Tuy Chu Diễn nói như thế, nhưng bạn bè của cậu đều có thể nhìn ra được, mối quan hệ của cậu và mẹ kế thật sự rất tốt, cho nên mới chẳng kiêng nể gì mà nói qua nói lại như thế.
Mà Chu Diễn rõ ràng cũng rất để tâm đến chuyện khai trương chi nhánh của Khương Tân Tân.
Biểu hiện cụ thể là cậu lại thêm vào nhóm lớp.
Ngày trước cũng có mấy nhóm lớp thế này, nhưng Chu Diễn lười thêm vào, cho nên lần này sau khi vào nhóm cậu còn gửi vào trong đó một làn sóng quảng cáo. Cho nên có rất nhiều bạn học trong trường đều biết, mẹ kế của Chu Diễn đã mở một cửa hàng tiện lợi gần trường học. Đều là bạn cùng lớp, cửa hàng lại mở gần trường học nên bây giờ có không ít người trong nhóm tỏ ý sau này chắc chắn sẽ đến ủng hộ.
Sau đó, chuyện khiến những bạn học này ngạc nhiên cũng đều đã xảy ra.
Chu Diễn vô cùng thành khẩn gửi một tin vào trong nhóm lớp: [Rất cảm ơn!]
... Đây chính là học sinh hư không thích nói nhiều mà mọi người trong lớp quen biết hay sao?
Vì sao lại thấy không chân thật thế này nhỉ?
Ở một mức độ nào đó mà nói, Khương Tân Tân cũng được xem là thiên tài kinh doanh. Sau khi cô tìm hiểu địa hình ở gần đây thì xuất hiện một kế hoạch.
Đầu năm nay bất kể là nam hay là nữ, thì đều thích trai đẹp, gái xinh.
Ngày khai trương, nếu có mấy anh đẹp trai đứng ở cửa phát quảng cáo, thì không phải sẽ rất thu hút mắt nhìn của người khác à?
Đương nhiên là đúng thế rồi!
Giống như trước kia cô và Tôn Văn Thanh đi dạo phố, có một cửa hàng thuốc lá điện tử có một cậu nhóc đẹp trai phát quảng cáo, cô và Tôn Văn Thanh cũng không thể khống chế được chân của mình mà vào cửa hàng?
May mà hai người cái cô đủ lý trí, không mua gì cả.
Đồ dùng cuộc sống và thuốc lá điện tử này dù sao cũng không giống nhau. Cái này thì cho dù là ai cũng cần cả.
Nhìn thấy những người bạn của Chu Diễn đến, cô có một suy nghĩ rất táo bạo.
Nhờ bọn họ giúp đỡ.
Nghiêm Chính Phi nhớ đến lần bận rộn khi Khương Tân Tân khai trương cửa hàng đầu tiên, lập tức lắc đầu: "Cháu không..."
Chu Diễn bắn một đôi mắt đầy đao nhọn sang.
Nghiêm Chính Phi hoảng sợ: "Cháu sẽ không không đồng ý!!"
Khương Tân Tân rất hài lòng, mấy bạn nhỏ đẹp trai khác cũng chưa từng có trải nghiệm như thế này, nên đương nhiên cảm thấy rất hứng thú, cho dù nhìn mặt mũi của anh Diễn, thì cũng phải đi thôi không phải sao?
Từ Tòng Giản gửi Wechat cho cô, tỏ ý muốn ngày khai trương sẽ đến giúp đỡ, Khương Tân Tân suy nghĩ một chút, đến lúc đó người hỗ trợ trong cửa hàng đã có vài cậu nhóc đẹp trai... Cũng chưa hoàn hảo lắm, vẫn chưa có em gái xinh đẹp! Hơn cả đẹp trai, cô càng thích đẹp gái hơn. Nhưng mà, Chu Diễn nhìn như không có người bạn khác phái nào, chỉ có mỗi Vân Hinh, tuy dáng vẻ của Vân Hinh nhìn cũng rất ngọt ngào, nhưng Khương Tân Tân vẫn xin miễn cho kẻ bất tài này.
