quỳnh cúp máy rồi bấm gọi video, chỉ thấy anh mặc áo choàng tắm tựa vào đầu giường, hai mắt đỏ ngầu, cổ còn đang nổi rõ gân xanh.
Lâm Quỳnh chắc chắn Phó Hành Vân đã phát bệnh, sự thấp thỏm và lo lắng lập tức ngập tràn trong lòng, trong đầu không nghĩ được gì khác, chỉ lo anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai mắt anh nhìn chằm chằm người trên màn hình, ánh mắt rực cháy như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đối phương nằm nghiêng trên giường, mặc áo choàng tắm màu trắng.
Làn da trắng nõn hơi ửng đỏ, rõ ràng là mới tắm xong.
Phó Hành Vân lên tiếng, "Em đang làm gì?"
"Đang gọi video cho anh."
Nói rồi Lâm Quỳnh lại thấp thỏm mở miệng, "Hành Vân, thuốc ở ngay trong ngăn khéo bên cạnh giường, anh uống thuốc trước đi, có được không."
"Nếu tôi không uống thì sao?"
Hai mắt anh đen đến dọa người, "Sao em cứ bắt tôi uống thuốc vậy?"
Mi mắt Lâm Quỳnh giật giật.
"Em cũng chê tôi không được bình thường?"
Tim Lâm Quỳnh lập tức nhảy lên tới cổ họng, "Nào có, tôi thích anh nhất mà, sẽ không chê anh không bình thường đâu, cái gì của Hành Vân tôi cũng đều thích hết đó, bảo anh uống thuốc là vì muốn tốt cho sức khỏe của anh."
"Tôi mong anh được khỏe mạnh nên mới bảo anh uống thuốc mà."
Phó Hành Vân giơ tay lấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra, tổng cộng ba lọ được dốc ra trong lòng bàn tay to lớn.
Lâm Quỳnh thấy vậy liền lớn giọng, "Hành Vân, ba viên là được rồi, nhiêu đó thì nhiều quá."
Phó Hành Vân có chút mất kiên nhẫn, bàn tay to lớn siết chặt.
"Hành Vân."
Lâm Quỳnh đưa mặt lại gần ống kính, "Chỉ một lần, hôm nay chỉ uống một lần này thôi."
"Em muốn tôi khỏe mạnh?"
....
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm, anh càng mạnh khỏe thì tôi có thể ở bên anh càng lâu."
"Thật sao?"
....
"Đương nhiên, đương nhiên là thật rồi."
Lời vừa nói xong, Lâm Quỳnh liền nhìn thấy đối phương cho thuốc vào miệng, cả nước cũng không thèm uống, nhai rồi nuốt xuống giống như thú hoang.
Tiếng động rất vang, Lâm Quỳnh bị dọa đến mức tim đập thình thịch.
"Hành Vân, không đắng hả?"
Anh không nói gì.
Lâm Quỳnh biết bây giờ chỉ có thể nói chuyện một cách mềm mỏng với anh, trước tiên phải an ủi đối phương đã.
"Ngày hôm nay của anh thế nào?"
"Có ăn cơm đúng giờ không?"
"Có nhớ tôi không vậy?"
"Tôi nhớ anh lắm đó."
Phó Hành Vân thản nhiên lên tiếng: "Nhớ như thế nào?"
Lâm Quỳnh sững người, "Hả?"
Anh nhìn khuôn mặt vô tội của cậu, "Tôi hỏi em nhớ tôi như thế nào?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Ngại lắm ó."
Đến khi Lâm Quỳnh một lần nữa ngẩng đầu lên thì đã thấy anh đen mặt.
"Sao vẫn còn giận vậy?"
"Nhớ anh, nhớ anh, bây giờ đang nhớ anh."
Hành Vân, "Dẻo miệng?"
Lâm Quỳnh bĩu môi, sao có thể nói là dẻo miệng cơ chứ.
Anh đột nhiên cười lạnh, Lâm Quỳnh bị dọa, vội vàng nói: "Không phải dẻo miệng đâu mà, nhớ anh thật mà."
Anh lạnh nhạt nhìn cậu, rõ ràng là đang bảo cậu thể hiện đi. Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, sau đó điên cuồng hôn lên ống kính.
Moah moah moahhhhhhhhhh
Anh vốn đang đen mặt bỗng ngây người.
Lâm Quỳnh giống như giành được thắng lợi mà ngẩng cao đầu, "Anh xem, tôi đã nói là nhớ anh mà."
Nói rồi chỉ chỉ trỏ trỏ anh, "Anh còn không chịu tin."
Sắc mặt Phó Hành Vân nhất thời không được tự nhiên, nửa ngày sau mới rặn ra một câu, "Dẻo miệng."
