"Câm miệng!"
"Con mẹ cậu câm miệng cho tôi!"
Đầu óc Lâm Quỳnh hỗn loạn, một giọng nữ lanh lảnh như tiếng gà kêu quét qua bộ não trống rỗng của cậu.
Cậu bây giờ đang trong tình trạng không hiểu chuyện gì cả, đầu óc trống rỗng, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sau khi giành màn thầu không lại với một con chó, cậu thê thảm lâm vào con đường chết đói.
Cậu không biết bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây, ánh mắt mờ mịt quan sát xung quanh.
Xung quanh được trang hoàng với một màu trắng xa hoa, đến ngay cả hoa văn được khắc trên cột đá cũng tinh xảo và hoa lệ, xa hoa đến độ Lâm Quỳnh chưa từng được thấy bao giờ, nhưng chắc chắn đây không phải là thiên đường.
Trong căn phòng hoa lệ lúc này đang có ba, bốn người đang đứng đó, mặc dù số ánh mắt không nhiều, nhưng sắc mặt mỗi người đều khó coi như đít nồi ba ngày không chà rửa vậy, tựa như giây tiếp theo sẽ ngay lập tức cho cậu một bạt tai.
Cậu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn xung quanh, cơ thể không khống chế được mà cử động.
Lâm Quỳnh:!
Chuyện gì thế này?!
"Sao thế?"
"Là tôi nói sai hay chọc trúng vào tim đen của các người rồi, hắn ta không phải một tên tàn tật hay sao?"
Miệng Lâm Quỳnh không khống chế được mà khép mở.
Ánh mắt phẫn nộ của người trong phòng nhìn qua, đối phương có một khuôn mặt thanh tú, sáng sủa, dáng vẻ mặc dù không phải là kiểu nhìn một cái liền sửng sốt vì đẹp, nhưng càng nhìn lại càng khiến người ta bị thu hút, đặc biệt là đôi mắt khẽ rủ xuống, khiến người ta bất giác mà thương cảm.
Mà đối phương lại dùng khuôn mặt đầy vẻ vô hại đó để nói ra những lời chói tai.
Lâm Quỳnh nhìn sắc mặt mấy người đứng kế bên, ngoại trừ một người phụ nữ ra thì ai nấy đều vai u thịt bắp như bức tường người đứng đối diện cậu.
Lâm Quỳnh ngoài mặt thì rất mạnh mẽ, nhưng chân và cả bụng đều run rẩy cả rồi, nếu như thật sự có ai đó xông đến đánh cậu, chỉ một cú tát thôi cũng đủ khiến cậu mất mạng.
Lâm Quỳnh muốn ngậm miệng lại, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cậu.
Một nguồn sức mạnh vô hình dẫn dắt hành động của cậu, cơ thể bị điều khiển giống như con rối gỗ bị treo trên dây.
Chính vào lúc cậu muốn khống chế cơ thể một lần nữa, kí ức kì lạ giống như núi như bể cuộn trào trong đầu cậu.
Một phỏng đoán hoang đường xuất hiện trong đầu, khiến cho Lâm Quỳnh- người kiếp trước tham ăn như chó đớp không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Cậu xuyên vào một bộ truyện tổng tài lúc trước đã từng đọc...
Nhưng mạng Lâm Quỳnh từ nhỏ đã khổ, không xuyên thành tổng tài lắm tiền nhiều của, mà lại xuyên thành... Nam thê pháo hôi của boss phản diện.
Lâm Quỳnh trong phút chốc ngây người như chim gỗ, trong lòng nhất thời như bị chó đớp.
Là mơ sao?
Đây tất cả đều là mơ nhỉ.
Tầm mắt Lâm Quỳnh bất giác rơi xuống người đàn ông u ám đang ngồi trên xe lăn kế bên, Phó Hành Vân, nhân vật phản diện lớn trong bộ truyện tổng tài bá đạo, là một lão nham hiểm không hề nói giảm nói tránh, nhẫn tâm, ra tay tàn độc, còn mắc bệnh tâm thần, khi trở nên độc ác thì đến cả cha ruột cũng không buông tha... Càng khỏi nói đến tên nam thê ngay từ đầu đã bày mưu tính kế với anh.
