Đôi mắt sắc lẹm của Phó Hành Vân cực kì nghiêm túc nhìn đối phương, giọng điệu chất vấn, khuôn mặt đẹp trai miễn bàn đầy tức giận, trong mắt là vẻ khó tin.
Cảm giác áp bức đập thẳng vào mặt, nhìn nắm đấm đang siết chặt của anh, tim Lâm Quỳnh lập tức hẫng một nhịp.
ĐM!
Không phải là tối qua uống say xong đè anh ra đánh đó chứ?
Sau đó nhanh chóng quan sát đối phương, sau khi phát hiện không có miệng vết thương nào mới thở phào.
Nhưng mới thở thôi, còn chưa kịp phào nữa.
Không phải là rượu vào lời ra, nói hết cả rồi đó chứ?
Lâm Quỳnh lập tức điên cuồng tưởng tưởng.
Sau đó càng nghĩ càng thấy sợ, trước đây lúc nào cũng sống cẩn thận từng li từng tí, chỉ mong không chọc giận tên điên này, vậy mà hôm qua chỉ vì uống vài ly rượu, mọi công sức đều đi tong, không còn một mống!!!
Lẽ nào lại một lần nữa bị ghi tên vào sổ sinh tử sao?
Chân Lâm Quỳnh nhũn ra, nhào đến bên chân Phó Hành Vân, đôi mắt ngập nước, "Hành Vân!"
Bất kể là tự tìm đường chết thế nào, cứ xin lỗi chắc chắn không sai.
Nói rồi đưa đầu dụi dụi vào tay anh, đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt khẽ rủ của đối phương, "Anh nghe tôi giải thích."
Lúc này, mắt cậu đã hơi ngập nước, vì hơi men còn sót lại mà mắt vẫn còn đỏ, lúc này đang dựa cả người vào chân anh, từ góc độ của anh nhìn xuống, hoàn toàn là tư thái của một kẻ đã quy hàng.
Nhìn anh với vẻ mặt đáng thương đến mức khiến anh phải mủi lòng.
Phó Hành Vân nhũn tim, cơn giận cuồn cuộn trong lòng đã tan đi một nửa, nhưng sắc mặt vẫn lạnh tanh như trước, "Giải thích cái gì?"
Lâm Quỳnh bị giọng nói lạnh lùng của đối phương làm cho run rẩy, sau đó đưa tay nắm chặt lấy tay anh, "Tôi không cố ý mà."
Phó Hành Vân cứ tưởng đối phương muốn nói rằng mình không cố ý quên đi chuyện tối qua, ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy đối phương nói: "Tối qua uống say, không hiểu chuyện, hư hỏng, hư hỏng."
Mắt Phó Hành Vân giật giật, "Em muốn nói gì?"
Lâm Quỳnh chớp chớp đôi mắt nhìn anh, "Anh cứ xem như chuyện đó chưa từng xảy ra."
Ầm ầm----
Phó Hành Vân nhất thời cảm thấy lửa giận cháy lên tận óc.
Giật mạnh tay ra.
Lâm Quỳnh sửng sốt, vội vàng muốn nắm lấy, "Hành Vân.... Hành Vân...."
"Sai."
Lâm Quỳnh không túm được tay, lại một lần nữa ôm chặt eo anh, "Thật là sai trái, ngàn sai vạn sai, đều là tôi sai."
Sắc mặt đầy vẻ nhịn nhục, "Nếu như anh vẫn không hết giận thì cứ đánh tôi một trận là được, chỉ cần anh không giận nữa."
Phó Hành Vân liền giơ tay lên day trán, giọng nói đáng sợ: "Đánh em?"
Lâm Quỳnh:!!!
Móa!
Không phải là muốn đánh thật đó chứ?
Phó Hành Vân có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng người trong lòng đang khẽ run rẩy.
Vốn dĩ chỉ muốn dọa cậu một chút, không ngờ đối phương lại tưởng thật.
Lâm Quỳnh nghe xong đột nhiên thấy uất ức, "Anh đánh thật sao?"
Phó Hành Vân không nói gì.