Khương Tân Tân cũng rất hào phóng. Trước ngày khai trương một ngày, cô đã đưa họ đến trung tâm thương mại lớn chọn cho họ mấy bộ quần áo giống nhau.
Càng nhìn càng cảm thấy. Đúng là tuổi trẻ dáng cao, mặc cái gì cũng đẹp.
Trái lại Chu Diễn có chút khó chịu: "Mua quần áo giống với họ làm cái gì?"
Khương Tân Tân: "... Đừng có nhỏ mọn như thế, bọn họ đến giúp tôi à, ngoại trừ quần áo, tôi còn muốn đưa lì xì cho họ."
Bạn bè của Chu Diễn cũng chẳng thiếu quần áo để mặc, nhưng vẫn rất hứng thú đi theo sát đến cửa hàng bán đồ nam trong trung tâm thương mại, cuối cùng Khương Tân Tân đã chi rất nhiều tiền để mua cho họ mấy bộ quần áo theo phong cách thể thao.
Thật ra là mua quần áo cho mấy đứa nhóc này, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Vì để làm cho Chu Diễn thêm đặc biệt, nên Khương Tân Tân còn đặc biệt mua cho Chu Diễn một cái mũ lưỡi trai, vì thế sắc mặt Chu Diễn mới tốt lên một chút.
Lúc quẹt thẻ, Chu Minh Phong cũng gọi điện đến.
Khương Tân Tân lấy di động ra, vừa nghe điện thoại vừa ký tên lên giấy.
"Sao thế?"
Giọng Chu Minh Phong truyền vào trong tai nghe: "Đang muốn hỏi em đang làm cái gì."
"Dẫn mấy đứa nhỏ đi mua quần áo." Khương Tân Tân cảm thán: "Thật không rẻ chút nào, bây giờ học sinh trung học cũng xa xỉ thật đó."
Chu Minh Phong dừng một chút: "Ở trung tâm thương mại nào thế?"
"Sao thế, anh muốn đến đây sao?" Khương Tân Tân nói tên trung tâm thương mại ra.
"Ừm."
Khương Tân Tân cố ý nói đùa với anh: "Cho nên người ba mươi chín tuổi cũng thấy ghen tị sao?"
Cô còn nói: "Dù có mười sáu tuổi như Chu Diễn cũng thấy ghen tị, hai cha con nhà họ Chu anh đều nhỏ nhen thế đó hả?"
Chu Minh Phong dở khóc dở cười nói: "Nó ghen tị thế nào?"
"Hỏi em vì sao lại đi mua quần áo cho mấy người khác, mấy người khác này đều là bạn của cậu ấy đó." Giọng Khương Tân Tân oán trách nói: "Em phải mua thêm cho cậu ấy một chiếc mũ lưỡi trai đắt tiền thì mới để ý đến em đó."
Đứa nhỏ đang ở thời kỳ trưởng thành thật sự khó hầu hạ ghê.
"..." Chu Minh Phong nói: "Anh chỉ muốn xác nhận một chút, xem trung tâm thương mại em đang đi dạo có cổ phần của anh trong đó hay không."
Anh lại giả vờ nói thêm: "Vừa khéo, trung tâm thương mại này anh cũng có cổ phần, cũng có một vài thẻ mua sắm."
Khương Tân Tân: "Thế sao anh lại không nói sớm! Mau đến đi chứ!!"
Đáng tiếc, chờ khi Chu Minh Phong đến, thì bọn Chu Diễn đã đi rồi.
Khoảng thời gian này Chu Diễn rất mê học tập, Khương Tân Tân lo lắng cậu chống đỡ không nổi, cho nên mới để cậu cùng mấy bạn học đi chơi một chút, cũng mất không ít tâm tư.
Chu Diễn thật sự không hiểu được dụng tâm khổ sở của cô!
Nên ngày hôm nay cô cho bọn họ thêm chút tiền, giúp cô đi đường tìm mấy người đẹp gái một chút.
Học tập cực khổ đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là học và chơi phải kết hợp với nhau.
Cô cũng không hy vọng Chu Diễn sẽ đi theo một con đường cực đoan trở thành một người cực đoan.