Phó Hành Vân là nhân vật độc ác nhất trong bộ truyện này, trong phần sau của bộ truyện, đến ngay cả nam chính cũng không thể nào đối chọi được, nếu như không phải cuối cùng anh chết vì bệnh tâm thần thì ai là nhân vật chính của cuốn sách này còn chưa chắc đâu.
Lâm Quỳnh cùng họ cùng tên với nhân vật pháo hôi mà cậu xuyên vào, nhưng vận mệnh của người được xưng là pháo hôi kia không dài.
Trong sách, Lâm Quỳnh vì tiền mà liên hôn với phản diện, lại chê bai anh là một lão đàn ông đẹp mà điên, bất kể là trong sách hay ngoài đời, đều là tên điên mà tất cả mọi người muốn trốn tránh, trong hôn lễ diễn một màn kịch hôn nhân, sau khi kết hôn lại không ngừng tìm đường chết, cắm sừng phản diện, trở thành cái chết tiêu biểu, sống động nhất.
Sau khi phản diện trở mình, người đầu tiên anh ép chết chính là cậu ta.
Nghĩ tới kết cục bị chìm dưới đáy biển, Lâm Quỳnh lập tức run cầm cập.
Phản diện mắc bệnh tâm thần, phản diện muốn mạng người.
Đắc tội ai cũng được, nhưng không được đắc tội Phó Hành Vân.
Vì thế ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Quỳnh mở to mắt nhìn bàn tay đang giơ lên của mình, mười ngón tay đang tùy tiện hướng về phía Phó Hành Vân đang ngồi trên xe lăn.
Lâm Quỳnh:....
Aaaaaaa!!!!
Đầu ngón tay trên đôi bàn tay thon dài, trắng muốt của thanh niên chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, đầu ngón tay hơi rủ xuống, dáng vẻ của kẻ đứng trên người khác.
Mở miệng lại cực kì châm chọc, "Các người nói tôi thấy sang bắt quàng làm họ, vậy sao các người không nhìn cho rõ dáng vẻ của hắn ta bây giờ đi, người không ra người, ma không ra ma, người bây giờ nên hiểu rõ tình thế không phải tôi mà là các người, tôi không phải thấy sang bắt quàng làm họ, mà là hạ thấp bản thân..."
Lời của thanh niên còn chưa nói xong đã bị người đàn ông đứng kế bên Phó Hành Vân túm lấy cổ áo, "Lâm Quỳnh, cậu con mẹ nó quá đáng rồi đó, đừng quên hôn sự này ban đầu là do người nhà cậu cúi đầu cong eo như cháu chắt mà cầu xin được!"
Trong lòng Lâm Quỳnh điên cuồng lắc đầu: Đừng mà!
Đừng mà!!!
"Anh tưởng tôi thèm chắc?"
Lâm Quỳnh: ra đi thanh thản:)
Mắt chàng thanh niên đảo qua đảo lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, khuôn mặt ngây thơ vô tội lại xuất hiện một biểu cảm như vậy, trông càng thêm đối lập và đầy kích thích, liếc mắt qua người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, "Vừa già vừa điên, phần dưới tàn tật, cái bộ phận kia phế lâu như vậy rồi chắc đã thoái hóa hết rồi nhỉ, không phải là đàn ông nữa rồi."
"Con mẹ nó, cậu..." Người đàn ông túm cổ áo Lâm Quỳnh siết chặt nắm đấm, nhất thời không nói nên lời.
Lời vừa nói ra, cả căn phòng như đóng băng.
Thật sự quá ác độc!
Lời nói ra từ chính miệng mình nhưng bản thân Lâm Quỳnh cũng không khỏi nổi gai ốc.
Đôi con ngươi đen láy của Phó Hành Vân không thể hiện bất kì cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn Lâm Thiền đang đứng một bên nói lời ngông cuồng, giống như nhìn một người chết vậy, đôi mắt tựa như một mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy vậy.