Mặt Lâm Quỳnh lập tức xụ xuống, sau đó giơ một cánh tay ra, "Anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng đánh xong rồi thì không được giận nữa."
Phó Hành Vân nhìn cậu, sau đó kéo cánh tay đang ôm lấy eo mình ra, "Trông em có vẻ như căn bản vẫn chưa biết sai."
Nói rồi quay người đi vào thang máy.
Để lại một mình Lâm Quỳnh trong phòng ăn hoang mang.
Ông trời ơi!
Nếu ông đã muốn tôi chết, ban đầu sao còn phí công tốn sức để tôi sống lại!!!!
Lâm Quỳnh sụp đổ ngồi bệt xuống đất, ôm đầu hồi tưởng, nhưng không tài nào nhớ nổi kí ức tối qua, giống như căn bản không có chuyện gì xảy ra vậy.
Xin thề, sau này mà còn đụng vào một giọt rượu thì sẽ làm chó!
Nhưng Phó Hành Vân cứ thế này thì cậu cũng hết cách, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến giờ cậu vẫn mông lung.
Vì vậy Lâm Quỳnh định quay qua tìm chứng cứ từ nhân chứng trực tiếp duy nhất tối qua- Phó Cảnh Lâm.
Lâm Quỳnh lết dép ra phòng khách, vừa nhìn qua liền thấy Phó Cảnh Lâm đang ôm điện thoại cười ngu.
"Cháu ngoại à."
Phó Cảnh Lâm bĩu môi nhìn Lâm Quỳnh, "Sao vậy?"
Ngữ khí nhẹ nhàng, tâm trạng vui vẻ.
Hoàn toàn đối lập với tâm trạng của Lâm Quỳnh lúc này.
Quả nhiên buồn vui không thể tương thông.
Lâm Quỳnh ngồi xuống kế bên cậu nhóc, "Muốn hỏi cậu một chuyện."
Đúng lúc tâm trạng Phó Cảnh Lâm đang rất tốt, "Chuyện gì?"
"Thật ra cũng không có gì."
Nghĩ đến việc mất mặt mình làm ra sau khi uống rượu, Lâm Quỳnh nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Cái lòng tự tôn chết tiệt này.
Nhưng chút tự tôn này, khi đứng trước sự sống còn thì chẳng là gì cả, "Có phải tối qua tôi say rượu rồi không?"
Phó Cảnh Lâm gật đầu, "Chuẩn luôn."
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Vậy sau đó tôi đã làm những gì?"
Phó Cảnh Lâm nhớ lại, "Hình như cũng không có gì, anh uống say rồi vẫn luôn dính chặt vào người cậu tôi, mãi đến khi sắp tàn tiệc mới lên lầu."
Không phải trọng điểm là đây sao?!
Lâm Quỳnh hỏi liên mồm: "Vậy tôi và cậu cả nhà cậu có xảy ra chuyện gì không?"
Phó Cảnh Lâm đột nhiên nhớ lại hành vi tự tìm đường chết của mình, miệng cứng đờ, "Anh không biết vẫn tốt hơn."
Tim Lâm Quỳnh hẫng một nhịp.
Quả nhiên đã làm gì đó.
"Đừng mà, cậu kể tôi nghe đi, kể tôi nghe đi."
Thấy vẻ mặt do dự của Phó Cảnh Lâm, Lâm Quỳnh nhất thời cảm thấy bản thân như bị thả vào nồi dầu sôi vậy.
Sắc mặt Phó Cảnh Lâm trở nên khó xử, "Nếu tôi kể, anh không được trách tôi đâu đấy."
Lâm Quỳnh vội gật đầu, "Được."
Sau đó gấp không kịp chờ nói: "Cậu nói nhanh đi."
Phó Cảnh Lâm gãi đầu: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm qua tôi bảo hai người phát biểu cảm nghĩ, nhưng hai người không ai nói gì cả, nên tôi mới bảo không thì hôn một cái."
Lâm Quỳnh lập tức trừng lớn mắt, đứng bật dậy, "Cậu gọi cái này là không có gì đó hả?"
Phó Cảnh Lâm giật mình.
Lâm Quỳnh vội ngồi xuống lại, "Sau đó thì sao?"
