Phó Cảnh Lâm:....
Lâm Quỳnh đưa Phó Cảnh Lâm đi khám bệnh xong thì đi tìm thầy học xoa bóp, Phó Cảnh Lâm cũng đi theo, tấm thân cao lớn chắn hết người cậu, "Bây giờ đi đâu làm gì vậy?"
"Học xoa bóp."
Lâm Quỳnh mở miệng, "Nếu cậu không bận gì thì có thể đi theo tôi để xem."
Phó Cảnh Lâm vốn cũng không có gì để làm, "Có chỗ nào có thể nằm không?"
"Đương nhiên có rồi, cậu có thể nằm trên giường."
"Vậy đi thôi."
Nói rồi liền theo Lâm Quỳnh đi vào.
Lâm Quỳnh nhìn ông thầy già mới vừa xoa bóp xong, "Thầy ơi, hôm nay lại làm phiền thầy rồi."
Ông thầy già quay qua nhìn Lâm Quỳnh, mỉm cười thân thiện, "Không phiền gì."
Thấy người vóc dáng to cao đứng sau lưng Lâm Quỳnh, "Yo, hôm nay đưa người tới rồi hả, là người này sao?"
Lâm Quỳnh vỗ vai Phó Cảnh Lâm, "Đây là cháu họ ngoại của tôi."
"Không ngờ cậu còn trẻ vậy mà đã làm cậu rồi, cậu ruột hả?"
Lâm Quỳnh mỉm cười thẹn thùng: "Hàng tặng kèm khi kết hôn."
Phó Cảnh Lâm:....
Lâm Quỳnh rửa sạch tay, chuẩn bị xong hết, hôm nay vẫn học thực hành bấm huyệt với hình nộm.
Lâm Quỳnh há miệng nhìn động tác của thầy xoa bóp, vỗ tay cái bốp, lấy cuốn sổ tay nhỏ ra ghi lại những điều cần chú ý.
Thầy xoa bóp nhìn điệu bộ của cậu, "Hôm qua cậu xoa bóp cho chồng cậu, hiệu quả thế nào rồi?"
"Kĩ thuật của tôi chưa tới, anh ấy không có cảm giác gì." Lâm Quỳnh gãi gãi đầu, "Tôi cũng là lần đầu tiên làm, không dám dùng sức, sợ làm sai."
Thầy xoa bóp gật đầu, quả thật là một trong những khó khăn của người mới, "Thật ra học xoa bóp cũng phải từ từ nghiền ngẫm, cậu phải dám làm thì mới tiến bộ được."
"Mặc dù cậu nắm rõ các huyệt vị trên hình nộm, nhưng cũng cần phải thực hành thực tế thì mới dễ dàng luyện tập."
Ông thầy già vuốt vuốt mái tóc đen mới nhuộm của mình, "Thật ra tôi cũng chưa nghĩ tới."
"Giờ kiếm đâu ra một người thật cho cậu đây."
Phó Cảnh Lâm đang nằm ườn một đống nhìn hai người kẻ dạy người học, đột nhiên thấy Lâm Quỳnh đưa mắt qua nhìn mình.
Phó Cảnh Lâm:....
Người thật là đây chứ đâu!
Phó Cảnh Lâm lập tức cảnh giác, "Nhìn tôi làm gì, tôi không làm đâu."
Khuôn mặt vô hại của Lâm Quỳnh nở một nụ cười xán lạn, "Cháu ngoại à."
Phó Cảnh Lâm nhanh chóng túm chặt vạt áo của mình, "Anh đừng qua đây, tôi chưa mười tám, anh làm như vậy là lạm dụng sức lao động trẻ em."
Ông thầy già: "Cậu bé làm quá rồi, cậu ấy không hại nhóc đâu, dù sao cũng là cậu của nhóc."
Phó Cảnh Lâm: "Hàng tặng kèm sau khi kết hôn."
Lâm Quỳnh:....
Năm phút sau, Phó Cảnh Lâm ra vẻ đời không còn gì để luyến tiếc nằm trên giường.
