Vương Trình nhìn cậu vui vẻ nhanh nhẹn thu dọn hành lý, "Tối muộn như này, cậu định về thế nào?"
Lâm Quỳnh ngước mắt nhìn hắn.
!!!
Vương Trình nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cậu, "Tôi không đưa cậu về với tên biến thái kia đâu."
Lâm Quỳnh chỉnh lại, "Đó là lão baby, ok?"
Vương Trình bị cách xưng hô này làm nổi cả gai ốc, "Còn không phải là một lão già sao, cậu còn trẻ như vậy lại không chịu đi tìm người nào đó tốt một chút, tìm một tên phú nhị đại nhàn rỗi vui chơi trong trường đại học còn hơn một lão già biến thái."
"Đã vậy còn cuồng kiểm soát!"
"Đó không phải là một tình yêu bình thường đâu!"
Lâm Quỳnh nghe xong liền lắc đầu, "Anh còn non và xanh lắm."
Vương Trình chỉ nhỏ hơn Lâm Quỳnh một tuổi, "Cậu lớn đó, rồi cũng có hiểu đạo lý gì đâu."
(Vì nghề nghiệp nên tôi vẫn để Quỳnh gọi Trình là anh nha, kiểu anh- tôi trong công việc thôi, không liên quan đến tuổi tác.)
"Anh xem thường người khác."
Vương Trình mặt đơ như khúc gỗ, "Không hề."
Lâm Quỳnh: "Tôi hiểu đạo lý nhiều lắm đó."
"Ví dụ?"
"Bầu bạn với mấy cậu nhóc không bằng cùng mấy lão già nói lời chân thật."
"...."
Giỏi quá rồi.
Vương Trình chỉ ước có thể tách não Lâm Quỳnh ra xem bên trong đang chứa gì, "Tiền quan trọng đến thế sao?"
"Cậu ở bên lão biến thái kia có vui vẻ, hạnh phúc không?"
"Những thứ này tiền có thể mua được sao?"
Lâm Quỳnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Tiền có thể mua được niềm vui hay không thì tôi không biết."
Vương Trình thở phào, "Vậy mới phải chứ."
Lâm Quỳnh: "Nhưng niềm vui có thể bán ra tiền không?"
"...."
Vương Trình nghiến chặt hàm, "Cậu thu dọn đi, về với lão biến thái kia rồi thích nói gì thì nói, tôi không quan tâm nữa."
Lâm Quỳnh lại một lần nữa nhấn mạnh, "Lão baby."
"Ok ok ok, lão baby thì lão baby!!!"
Sau đó lại nhìn Lâm Quỳnh đang thật sự thu dọn hành lý một lần nữa, nghiến răng phẫn nộ, "Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận."
Lâm Quỳnh gấp quần áo, nhìn hắn tức đến đỏ mặt, "Giận cái gì vậy chứ."
Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh, như đang nhìn một đứa con trai ngỗ nghịch, "Có thể không giận được sao?"
"Cậu nhìn cái dáng vẻ bị tiền mê hoặc của cậu đi."
Lâm Quỳnh xếp đồ vào vali, "Như vậy còn không tốt sao, tiền là vạn năng đó."
Vương Trình: "Không tin."
"Anh có tiền không?"
Vương Trình nghĩ đến ví tiền chỉ có mấy trăm đồng của mình, "Không có."
Lâm Quỳnh: "Vậy nên anh mới không tin."
"...."
Khi còn nhỏ, Lâm Quỳnh nhìn những đứa trẻ được ba mẹ dắt đi McDonald's, nghĩ thầm, nếu như có tiền thì tốt biết mấy, cậu cũng có thể đi.
Sau này khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, lại bị người ta lừa sạch, phải đắp báo nằm dưới gầm cầu, lại thầm nghĩ nếu có tiền thì tốt biết mấy.
Đây chính là giá trị quan của cậu, cậu thích tiền, chỉ cần có tiền là được, cậu không muốn giành ăn với chó hoang, cậu không muốn bị đói chết.
Thu dọn quần áo xong, Lâm Quỳnh quay người, lại cầm thêm trái lựu đỏ au.