"Có hôn cậu cả nhà cậu thật không?"
Phó Cảnh Lâm nghĩ ngợi một hồi, "Hình như có mà cũng hình như không."
"Vậy rốt cuộc là có hôn không?"
"Như có như không."
Lâm Quỳnh:....
Nói như không nói, nghe như chưa nghe.
Phó Cảnh Lâm miêu tả tỉ mỉ cho Lâm Quỳnh, "Sau khi mọi người đi thì hai người thì thầm to nhỏ gì đó với nhau á."
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Có gần không?"
"Đương nhiên, anh cứ dính vào người ta á."
Lâm Quỳnh nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy như nó đang vẫy tay chào mình.
Phó Cảnh Lâm tiếp tục dày vò cậu bằng sức mạnh ngôn từ: "Anh ôm lấy cổ cậu tôi, dính sát vào nhau, không nhìn rõ là có hôn vào mặt hay không, nhưng tuyệt đối là chưa hôn tới môi đâu."
Lâm Quỳnh: "Cậu là đang an ủi tôi đó hả?"
Không cần nghĩ cũng biết, nếu mà hôn môi thật thì sáng nay cậu đã không có cơ hội tỉnh giấc nữa rồi.
Phó Cảnh Lâm: "Nào có, tôi nói lời thật lòng mà."
Lâm Quỳnh mặt đầy đau khổ, "Vậy sao lúc đó cậu không cản tôi lại."
Phó Cảnh Lâm nghe xong liền đỏ mặt, "Không được tốt cho lắm, hai người không phải đã là vợ chồng hợp pháp sao, cũng đâu sợ bị bắt gian."
Lâm Quỳnh:....
Nhìn bản mặt mặt xoắn xuýt như bánh quẩy của Phó Cảnh Lâm, Lâm Quỳnh đột nhiên cảm thấy tim mình chết lặng.
"Vậy lúc đó cậu cũng phải làm màu cản lại chút chứ."
Phó Cảnh Lâm thắc mắc, "Tại sao?"
Lâm Quỳnh che khuôn mặt đỏ ửng, thốt ra một câu, "Cậu cả nhà cậu hay xấu hổ."
Mặt Phó Cảnh Lâm đầy sửng sốt, cậu tôi hay xấu hổ?
Sau khi hỏi xong thì Lâm Quỳnh quay về phòng, nằm trên giường đi một bài quyền tự do với không khí.
Không có gì, chỉ là mắng chửi cái thế giới này thôi.
Lâm Quỳnh vốn tưởng rằng mình uống say rồi làm ra chuyện tự tìm đường chết gì lớn lắm, kiểu như nói ra hết lời thật lòng trước mặt Phó Hành Vân.
Ở bên anh chính là vì tiền của anh.
Ai ngờ chuyện này lại không hề liên quan đến tiền bạc, mà là bản thân say sỉn rồi...
Sàm sỡ Phó Hành Vân!
Lâm Quỳnh hít vào một hơi, xin lỗi thì không cần, suy cho cùng thì ngẩng đầu cúi đầu đều là dao.
Sau khi làm xong bữa sáng, Lâm Quỳnh bưng một phần vào thư phòng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hành Vân mà nuốt nước miếng, sau đó cất bước đi đến.
"Hành Vân."
Lâm Quỳnh thử dò hỏi.
Đối phương không thèm để ý.
Lâm Quỳnh sáp lại bên người anh, "Tôi đến để xin lỗi, tôi nhớ lại cả rồi."
Phó Hành Vân nghe xong, bàn tay đang cầm sách cứng đờ, liếc mắt qua nhìn cậu, "Thật sao?"
Thấy có cơ hội, Lâm Quỳnh vội vàng nhìn thẳng vào mắt, túm lấy tay anh, phát ra một âm thanh thật chân thành, "Ừm."
"Xin lỗi."
Lâm Quỳnh giả vờ đau lòng, "Lúc nãy quên mất chuyện tối qua, khiến anh tủi thân rồi."
Phó Hành Vân nghe xong, sự hậm hực trong lòng lập tức tiêu tan.
"Em nhớ là được."