Lâm Quỳnh thấy cậu nhóc xụ mặt, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Phó Cảnh Lâm vẫn xụ mặt, "Chỉ là hơi hối hận thôi."
"Hối hận cái gì?"
"Hối hận vì đã cãi nhau với mẹ."
Nói rồi mở miệng cảm thán, "Tôi nhớ mẹ tôi quá."
Lâm Quỳnh vỗ vỗ cái đầu chó của nhóc, an ủi, "Đừng buồn, cho đi rồi sẽ được nhận lại."
Phó Cảnh Lâm ai oán nhìn đối phương.
Lâm Quỳnh: "Tối hầm sườn non cho cậu."
Phó Cảnh Lâm nghe xong mới chịu thỏa hiệp, "Vậy anh làm nhiều một chút."
(Hai cậu cháu nhà này chết vì miếng ăn.)
"...."
Cái này không cần cậu nói tôi cũng biết, chỉ với sức ăn của cậu cả nhà cậu thôi đã ăn hết cả nồi rồi.
Lâm Quỳnh là người mới, khi xoa bóp quả thật gặp rất nhiều vấn đề, không phải nhẹ quá thì là mạnh quá.
Phó Cảnh Lâm nằm trên giường như cá nằm trên thớt, Lâm Quỳnh nhìn sắc mặt của nhóc, có chút áy náy: "Hay là cậu ngủ một lúc đi."
Phó Cảnh Lâm nhìn ma trảo của đối phương còn đang đặt trên chân mình, "Tôi không ngủ được."
"...."
Mặc dù khi xoa bóp có hơi đau, nhưng lúc này, Phó Cảnh Lâm lại thấy cơ thể mình rất sảng khoái.
Phó Cảnh Lâm cử động thử một chút, "Anh xoa bóp cũng được đó chứ."
Lâm Quỳnh nghe xong, ngón tay muốn quắn quéo, "Vậy hả."
Có thể là do tập thể dục mà không giãn cơ đàng hoàng, mấy ngày nay chân quả thực có hơi khó chịu, xoa bóp xong thấy đỡ hơn nhiều.
Phó Cảnh Lâm: "Lần sau tôi vẫn sẽ kiếm anh."
"..."
Lâm Quỳnh: "Tôi sẽ giảm giá cho cậu."
"Không phải miễn phí hả?"
"Anh em ruột còn phải sòng phẳng, huống hồ chi hàng tặng kèm sau kết hôn."
"...."
Nói rồi Lâm Quỳnh vỗ vỗ vai cậu nhóc, "Đi thôi, dẫn cậu đi mua sườn non."
Phó Cảnh Lâm bĩu môi, "Vậy mới được chứ."
Từ phòng khám đi ra, Phó Cảnh Lâm vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng đi một hồi mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
"Sao anh cứ toàn đi vào hẻm nhỏ vậy?"
"Đi vậy nhanh hơn."
Nói rồi chỉ chỉ con hẻm trước mặt, "Ra khỏi đó là tới rồi."
Phó Cảnh Lâm nhìn theo tay cậu, không hề thấy trung tâm thương mại hay siêu thị lớn như trong tưởng tượng, "Không phải là đi mua đồ ăn hả, trung tâm thương mại ở bên đó hả."
Lâm Quỳnh nhìn cậu nhóc, lắc đầu, "Không đi trung tâm thương mại, ở đó mắc lắm, đi chợ mua đồ."
Phó Cảnh Lâm mặc dù từng nghe qua nhưng chưa từng tới những nơi như vậy, đợi đến khi tới nơi rồi, một mùi cá tanh xộc vào trong mũi.
"ĐM" Phó Cảnh Lâm bịt mũi lại, "Mùi gì vậy?"
"Mùi cá đó."
Lâm Quỳnh nói rồi chỉ vào sạp hàng cách đó không xa, rất nhiều những chú cá tươi sống đang bơi trong bể.
Phó Cảnh Lâm nhíu mày, "Sao không giống với mùi tôi hay ăn vậy?"
Lâm Quỳnh: "Cá cậu ăn là do bản thân cậu tự nấu hả?"