Vương Trình nhìn qua, "Cậu thấy vali chưa đủ nặng hả, còn cầm lựu về làm gì?"
Lâm Quỳnh vừa định mở miệng, Vương Trình liền giậm chân, "Lại cho cái lão baby kia?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu cười, "Lựu này ngọt lắm."
Vương Trình: "Cái lão già kia cái gì mà chưa từng ăn, lần trước là xoài, lần này còn mang nữa hả."
Lâm Quỳnh: "Anh ấy nói xoài lần trước rất ngon."
Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh, lập tức cảm thấy hết thuốc chữa rồi.
Lâm Quỳnh thu dọn hành lý xong thì mặc thêm đồ, nhưng vì vali đã đầy rồi, lựu chỉ có thể để trong túi xách, sau đó nhìn Vương Trình, "Đi thôi."
Vương Trình nghi hoặc: "Đi đâu?"
Lâm Quỳnh không chút do dự, "Về Lâm Nghi đó."
Vương Trình quay đầu đi, "Muốn về thì tự cậu đi mà về, lại về bầu bạn với lão già kia, tôi cũng không giống cậu, một tên bị tiền làm mê muội."
Lâm Quỳnh giơ tay lên, "Năm trăm."
Vương Trình nhíu mày, "Ý gì, xem thường tôi?"
Lâm Quỳnh: "Một ngàn."
Vương Trình hít sâu một hơi, "Tôi đi lấy bằng lái."
"...."
Tiền quả thật là con mẹ nó vạn năng.
Về tới Lâm Nghi cũng đã hơn bảy giờ tối, căn biệt thự to lớn kia đèn đuốc đã sáng trưng, Lâm Quỳnh xách vali lọc cà lọc cọc đi đến cửa, bấm mật khẩu mở khóa.
Thư ký nghe thấy tiếng bấm mật khẩu, "Ông chủ."
Phó Hành Vân đang dùng bữa cũng đặt đũa xuống, "Đi xem xem là ai."
Thư ký quay đầu, nhưng lại tiện tay cầm theo cây cán bột trong nhà bếp, trước đây quả thực từng có tiền lệ có người xông vào đây, là một tên phú nhị đại trước đây có quan hệ với Phó Hành Vân đến tìm người.
Còn chưa ra khỏi phòng ăn đã nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân trên lối đi.
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên.
Thư ký ổn định hơi thở, ngay sau đó liền nhìn thấy một cái đầu bông xù ló ra từ khúc cua.
"Hi~"
Bé dễ thương của anh đột nhiên xuất hiện rồi đây.
Nhưng Lâm Quỳnh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thư ký đang giơ cao cây cán bột.
Lâm Quỳnh:....
Thư ký:....
Bộp-- Chiếc túi đựng lựu trong tay cậu rơi xuống đất.
Thư ký thấy người đến là cậu thì vội vàng hạ cây cán bột xuống, "Lâm tiên sinh."
Lâm Quỳnh giống như chú chuột nhắt bị dọa sợ, không nhúc nhích.
Phó Hành Vân sau khi nghe thấy xưng hô của thư ký liền quay người lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Quỳnh đang ló nửa người đứng ở khúc cua.
Lâm Quỳnh: ngoan ngoãn jpg.
Thư ký vội vàng bỏ cây cán bột qua một bên, "Lâm tiên sinh, cậu có ổn không?"
"Vừa rồi tôi tưởng có trộm vào nhà, thật ngại quá."
Lâm Quỳnh nghe xong liền thở phào, "Vậy hả, còn tưởng là... Không có gì."
Nói rồi nhặt quả lựu trên đất lên.
Phó Hành Vân nhìn cậu, điều chỉnh lại sắc mặt, môi mím lại, chỉ ném ra một câu, "Sao lại về rồi?"
Lâm Quỳnh đặt lựu lên bàn ăn, "Nhớ anh nên về thôi."
Giọng nói không tràn sức sống như bình thường.
Phó Hành Vân nhìn thư ký một cái, thư ký nháy mắt hóa đá, giấu cây cán bột ra sau lưng mình.