Chàng thanh niên đang kích động kia cũng nghiêng đầu nhìn qua anh, vẻ mặt đầy khiêu khích.
"Anh tưởng cứ như vậy thì tôi sẽ ghét anh sao?"
"Không!"
"Tôi sẽ chỉ càng thêm yêu anh thôi."
Phó Hành Vân:?
Mọi người trong phòng:?
Giống như sợ có người không nghe thấy, Lâm Quỳnh lại một lần nữa cất cao giọng, nói với Phó Hành Vân, "Tôi yêu anh."
Thái độ của chàng thanh niên đột nhiên thay đổi 360 độ, lật mặt không kịp trở tay, bốn phía đều yên tĩnh lại.
Kinh ngạc, nghi ngờ, phỏng đoán...
Nhất thời tất cả mọi người trong phòng đều nghĩ không ra, Lâm Quỳnh lại đang muốn bày trò gì.
Lâm Quỳnh nhìn người trước mặt đang sống chết túm lấy cổ áo mình không buông, lòng lạnh đi một nửa, di ngôn cũng đã suy nghĩ xong rồi, ai biết được tại sao cơ thể lại tự nhiên cử động được chứ.
Lý Hàn Dương đang túm cổ áo Lâm Quỳnh, dùng một lực rất lớn nhấc bổng cả người cậu lên, giọng điệu đầy phẫn nộ: "Cậu lại định bày trò gì nữa."
Lâm Quỳnh không tính là thấp, nhưng so với Lý Hàn Dương cao to vạm vỡ như gấu đen, cao tận 1m95 thì thua cả mười mấy cm.
Đột nhiên bị người ta nhấc bổng khỏi mặt đất như nhổ rễ cây, bàn chân mang giày da nhón hơi tốn sức.
Giống như đang nhảy một điệu waltz tại chỗ vậy.
Kiễng mũi chân, bước nhảy uyển chuyển...
Lâm Quỳnh nhìn người đàn ông vạm vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mình trước mặt, nuốt ực một ngụm nước miếng, "Tôi có thể bày trò gì cơ chứ?"
"Tôi chỉ là yêu anh ấy mà thôi."
Nói rồi nghiêng đầu qua nhìn Phó Hành Vân, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Lý Hàn Dương:....
Người ta diễn múa đổi mặt cũng lật mặt không nhanh bằng cậu.
Thấy đối phương thất thần, Lâm Quỳnh vội vàng giơ tay giải cứu cho chiếc cổ áo đã bị đối phương túm cho nhăn nhúm của mình.
Mũi chân của cậu còn nhảy được cả ballet đấy.
Lý Hàn Dương hít sâu một hơi, hiển nhiên đã bị lời nói của đối phương làm ghê tởm muốn chết.
Nhưng Lâm Quỳnh vẫn đứng thẳng ở đó, lời nói ra, mặt không đỏ, tim không đập, không có chút chột dạ nào, thậm chí còn tập trung sức chiến đấu, "Mặc dù anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tôi yêu anh ấy, những khuyết điểm này chỉ càng làm tôi thêm yêu anh ấy thôi."
Mắt Lâm Quỳnh khẽ híp lại nhìn qua Phó Hành Vân đang lạnh lùng ngồi trên xe lăn, xoay chuyển tình thế trên con đường chuẩn bị ăn đánh.
Nhà có đứa con mới lớn, sức lực dời non lấp bể.
"C*t chó!"
"Cậu nói câu đó để làm ai ghê tởm vậy, tôi thấy cậu hôm nay căn bản là không muốn kết mối hôn sự này!"
"Nếu như tôi không muốn kết thì đã không tới đây rồi."
"...."
Hình như cũng có lý.
Mặc dù Lâm Quỳnh nói vậy, nhưng mọi người trong phòng, ai ai cũng không coi đó là thật, hình ảnh Lâm Quỳnh độc mồm độc miệng vừa rồi vẫn còn lưu lại trong não, tuy họ không biết người trước mặt mình tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng Lâm Quỳnh chắc chắn không có tâm tư gì tốt đẹp.