"...."
Nói rồi kéo cậu nhóc lại xem, "Tối nay ăn cá cũng được đó."
Thấy cậu định đi, Phó Cảnh Lâm vội vàng kéo lại, "Không phải đã nói là mua sườn non hả, nhanh lên."
Lâm Quỳnh gật đầu, nhìn điệu bộ kháng cự của cậu nhóc, cảm thấy có chút buồn cười, "Được thôi."
Nói rồi dắt cậu nhóc đến nơi bán sườn non.
"ĐM!"
Thân hình to cao 1m8 của Phó Cảnh Lâm lập tức núp sau lưng Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh nghi hoặc nhìn đối phương, "Lại sao nữa?'
"Sao cái đầu heo này lại trực tiếp bày ra đây vậy, làm ông đây giật cả mình!"
Giọng nói cậu nhóc đầy vẻ sợ hãi, "Sao thịt này lại treo lên như vậy?"
Lâm Quỳnh: "Như thế này mới dễ xem thịt hơn."
Nói rồi dắt cậu nhóc đi vào hàng thịt.
Bà chủ đang mài dao lên đá mài, Phó Cảnh Lâm thấy vậy, lùi lại một bước.
"Anh trai muốn mua gì?"
"Lấy cho tôi mấy cân xương và sườn non trước đi."
"Chặt ra luôn hả?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm."
Lâm Quỳnh mua không ít, bà chủ thấy vậy, nhiệt tình dùng dao chặt sườn non ầm ầm.
Còn tặng thêm một ít thịt ba rọi.
Bà chủ: "Lần sau lại ghé nha."
"Được."
Lâm Quỳnh lễ phép chào tạm biệt, rồi cùng Phó Cảnh Lâm về nhà.
Phó Cảnh Lâm nuốt nước miếng, "Anh trước đây thường đến những chỗ thế này mua đồ ăn hả?"
"Ừm."
Lâm Quỳnh: "Rẻ hơn trong trung tâm thương mại nhiều, còn tươi nữa."
Phó Cảnh Lâm quay đầu nhìn lướt qua hàng thịt kia, không nói gì nữa, theo Lâm Quỳnh về nhà.
Khi đi ngang qua công viên, thật khéo làm sao lại đi ngang qua hàng bán kẹo bông gòn.
Phó Cảnh Lâm đưa mắt nhìn qua, phát hiện có rất nhiều người xếp hàng, "Mấy loại đồ ăn ngọt ngấy này có gì mà ngon chứ."
Lâm Quỳnh nhìn theo, "Chúng ta cũng mua một cái đi?"
Phó Cảnh Lâm quay đầu đi, "Tôi không đi."
Lâm Quỳnh thấy cậu nhóc không nhúc nhích, tự mình cất bước đến xếp hàng, ông chủ cười với Lâm Quỳnh, "Anh muốn mua loại nào đây?"
Lâm Quỳnh nhìn kẹo bông gòn hình bông hoa của cô bé kế bên, "Một cái giống cô bé này."
Ông chủ thấy cậu còn trẻ, hỏi: "Tự mua cho mình ăn hả?"
"Không, mua cho cháu họ ngoại."
"Thật sao?"
Ông chủ tươi cười, hỏi: "Sao không thấy bé đâu?"
Lâm Quỳnh chỉ về một hướng, "Đứng đó kìa."
Ông chủ nhìn theo, "Đâu có đâu."
Chỉ thấy một người thân hình cao to.
"Có mà."
Lâm Quỳnh chỉ chỉ vào bạn nhỏ cao 1m8, "Đó kìa."
Ông chủ: "...."
Sau đó cười gượng: "Cậu làm cậu tốt thật đấy, vừa nhìn là biết ruột thịt rồi."
"Không phải, hàng tặng kèm sau kết hôn đó."
"...."
Lâm Quỳnh mua xong liền đưa kẹo bông gòn cho Phó Cảnh Lâm, "Ăn đi."
Phó Cảnh Lâm cúi đầu nhìn kẹo bông gòn hồng hồng phấn phấn mà ngây người, "Tôi không thèm."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay thì sống chết nắm lấy không buông.