"Giật mình rồi?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không."
Sau đó nhanh chóng nhìn qua anh, "Chỉ là khá kinh hỉ."
"...."
Phó Hành Vân ho khẽ hai tiếng, thử chuyển chủ đề, "Về như nào?"
Lâm Quỳnh: "Ngồi xe về."
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của người trước mặt, thật khó mà.
Phó Hành Vân nhìn qua thư ký, thư ký vội vàng cầm cây cán bột ra khỏi cửa, về nhà.
"Không phải nói là một tuần hả?"
Lâm Quỳnh dần hoàn hồn lại, "Về sớm như vậy anh không vui sao?"
Phó Hành Vân: "Không phải."
Lâm Quỳnh chất vấn, "Vậy tại sao anh không kích động chút nào vậy?"
Lại bắt đầu làm hũ nút rồi, Lâm Quỳnh cũng không làm khó anh, "Diễn viên diễn cặp với tôi xin nghỉ phép nên tôi về đây."
"Sau đó còn đi nữa không?"
Lâm Quỳnh gật đầu, sau đó đẩy lựu trong tay về phía Phó Hành Vân, "Anh nếm thử đi."
Phó Hành Vân nhìn trái lựu, "Cậu mang về đây?"
"Đương nhiên."
Nói xong mang đi rửa rồi tách ra một ít, đặt vào tay Phó Hành Vân.
"Lần đầu tiên ăn được trái ngọt như vậy, muốn đem về cho anh nếm thử."
Đôi mắt chàng thanh niên chớp chớp, sáng long lanh, sau đó kéo ghế ra, đặt mông ngồi kế bên anh, thỉnh thoảng lại bỏ thêm vào tay anh vài hạt lựu.
Lòng bàn tay thỉnh thoảng lại truyền đến xúc cảm mát lạnh, giống như một chú gà con bất chợt đầu xuống lòng bàn tay rồi lại bay đi.
Phó Hành Vân nhìn hạt lựu đỏ trong tay, lớp vỏ cháy đỏ như sao hỏa vậy, "Lần sau cậu không cần mang gì về đâu."
Lâm Quỳnh khó hiểu nhìn anh, "Tại sao?"
"Không cần thiết."
Lâm Quỳnh lại nhìn, sau đó nhanh chóng nhét thêm hạt lựu vào tay anh.
"Ngọt không?"
Phó Hành Vân ngây người, nhìn đôi mắt cong cong của cậu, "Ngọt."
"Vậy lần sau sẽ mang về nữa."
Lâm Quỳnh nhìn anh ăn, sau đó nhét số lựu còn lại vào miệng, má phồng lên: "Tôi lên lầu trước, còn chưa cất hành lý nữa."
Lâm Quỳnh cất hành lý xong, tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ khò khò.
Sáng sớm hôm sau, Phó Hành Vân mở miệng: "Tối nay cùng tôi về Phó gia một chuyến."
Lâm Quỳnh nghi hoặc, Phó Hành Vân vẫn luôn không hòa hợp với Phó gia mà, "Về làm gì?"
"Hôm nay là trung thu."
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, "Vậy hả."
"Tôi không có khái niệm thời gian cho lắm, dù sao trước đây lễ nào cũng chỉ đón một mình."
"Vậy được.". truyen bac chien
Lâm Quỳnh sảng khoái đồng ý, "Tôi lái xe đưa anh đi."
Phó Hành Vân:....
Buổi tối khi đến Phó gia, Lâm Quỳnh thật sự chấn kinh, không ngờ lại to như vậy.
Bên trong đã có không ít người tới, thay vì nói là họp mặt gia đình chi bằng nói là họp mặt gia tộc.
Xe vững vàng dừng lại rồi Phó Hành Vân mới thở phào thả tay vịn ra.
Vừa từ trên xe bước xuống liền nghe thấy giọng của Phó Viện, "Hành Vân, A Quỳnh."
Sau lưng người phụ nữ là Phó Cảnh Lâm đang xụ mặt.