Nghiêm Chính Phi dứt khoát muốn kéo cậu đến vùng ngoại thành để chơi điện tử nhưng không được, cuối cùng vẫn là Khương Tân Tân mở lời nên cậu mới bằng lòng đi.
Quả nhiên Chu Minh Phong mang đến mấy tấm thẻ mua sắm.
Trung tâm thương mại này được anh nhập cổ phần, nhưng cũng không phải cổ đông lớn nhất.
Khương Tân Tân cười hì hì: "Mua quần áo cho cục cưng hơn một trăm ngày, cũng không thể xem nhẹ cục cưng bốn trăm tháng được nha."
Chu Minh Phong: "..."
Đây là lần đầu tiên hai người đi dạo phố. Có một cái gọi là không so sánh sẽ không đau thương, trước kia cô cảm thấy mua quần áo cho Chu Diễn đã rất đắt rồi, nhưng bây giờ khi Chu Minh Phong xuất hiện, thì đồ mua cho Chu Diễn cũng chẳng tính là gì cả! Vẫn là vấn đề tuổi tác, Chu Diễn mới mười sáu tuổi thôi, tuổi còn trẻ dù mặc cái gì vào cũng đều được. Còn Chu Minh Phong đã nhiêu đây tuổi rồi, mặc quần áo thời thượng cũng gây được chú ý đó.
Mà những trang phục nam thời thượng này, cơ bản đều chẳng rẻ gì.
Dù sao lần trước cô tiện tay mua cho anh một cái áo sơ mi thôi đã mấy ngàn rồi, càng đau lòng hơn chính là, áo sơ mi kia, ở trong tủ quần áo của Chu Minh Phong có cảm giác hệt như gà lạc giữa bầy hạc vậy, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay áo sơ mi đó là loại rẻ nhất của anh...
Trước kia Khương Tân Tân từng nghe nói qua một quan điểm thế này.
Bạn tiêu tiền cho ai càng nhiều, thì càng lúc bạn sẽ càng không nỡ buông tay cô ấy/anh ấy.
Đúng thế thật, Khương Tân Tân mua cho Chu Minh Phong vài bộ quần áo, lúc ký tên thì tay cô cũng đều run hết lên.
Chu Minh Phong nhận lấy bút của cô, bình tĩnh nói: "Anh thay em ký."
Nói xong, anh nhanh chóng ký tên của cô lên tờ giấy.
Còn đang vô cùng vui vẻ nữa, giống như cái tên này anh cũng từng viết qua rất nhiều lần.
Khương Tân Tân kéo tay anh, lại dặn dò lần nữa: "Anh nhất định phải mặc nha."
Là do thẻ của cô quét đó!
Chu Minh Phong: "Nhất định mặc."
"Phải là thứ anh thích nhất trong tủ quần áo của anh nữa." Lúc này Khương Tân Tân vẫn còn đang rất đau lòng. Ai kêu cô vào trong cửa hàng vừa khéo lại không có trong danh sách quét thẻ mua sắm thế này chứ. Cô còng lưng cũng không dám tiêu quá nhiều tiền cho một người đàn ông nào nữa đâu! Chu Minh Phong cũng thật sự có tiền đồ đó!
"Được."
"Chu Minh Phong, anh nói xem em đối xử với anh tốt không?"
"Tốt."
"Thấy anh cảm thấy em tốt không?"
"Tốt."
"Chu Minh Phong anh học theo người máy sao?"
Chu Minh Phong: "..."
*
Vì có chi nhánh cửa hàng tiện lợi khai trương, nên buổi tối sau khi nghe trợ lý Lưu gọi điện thoại báo công việc xong, anh làm như vô tình hỏi: "Ngày mai giúp tôi dời bữa tiệc đi."
Trợ lý Lưu đáp lời.
Nghĩ là phải cúp máy rồi, nào ngờ tổng giám đốc Chu còn giải thích với anh ấy một câu: "Ngày mai tôi có việc riêng, chi nhánh kia của Tân Tân khai trương."