Lâm Quỳnh cũng không vạch trần cậu nhóc, không nói gì cả, quay đầu đi về nhà.
Đợi đến khi về tới cửa, kẹo bông gòn trong tay Phó Cảnh Lâm đã biến mất.
Hai người thay dép, việc đầu tiên Phó Cảnh Lâm làm sau khi vào nhà là đi uống nước.
Được rồi, kẹo bông gòn này còn ngọt hơn so với tưởng tưởng của cậu nhóc.
Cất những đồ mới mua về xong, Lâm Quỳnh định lên lầu tìm anh, liền thấy Phó Cảnh Lâm cũng theo mình vào thang máy, nghi hoặc hỏi, "Cậu lên làm gì?"
"Tôi không mang đồ thay, lên mượn cậu tôi vài bộ."
Lâm Quỳnh: "Vậy trong balo hôm qua cậu đeo là cái gì?"
Phó Cảnh Lâm lời ngay lẽ phải, "Chăn đó."
"...."
Hai người lên tới lầu ba, phát hiện cửa phòng Phó Hành Vân đang khép hờ, Lâm Quỳnh vừa định gõ cửa, liền nhìn thấy anh dùng đôi tay của mình chống lên xe lăn, khẽ nhổm người dậy, giống như đang thử đứng lên vậy.
Phó Cảnh Lâm thấy vậy liền dừng lại, nhỏ giọng: "Sao lại không vào?"
Nhưng lực chân không đủ, anh vừa định dùng sức, cả người đã ngã mạnh khỏi xe lăn.
Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên.
Phó Cảnh Lâm thấy vậy liền cất bước định đi vào, "Cậu.... ưm...."
Lâm Quỳnh nhanh tay bịt miệng cậu nhóc lại, kéo ra khỏi cửa, "Xuỵt!"
"Đừng phát ra tiếng!"
Phó Cảnh Lâm kéo tay cậu xuống, "Anh không nhìn thấy hả?!"
Lâm Quỳnh nghiêm túc, "Tôi nhìn thấy rồi."
"Vậy anh, con mẹ nó, sao còn...."
"Không cần thiết!"
Lâm Quỳnh đè vai cậu nhóc lại, "Anh ấy làm được."
Phó Cảnh Lâm sững người.
"Hành Vân không cần người khác giúp."
Trên mặt đối phương là sự nghiêm túc mà Phó Cảnh Lâm chưa từng nhìn thấy, chỉ thấy đối phương dứt khoát, kiên định nói: "Anh ấy làm được."
Trong phòng, anh chật vật bò dậy, tay túm chặt vào xe lăn, cố gắng ngồi lên lại.
Âm thanh nặng nề lại vang lên, thấy cậu nhóc lại động đậy, Lâm Quỳnh nghiến răng: "Cậu ngoan ngoãn chút cho tôi!"
Nói rồi quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó kéo người đi vào thang máy.
Xuống tới lầu một, Phó Cảnh Lâm khó hiểu nhìn Lâm Quỳnh, "Anh không tới giúp thì thôi, tại sao lại không để tôi đi, anh, con mẹ nó chứ, không thấy cậu tôi ngã trên đất hả, một mình cậu tôi sao có thể ngồi dậy được."
Lâm Quỳnh: "Đó là chuyện của bản thân anh ấy."
"Anh..."
Lâm Quỳnh nhìn Phó Cảnh Lâm, "Có gì đáng để tức giận chứ, cậu càng rõ hơn tôi, Hành Vân không cần người khác thương hại."
Phó Cảnh Lâm đứng ngây người tại chỗ, lập tức hiểu được ý của Lâm Quỳnh.
Không phải không muốn giúp, mà là vì giúp sẽ càng khiến người ta tổn thương hơn.
Cái dáng vẻ chật vật đến khó coi đó, dù có là ai đi chăng nữa cũng không muốn người khác nhìn thấy.
Phó Cảnh Lâm lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, "Nếu không phải vì thằng nhóc khốn kia, cậu tôi sẽ không thành ra thế này."