Phó Viện nói chuyện với Phó Hành Vân, Lâm Quỳnh vẫy tay với cậu nhóc, "Cháu cả."
Phó Cảnh Lâm đáp lại, "Hửm?"
Miệng nhỏ của Lâm Quỳnh mở thành hình chữ O, không ngờ thằng nhóc thối tính tình khó ở này lại chịu để ý đến mình, sau đó thấy cậu nhóc đang trề môi, "Sao vậy, không vui?"
Phó Cảnh Lâm bực bội vò đầu, "Không muốn đến mà thôi, cũng không biết chỗ này có cái gì hay."
Phó Cảnh Lâm là một người suy nghĩ đơn giản, Phó Hành Vân mặc dù đối xử với cậu nhóc hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng đóng vai trò như một người cha vậy, cậu cũng hiểu rõ ai đang đối xử tốt với mình.
Từ khi Phó Hành Vân xảy ra chuyện, Phó Cảnh Lâm mới nhìn ra được cái gì gọi là thân thích, đều là một lũ người sống vì lợi ích.
Phó Hành Vân và Lâm Quỳnh đến trễ, đi đến cửa thì bữa tối đã bắt đầu rồi.
Phó Cảnh Hồng từ khi Lâm Quỳnh bước vào thì ánh mắt luôn đặt trên người cậu, chuyện lần trước ở hôn lễ hắn vẫn còn nhớ đến bây giờ.
Sau đó bước đến cười với hai người: "Anh cả tới thật đúng lúc, vừa đúng giờ cơm."
"Đi thôi, ba đang chờ đó."
Lâm Quỳnh vừa định đẩy Phó Hành Vân đi liền nghe thấy anh nói: "Tự tôi làm là được."
Phó Cảnh Hồng sửng sốt, sau đó nói: "Anh cả, Tiểu Quỳnh không theo vào?"
Phó Cảnh Hồng nhìn sắc mặt anh, cố ý nhắc đến Lâm Quỳnh.
Phó Hành Vân thản nhiên, "Cậu ấy không cần đi."
Lâm Quỳnh ngạc nhiên, lẽ nào Phó gia là một gia đình cổ hủ.
Cậu không thể vào bàn ăn cơm.
Phó Cảnh Hồng: "Đến cũng đến rồi, vậy đâu có được, họ hàng còn muốn mời rượu vợ chồng son các anh mà."
Phó Hành Vân: "Cậu ấy lái xe đến."
Nói rồi nhìn Lâm Quỳnh, "Không được uống, đi ngồi bàn trẻ con đi."
"...."
Lâm Quỳnh giơ tay ra hiệu OK.
Đến bàn trẻ con rồi mới phát hiện ra độ tuổi bình quân còn chưa đến bảy tuổi, cả đống bảo mẫu vây quanh, Lâm Quỳnh thở dài rồi từ trong đám gà con này nhìn thấy đứa lớn đầu nhất, nháy mắt thấy như tìm được sự an ủi.
Lâm Quỳnh trực tiếp: "Hi!"
"Cháu cả."
Phó Cảnh Lâm:....
"Sao anh lại đến đây?"
"Lái xe đến nên không được uống rượu, cậu của nhóc bảo tôi lại đây."
Phó Cảnh Lâm nghe xong ồ ồ hai tiếng.
Lúc này, một cô bé đầu búi củ tỏi ôm trong tay một chai coca, "Anh trai, uống."
Nói rồi định đưa về phía ly của Phó Cảnh Lâm.
Phó Cảnh Lâm lập tức nhíu mày, "Không cần."
Cậu nhóc quá mức nóng nảy, giọng lại lớn nên đã dọa sợ cô bé, khiến bé làm đổ chai coca vốn phải dùng hết sức mới run run cầm lên được, nước mắt chảy giàn giụa.
Lâm Quỳnh thấy vậy liền nhíu mày.
Phó Cảnh Lâm nhìn biểu cảm của Lâm Quỳnh, mở miệng, "Không uống."
Chỉ thấy cô bé mím môi không dám thút thít.
Lâm Quỳnh: "Không uống thì thôi, đi ra mâm cho chó."