Lâm Quỳnh nhận ánh mắt như rửa tội của mọi người, nhất thời cảm thấy so với xuyên đến đây thì thà giành ăn không lại với chó rồi chết đói còn hơn.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh "loảng xoảng---"
"Hành Vân, con bàn xong với Tiểu Quỳnh chưa?"
"Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bác gái muốn nói với Tiểu Quỳnh vài câu."
Âm thanh bên ngoài giống như thánh quang chiếu tới, chúa ơi!
Lâm Quỳnh gần như ngay lập tức túm lấy cọng cỏ cứu mạng này, "Xin lỗi còn chút chuyện, xin phép nhé."
Nói xong liền chạy ra ngoài như chim sổ lồng, khi đi còn không quên cười thẹn thùng với Phó Hành Vân một cái.
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh kéo cửa ra, bên ngoài là bóng dáng mẹ kế của nguyên chủ.
Mặc dù ban nãy khách sáo nói muốn tìm cậu có chuyện cần nói, nhưng vì cậu và pháo hôi cùng tên cùng họ, Lâm Quỳnh lại đã đọc hết cuốn sách này rồi nên biết rõ bà ta đến để cảnh cáo cậu.
Lâm Quỳnh bước ra, sau khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại, người phụ nữ hiền hòa vừa rồi lập tức trở nên lạnh lùng.
Lâm Quỳnh:....
Heo đất giữ tiền cũng không giỏi diễn như bà.
Hai người đi đến phòng nghỉ của Lâm Quỳnh, ánh mắt Trần Hàm dính chặt trên người cậu, ngữ khí đầy cảnh cáo, "Liên hôn với Phó gia rất quan trong với công ty của cha mày, cũng là phúc phần kiếp trước mày tu được, thu lại cái tâm tư lệch lạc của mày đi, hôn sự này hôm nay bắt buộc phải kết."
Kết hôn với nhân vật phản diện giết người không chớp mắt.
Phúc phần này đưa cho bà thì bà có nhận không?
Trần Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quỳnh, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ, từ khi bà ta lên đời gả vào Lâm gia thì đã nhìn Lâm Quỳnh không thuận mắt, nhưng cũng may Lâm Quỳnh là một người chơi hệ lười biếng và không có đầu óc, căn bản không đấu lại bà ta.
Trước đó cậu bị lừa liên hôn với Phó gia, nghiêm túc mà nói thì vốn dĩ đều đã đồng ý cả rồi, nhưng một tuần trước đối phương lại đột nhiên nói không muốn kết hôn nữa.
Nhưng ngày diễn ra hôn lễ đã quyết định xong rồi, đâu cần đến sự đồng ý của Lâm Quỳnh.
Nói xong, Trần Hàm đạp cao gót nhấc chân rời đi, khi kéo cửa định ra ngoài, lại đột nhiên quay đầu lại.
Nếu như là trước đây, khi bà ta dùng ngữ khí này nói chuyện thì đối phương sớm đã bùng phát tranh chấp với bà ta rồi, bây giờ hình như lại hơi khác.
"Mày chắc sẽ không nghĩ đến chuyện chạy trốn chứ?"
Lâm Quỳnh điên cuồng nhớ lại con đường trốn chạy của nguyên chủ trong sách:....
"Sao có thể chứ."
Trần Hàm nghe vậy xong mới rời khỏi.
Dãy hành lang dài được trang hoàng tất cả bằng một màu trắng tinh khôi, thánh khiết của hoa hồng trắng, những dải ruy băng đắt tiền kết nối chúng lại với nhau, xa hoa, lãng mạn.
Một cánh cửa đột nhiên mở ra rồi lập tức đóng lại trên dãy hành lang.
Sau đó là một bóng trắng lướt qua, giống như một con lợn hoang đột nhiên xông ra từ trong rừng, chạy vụt qua dãy hành lang.
Không chạy mới là đồ ngu đó!