Lâm Quỳnh nghe thấy cậu nhóc nói tục liền nhíu mày, "Chú ý cách nói chuyện."
"Tôi đâu có nói sai gì, con mẹ nó, là tại thằng nhóc kia."
Cậu quả thực không biết nguyên nhân Phó Hành Vân bị thương, chỉ biết đã xảy ra hỏa hoạn.
Lâm Quỳnh: "Tại sao?"
....
Phó Cảnh Lâm nghiến răng: "Lúc đó cậu tôi tham gia tiệc từ thiện thì gặp phải hỏa hoạn, cậu tôi có thể chạy ra ngoài rồi, nhưng cái thằng nhóc chết tiệt kia lại trốn trong góc không chui ra được..."
"Cậu tôi vì cứu nó nên mới bị đè dưới đống đổ nát."
Lâm Quỳnh nghe xong, hai mắt mở lớn, im lặng hồi lâu, cậu thật sự không ngờ rằng anh là vì cứu một đứa trẻ nên mới tàn phế cả hai chân.
"Đứa trẻ kia..."
"Đứa trẻ kia không sao, chỉ là, mẹ nó chứ, lại kiếm được một khoản tiền lớn vào tay."
Lâm Quỳnh chấn kinh, "Một đứa trẻ làm sai có thể?"
"Sao lại không thể."
Phó Cảnh Lâm rống lên: "Nó được đưa từ cô nhi viện đến, có chết cũng không ai tìm, thẩm vấn thì không chịu nói câu nào, chính là vì tiền!"
Lâm Quỳnh đột nhiên thấy lạnh thấu xương, trong trận hỏa hoạn đó, nếu Phó Hành Vân không quay đầu lại, đứa trẻ kia nói không chừng sẽ chết trong biển lửa.
Phó Hành Vân mặc dù trông có vẻ sống rất hào hoa, nhưng sau lưng cũng có hằng hà sa số những người ganh ghét.
Lâm Quỳnh chỉ là một thị dân nhỏ bé, căn bản không thể tưởng tượng ra những âm mưu độc ác phía sau cái bóng của tiền tài và quyền lực.
Lấy tính mạng ra cược, vì tiền tài và quyền thế mà có thể cược cả tính mạng.
Toàn thân Lâm Quỳnh nhất thời run rẩy, khó khăn lắm mới ngồi được xuống ghế.
Phó Hành Vân ban đầu cũng không phải là một Phó Hành Vân vừa điên cuồng, vừa đáng sợ kia.
Anh cũng từng phong độ ngời ngời đứng trên đỉnh cao, nhưng lại không hề đánh mất đi bản tính và lòng trắc ẩn.
Anh là con cháu thế gia có quyền, có tiền, ngoại hình xuất sắc, cuộc đời mỹ mãn không có gì phải lo âu, anh cởi mở, hào phóng, năng lực và tính tự chủ cực mạnh.
Anh có cơ hội chạy thoát hỏi đám cháy, có cơ hội sống tiếp cuộc đời rực rỡ của mình.
Theo lý mà nói, người càng giàu thì càng quý trọng sinh mạng, tất cả những gì họ cần chính là tính mạng và thời gian.
Nhưng Phó Hành Vân lại quay người lại, trong trận hỏa hoạn đó, không do dự mà quay người, cơ thể to cao, thẳng tắp đó bị đè dưới đống đổ nát, không thể đứng dậy được nữa.
Lâm Quỳnh ngồi trên ghế trầm tư hồi lâu, hốc mắt đột nhiên thấy cay cay.
Vốn không nên thế này.
Phó Hành Vân không nên sống thế này, người đàn ông phong độ, sáng sủa, lòng đầy kiêu ngạo kia không nên biến thành thế này.
Lâm Quỳnh nghiến chặt răng, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Phó Hành Vân trong đoạn video mà Phó Viện cho cậu xem.
Trong phòng, anh từ mặt đất bò lên xe lăn, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đã mở một nửa.
Vừa rồi rõ ràng cửa đang khép hờ.