Trong khoảng thời gian này trợ lý Lưu rất bận, nhưng mà người chuyên nghiệp như anh ấy sẽ không quên chuyện này, anh ấy chỉ hơi ngạc nhiên tổng giám đốc Chu thế mà lại đi giải thích với anh ấy đó, vội vàng nói: "Chuyện này tôi biết, tôi còn đặt trước lẵng hoa muốn đưa đến chỗ của bà chủ đây ạ."
Vẻ mặt Chu Minh Phong khó hiểu hỏi: "Lẵng hoa?"
Trợ lý Lưu trả lời: "Vâng, lẵng hoa khai trương, đúng rồi, tổng giám đốc Chu, lẵng hoa lần này cần tôi chuẩn bị giúp anh không?"
Chu Minh Phong rũ mắt: "Vất vả cho cậu rồi."
Trợ lý Lưu nghĩ chút lại hỏi: "Thế tặng bao nhiêu lẵng hoa ạ?"
"Cứ như lần trước mà đưa đến."
Nghe thấy lời này, trong lòng của trợ lý Lưu cũng rất thỏa mãn.
Xem ra, lẵng hoa lần trước mà anh ấy đưa đến, xem ra bà chủ và tổng giám đốc Chu đều rất vừa lòng.
Nếu không vừa lòng, tổng giám đốc Chu chắc chắn sẽ không để anh ấy sắp xếp nữa!
Trợ lý Lưu đồng ý đáp: "Được, tổng giám đốc Chu."
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Diễn và Khương Tân Tân đi đến cửa hàng, trời còn đang tờ mờ sáng, anh trai nhỏ ở cửa hàng bán hoa đã đưa một vài lẵng hoa đến đây, cũng giống hệt như trước kia, câu biểu ngữ đều viết là ---
[Chúc vợ khai trương phát đạt!]
[Chúc vợ làm ăn thịnh vượng!]
[Chúc vợ ngày càng giàu có]
[Chúc vợ có thể tiến vào tài nguyên quảng cáo!]
...
Khương Tân Tân nhìn thấy mấy cái này, đưa mắt nhìn Chu Diễn, cuối cùng trăm miệng một lời nói: "Chắc chắn là trợ lý Lưu sắp xếp."
Giống hệt như trước kia!
Dùng đầu ngón chân cũng biết đây là dấu vết của trợ lý Lưu, cái này căn bản không phải phong cách của Chu Minh Phong.
Hôm nay là khai trương, lại còn có quà tặng, nên việc làm ăn rất náo nhiệt.
Đương nhiên, đều có quan hệ với mấy bạn nhỏ đẹp trai đứng ở cửa phát quảng cáo và ở trong cửa hàng hỗ trợ.
Khương Tân Tân cũng vội trước bận sau, lúc rảnh rỗi thì suy nghĩ, lần sau nếu mở thêm chi nhánh, ngoại trừ đẹp trai, cô còn muốn mời nhiều gái đẹp nữa!
Khi đang chào đón mấy chủ quán hàng xóm sang chúc mừng, thì Khương Tân Tân dùng đôi mắt tinh của mình phát hiện ra có một chiếc xe đang dựng đối diện bên đường.
Thị lực của cô rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là xe của nhà họ Chu.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết Chu Minh Phong chắc chắn ở trên xe, Khương Tân Tân nghĩ đến lúc này anh đang ngồi trên xe ung dung tự tại nhìn họ bận rộn, mà Chu Diễn thì sao, lại đang rất cố gắng, vừa dọn hàng hóa vừa tiếp đón khác, không so sánh sẽ không thế đau thương!
Khương Tân Tân dứt khoát cưới đầu gửi một tin nhắn vào nhóm chat ba người --
[Phú bà tương lai Khương Tân Tân: @Thủ khoa Chu Diễn, con trai và chồng khác nhau một chỗ hai người biết là gì không?]
[Phú bà tương lai Khương Tân Tân: Lúc bạn bận nhất, con trai sẽ đến giúp đỡ, mà chồng chỉ biết ngồi yên mà nhìn, mỉm cười.jpg]
[Phú bà tương lai Khương Tân Tân: Số tôi khổ thật mà!]