- _-
Mãi đến gần mười hai giờ đêm mới thấy tâm trạng anh khá lên, Lâm Quỳnh lúc này mới cúp máy.
Bên ngoài là ánh đèn vàng và bầu trời đêm tăm tối.
Sáng sớm hôm sau Phó Hành Vân bị bác sĩ đánh thức.
"Phó tiên sinh."
Phó Hành Vân day trán ngồi dậy.
Bài vật lý trị liệu ngày hôm nay cực kì quan trọng, Phó Hành Vân ăn sáng xong liền bắt đầu tập luyện.
Bác sĩ đứng một bên mở báo cáo ra, "Phó tiên sinh, tình trạng cơ thể anh hiện tại tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng, tính đến hôm qua thì bài tập đứng đã kết thúc sơ bộ rồi, tình trạng hồi phục cũng vô cùng lý tưởng."
"Nên hôm nay tôi định cho Phó tiên sinh thử bước đi xem sao."
Sau đó đưa bảng kế hoạch ra, "Nhưng cũng không thể quá vội vàng, vài bước là được, cũng có thể thuận tiện quan sát tình trạng của Phó tiên sinh."
Phó Hành Vân đọc bảng kế hoạch trong tay hồi lâu, cái từ "bước đi" này lâu lắm rồi anh không động đến.
Rủ mắt xuống nhìn chân mình, mọi lời nói như xương cá mắc trong cổ họng.
Sau đó mới nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Buổi trưa, Phó Hành Vân bắt đầu đợt tập luyện đầu tiên, vì động tác đứng lên cũng chỉ mới vừa luyện thành công, nên không thể nào bước đi trong tình trạng không có gì chống đỡ.
Lần đầu tập luyện là do y tá và bác sĩ cũng nhau làm giá đỡ, lần thứ hai biến thành chống hai nạng hai bên.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc cất bước, cái cảm giác mềm oặt vô lực truyền đến từ trên chân.
Anh ngã mạnh xuống đất.
Cũng may bác sĩ nhanh tay lẹ mắt, bên dưới cũng được lót nệm nên mới không bị thương.
Cổ Phó Hành Vân đã túa mồ hô, sau khi đứng lên thì không nói gì cả mà bắt đầu bước đi, chầm chầm từng bước một, nhưng cảm giác trên chân vẫn không khá hơn chút nào.
Bác sĩ: "Phó tiên sinh, từ từ thôi."
Lồng ngực Phó Hành Vân phập phồng, tay anh túm chặt lấy chiếc nạng.
Chân run rẩy cất bước, hai bước...
Sau đó lại một lần nữa ngã xuống đất.
Thất bại liên tục hai, ba lần đã bào mòn ý chí của anh, tay anh nắm chặt thành quyền, đấm mạnh lên mặt đất.
"Tại sao!"
"Tại sao!"
Anh nằm trên đất như một con thú hoang đang gầm rú, trông thật hèn kém, "Tại sao!"
Bác sĩ và y tá vội đến an ủi.
Bọn họ đều hiểu rằng người đàn ông này vốn không nên sống chật vật như vậy.
Cứ luyện như vậy cả tháng trời, chỉ cần trời sáng là bác sĩ sẽ đến, mãi đến khi mặt trời lặn mới rời đi.
Phó Hành Vân không biết mình đã ngã xuống bao nhiêu lần, chật vật, sụp đổ biết bao nhiêu lần, nhưng cũng vượt qua từng lần một.
Ánh chiều tà buông xuống, Phó Hành Vân ngắm nhìn ráng đỏ nơi chân trời, "Có thể đổi qua một công cụ khác không?"
Nhìn chiếc nạng bị ném qua một bên, bác sĩ sững người, Phó Hành Vân chỉ vào món đồ đã sớm lấy ra, "Tôi muốn dùng cái này."
Bác sĩ nhìn qua, chỉ thấy một chiếc gậy chống bằng gỗ trầm, bóng loáng, đẹp một cách tinh tế.
Thật ra nếu đối phương không nói thì bây giờ cũng đã đến lúc để chuyển qua loại nạng đơn giản rồi, so ra thì dùng gậy chống không tiện như nạng, nhưng cũng được.
"Nếu như Phó tiên sinh muốn thì cũng được."
Phó Hành Vân cầm gậy chống lên, "Kéo nệm ra bớt đi."
Y tá nhìn qua bác sĩ, sau đó dịch ra xa một chút.
Phó Hành Vân chậm rãi nắm chặt lấy gậy chống, đứng dậy, đứng hồi lâu dưới ánh chiều tà, sau đó chầm chậm cất bước, hai bước... Thậm chí còn nhiều hơn.
Phó Hành Vân bước từng bước, bên cạnh khẽ nổi lên một cơn gió, thổi tóc anh tung bay, cũng thổi đỏ luôn mắt anh.