Giờ cơm tối, Lâm Quỳnh nấu cả hai nồi đầy sườn non, lại nấu thêm vài món rau cho đỡ ngấy, nhưng mấy món rau này lại có vẻ như dư thừa.
Nhìn hai cậu cháu toàn ăn thịt, Lâm Quỳnh lẳng lặng gắp rau vào chén của cả hai.
Phó Hành Vân thấy vậy liền nhíu mày, gắp lên cho vào miệng.
Phó Cảnh Lâm gắp một miếng xương lên, "Tôi không ăn, anh..."
Cảm nhận được ánh mắt chết chóc từ phía đối diện, Phó Cảnh Lâm lập tức ăn một miếng rau.
Lâm Quỳnh khó hiểu nhìn Phó Hành Vân, chỉ thấy ánh mắt sắc như dao kia đột nhiên biến mất.
Lâm Quỳnh nhìn anh, hỏi: "Ngon không?"
Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh, chỉ thấy đôi mắt trong veo kia nhìn thẳng vào mình, hệt như trẻ con đang vòi kẹo.
Tim Phó Hành Vân mềm nhũn, vừa định mở miệng lại nghe Phó Cảnh Lâm bên cạnh lên tiếng, "Không tệ, chỉ là hơi mắc răng."
Phó Hành Vân:......
Lâm Quỳnh:....
Phó Cảnh Lâm gặm một miếng xương, "Cho tôi thêm chén cơm nữa đi."
Phó Hành Vân lạnh giọng: "Hết rồi."
Phó Cảnh Lâm sửng sốt, tay cầm cục xương nhìn anh, "Con vừa rồi còn thấy nồi cơm điện..."
"Hết rồi."
Nghe Phó Hành Vân nói vậy, Phó Cảnh Lâm lập tức rụt cổ lại.
Nhìn cục xương trong tay, tâm trạng hụt hẫng cũng dần tan biến.
Không có cơm thì thôi, cùng lắm thì nhóc gặm xương.
Nghĩ rồi ngồi gặm xương cực kì vui vẻ.
Lâm Quỳnh nhìn hai cậu cháu nhà này, bất lực lắc đầu.
Ăn cơm xong, ba người lại ngồi trên sô pha xem thế giới động vật, đang chiếu cảnh hai chú sư tử đang ăn thịt.
Phó Cảnh Lâm: "Trông quen nhỉ, chiếu lại hôm qua hả?"
....
Lâm Quỳnh lẳng lặng đưa mắt nhìn hai người, "Chiếu lại hôm nay."
Phó Hành Vân ngồi kến bên lên tiếng, "Khi nào con về nhà?"
"Đợi mẹ khóc lóc đến tìm con."
"Vậy cả đời này con cũng không về được đâu."
"...."
Buổi tối, Lâm Quỳnh vẫn như thường lệ mà đến phòng xoa bóp cho anh, trùng hợp nhìn thấy Phó Hành Vân đang uống thuốc.
Căn phòng u tối, chỉ mở đèn đầu giường, bóng của anh đổ dài dưới ánh đèn vàng, bốn bề u tối, chỉ có duy nhất một ánh đèn phát sáng lại càng khiến chiếc bóng đậm màu hơn.
Phó Hành Vân nhìn thấy Lâm Quỳnh, cánh tay đang cầm lọ thuốc liền vô thức buông thõng bên người.
Lâm Quỳnh cũng không nói gì, mà ngoan ngoãn đá dép ra, ngồi lên giường.
Tay Phó Hành Vân nắm chặt thành quyền, thuốc trong tay như trở thành thứ gì đó dơ bẩn, nhất thời cảm thấy bản thân thật bất lực và hèn kém, trong đầu đột nhiên hiện lên hình cảnh cánh cửa phòng mở một nửa lúc chiều.
Phó Hành Vân uống thuốc, nhìn cậu mặc đồ ngủ ngồi trên giường mình, "Em về phòng trước đi."
Lâm Quỳnh có chút kinh ngạc, "Còn chưa bóp chân mà."
Phó Hành Vân trực tiếp từ chối, "Hôm nay tôi không muốn."