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Không, sao có thể bỏ qua như vậy được, phải xin lỗi anh một cách trịnh trọng mới được."
"Anh yên tâm, chuyện như thế này sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu."
Phó Hành Vân ngây người, không ngờ đối phương lại ăn năn vì quên mất chuyện tối qua.
Lâm Quỳnh vỗ vỗ tay Phó Hành Vân, "Tối qua mặc dù đúng là tôi uống say, nhưng không thể lấy đó làm cái cớ, tôi biết sai rồi, hi vọng anh có thể cho tôi một cơ hội nữa, được không?"
Hai mắt Lâm Quỳnh long lanh nhìn anh.
Phó Hành Vân thấy vậy thì tim liền tan chảy.
Lâm Quỳnh mỉm cười, ôm chặt lấy anh, "Hành Vân, tôi biết ngay anh là tốt nhất mà."
Phó Hành Vân bị cậu ôm chặt, khóe miệng hiếm thấy mà nhếch lên, sau đó định cảm nhận thêm một chút hơi ấm của vòng tay cậu.
"Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không khi dễ anh như tối qua nữa đâu."
Cánh tay giơ ta được một nửa của Phó Cảnh Vân chợt cứng đờ.
Lâm Quỳnh nhìn anh với ánh mắt chân thành, "Tối qua say bí tỉ, làm ra chuyện khiến anh uất ức, tôi biết anh không có tình cảm với tôi, khi chúng ta kết hôn cũng đã nói rõ rồi."
Lâm Quỳnh ra vẻ đau khổ cúi đầu, "Nhưng tôi vẫn rất yêu anh, làm ra chuyện đó với anh, nhưng mà anh yên tâm, sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu, anh cứ xem như tối qua chưa hề xảy ra chuyện gì đi nhé."
Sắc mặt Phó Hành Vân lập tức khó coi, lặp lại lời cậu, "Không có chuyện đó nữa?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Chuyện xảy ra tối qua, tôi sẽ không làm vậy với anh nữa đâu."
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Em có biết tối qua em đã làm những gì không?"
"Đương nhiên, cháu ngoại kể hết với tôi rồi, tôi say rượu xong thì hôn anh."
"Phải vậy không?"
Lòng Lâm Quỳnh chợt căng thẳng, lỡ miệng, "Hành Vân, anh nghe tôi đi, đây là lời nói dối thiện chí, không gì có thể thay đổi trái tim tôi dành cho anh."
Nói rồi giơ tay bắn một trái tim thật to.
"Tôi bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa."
Phó Hành Vân: "Em..."
Ngày hôm sau, Phó Cảnh Lâm vì muốn đi xem xe nên dậy từ rất sớm, nhưng đợi hoài đợi mãi vẫn không thấy Phó Hành Vân đến.
Nhưng cuối cùng vẫn đợi được thư ký của anh.
Phó Cảnh Lâm hứng trí bừng bừng theo người ta lên xe, nhìn thấy chiếc rương lớn bên cạnh cũng không lấy làm tò mò, một lòng chỉ nghĩ đến xe, nhưng ngồi một hồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng, "Hình như đây là đường đi đến trường thì phải."
...
"Đúng vậy, thiếu gia."
"Không phải đi xem xe hả, đến trường làm gì?"
....
"Hôm nay là thứ hai."
Phó Cảnh Lâm dãy nảy, "Vậy xe thì sao?"
"Ông chủ nói đợi cậu đủ tuổi rồi mua sau."
Phó Cảnh Lâm nghe xong lập tức trừng lớn mắt, "Cậu tôi lừa tôi?!"
Thư ký lắc đầu, "Không phải, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Còn không quên an ủi, "Ông chủ sợ cậu đau lòng nên đã chuẩn bị thêm một món quà khác."
Phó Cảnh Lâm tò mò, "Ở đâu cơ?"
Thư ký nhìn vào kính chiếu hậu, "Trong cái rương kia kìa."
Phó Cảnh Lâm nghe xong liền giơ tay mở rương ra, sau đó lập tức cứng đờ, bị mấy con chữ trong đó chọc đui mù con mắt chó.
"Tuyển tập đề thi đại học năm năm gần nhất."