Lâm Quỳnh kéo anh lên giường, ghé đầu lại gần, "Tại sao?"
....
Hai người đột nhiên đối mặt với nhau, khoảng cách chưa đến ba ngón tay, in lên tường hai chiếc bóng, tối nhưng rất rõ ràng.
Giống như đang hôn nhau vậy, thân mật khó tả.
Phó Hành Vân ý thức được, quay đầu đi, "Không muốn."
"Nhưng tôi muốn."
Lâm Quỳnh, "Hành Vân, không có gì đâu mà."
Ngón tay trắng nõn của Lâm Quỳnh đặt trên nệm, lần mò tới giữa ngón tay anh, "Không có gì đâu mà."
Phó Hành Vân ngây gười.
Ngón tay đan vào nhau, tay Lâm Quỳnh siết chặt, sau đó ôm lấy bờ vai rộng kia.
Phó Cảnh Vân bị cậu ôm, đầu khẽ dựa vào lồng ngực cậu.
Nhịp tim của đối phương vang lên bên tai.
"Không có gì đâu mà, tôi nhìn thấy rồi thì có sao đâu chứ?"
Lâm Quỳnh nhìn mặt anh, "Hành Vân, tôi sẽ không rời đi chỉ vì anh không tốt, cũng sẽ không ghét bỏ vì anh gặp khó khăn."
"Không đứng lên được cũng không sao."
Phó Hành Vân trong lòng cậu bao la như bầu trời.
"Uống thuốc trị bệnh tâm thần cũng không sao, chỉ cần anh không bệnh nữa."
Lâm Quỳnh ôn tồn: "Rồi sẽ có ngày khỏi thôi, bây giờ không phải là đang trị liệu sao."
Bàn tay to lớn của Phó Hành Vân đặt trên eo cậu, tay khẽ dùng lực, áo theo đó mà nhăn lại, Lâm Quỳnh bị anh ôm chặt vào lòng.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, "Em không sợ sao?"
....
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không."
Nói rồi nâng mặt anh lên, mỉm cười: "Nhìn thế nào cũng là một người đàn ông."
Còn vô cùng đẹp trai.
Một bàn tay đặt lên vai anh, "Anh trong lòng tôi, không gì là không thể."
Chàng thanh niên cười rất dịu dàng, ánh đèn vàng chiếu lên mặt cậu, Phó Hành Vân nhất thời nhìn đến say mê, giơ tay lên vuốt ve.
Ngón tay vuốt ve trên gò má, hầu kết trượt lên trượt xuống, vừa định mở miệng thì cậu đột nhiên la lên, "Aiya!"
"Tôi quên lấy sữa rồi!"
Nói rồi Lâm Quỳnh vội vàng chạy ra khỏi phòng đi lấy sữa.
Phó Hành Vân tựa người vào giường, hít sâu một hơi, thấp giọng mắng một tiếng.
Lâm Quỳnh về tới phòng mình, nhìn thùng sữa, lặng người hồi lâu.
Đầu óc quay quay điên cuồng như máy giặt vậy.
Sắc tình quá đi!
Thật là sắc tình mà!
Đột nhiên cảm thấy giống như không mặc đồ vậy, Lâm Quỳnh xấu hổ lăn vòng vòng.
Khuôn mặt của Phó Hành Vân vừa rồi rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng Lâm Quỳnh lại bất giác đỏ mặt, toàn thân đột nhiên nóng đến dọa người.
Đợi đến khi đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, Lâm Quỳnh mới sắp xếp lại cảm xúc của mình, một lần nữa quay lại phòng anh.
Nhìn anh uống sữa, Lâm Quỳnh mở miệng, "Tôi bóp chân cho anh nhé, hôm nay kĩ thuật của tôi có tiến bộ đó."
Phó Hành Vân nhướng mày, "Thật sao?"
"Ừm, hôm nay lúc đi tiện thể lấy Cảnh Lâm ra luyện."
Bàn tay cầm chai sữa của Phó Hành Vân chợt cứng đờ, "Em cũng xoa bóp cho nó?"