Vào ngày đầu tiên của tuần lễ Quốc Khánh, chiến sĩ thi đua Chu Minh Phong muốn đến công ty làm việc nửa ngày.
Vốn dĩ Khương Tân Tân đã lên kế hoạch muốn cùng Chu Diễn ra bên ngoài đi dạo một vòng, kết quả sáng sớm vừa thức dậy, cô xuống lầu đi đến nhà ăn lại thấy được Chu Minh Phong vốn dĩ nên đi trên con đường tăng ca, đang từ từ ăn bữa sáng, Chu Diễn cũng đã thức dậy. Cô còn đang rất ngạc nhiên vừa kéo ghế ra vừa ngồi vào một bên hỏi: "Không phải hôm nay anh nói muốn đi làm nửa ngày sao?"
Cô không bao giờ cảm thấy hâm mộ Chu Minh Phong nữa.
Chu Minh Phong ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: "Anh làm xong rồi, giữa trưa đưa hai người ra ngoài ăn cơm, coi như ăn Tết."
Chu Diễn cũng nhìn sang.
Đây là có ý gì thế.
Dù sao Khương Tân Tân cũng cùng chung chăn gối với anh lâu thế rồi nên lập tức hiểu được ý của anh: "Anh đang nói là, để cho hai người tụi em đi tăng ca với anh à?"
Nếu không phải thế, chắc là anh đã đến công ty từ lâu rồi.
Chu Minh Phong cảm thấy rất vui. Rốt cuộc cũng có vài lời anh không cần phải nói quá rõ ràng, nhưng cô có thể ngầm hiểu.
"Ừm."
Khương Tân Tân nhìn sang Chu Diễn.
Vô cùng ăn ý với nhau, đừng thấy hai cha con nhà họ Chu này giống như chẳng có chút ăn ý gì, nhưng Khương Tân Tân theo chân hai người họ đều thấy được trong người có chút khôn ngoan lanh lợi.
Khương Tân Tân và Chu Diễn liếc mắt nhìn nhau, bỗng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Chu Diễn nhẹ nhàng gật đầu, Khương Tân Tân phụ trách nói chuyện với Chu Minh Phong, mà cô cũng rất chân chó nói: "Được thì cũng được đó, nhưng mà mấy ngày nghỉ này lại đi tăng ca có phải sẽ gấp ba tiền lương hay không?"
"Đúng thế." Chu Minh Phong cầm lấy một khăn ăn lau tay: "Hai người cũng muốn tiền lương sao?"
Không đợi Khương Tân Tân và Chu Diễn trả lời, anh đã nói thêm: "Cũng được, thế này đi, em luôn nói con người anh không thú vị gì, thế hôm nay làm chút chuyện thú vị chút đi."
"Chuyện gì thú vị đây?"
Chu Minh Phong trả lời: "Chúng ta không phải có nhóm chat à, anh gửi bao lì xì vào nhóm chat xem thử vận may. Tiền thưởng nhiều thì may mắn, thưởng ít cũng không được ý kiến."
Khương Tân Tân thấy Chu Diễn sắp đồng ý, cô đưa mắt nhìn sang, Chu Diễn lập tức ngoan ngoãn không nói nữa.
"Được thì cũng được, nhưng mà nếu anh chỉ gửi hai trăm ngàn..."
Bao lì xì may mắn cũng phải khác với những bao lì xì thông thường chứ.
Những người dùng đã có tên thật sẽ gửi phong bao lì xì và giới hạn thậm chí là hai mươi ngàn mỗi lần.
Chu Minh Phong tiện tay mở ra nhìn: "Vậy gửi hai mươi ngàn nhé?"
Giọng nói vừa bình tĩnh vừa tùy ý, khiến Khương Tân Tân và Chu Diễn rất phấn chấn, hai người xoa xoa tay.
Ánh mắt nhìn sang đối phương cũng đề phòng hơn rất nhiều.
Chu Minh Phong dùng hai mươi ngàn, đã đập nát kết nối đoàn kết của hai người chỉ trong một giây.
Thời gian ăn sáng, bởi vì một hoạt động nho nhỏ trong gia đình này nên bầu không khí trong nhà ăn sinh động hơn rất nhiều, Chu Diễn rất giống mấy vận động viên chọc cười, xoa xoa tay, hít sâu vài cái, sau đó lại tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Hai người đều nhìn chằm chằm vào ngón tay của Chu Minh Phong, thấy anh không nhanh không chậm mà chạm vào điện thoại, trong nhóm truyền đến tiếng tin nhắn đến, hai người lập tức nhìn về phía điện thoại quả nhiên Chu Minh Phong gửi một bao lì xì vào trong nhóm chat của gia đình.
Khương Tân Tân bấm vào cái phong bì màu đỏ.
Ồ, là tám nghìn sáu.
Chu Diễn cũng nhìn điện thoại của mình, nhận được mười bốn nghìn, cậu kích động đứng dậy, còn hét lên: "Ôi!"
Cậu còn rất ngây thơ cầm di động đứng trước mặt Khương Tân Tân khoe khoang: "May mắn ghê, tận mười bốn ngàn nè, sao may mắn thế nhỉ."
Khương Tân Tân: "... Chu Minh Phong!!"
Chu Minh Phong lập tức an ủi: "Đừng tức giận, anh gửi cho em một cái riêng."
Chu Diễn: "..."
Cuối cùng, Chu Diễn mang theo vẻ mặt "Khó chịu" thân thiết đi theo phía sau hai người đến ga ra.
Cậu rất ít khi đến tập đoàn Chu thị, chỉ có đến một lần lúc học tiểu học thôi.
Chu Minh Phong kéo cả nhà đến công ty tăng ca. Khi anh bắt đầu tập trung vào công việc, sẽ tiến vào trạng thái quên mình, ngay cả bản thân mình anh cũng quên mất chắc chắn sẽ không nhớ đến Khương Tân Tân và con trai mình. Sau khi Khương Tân Tân hỏi ý kiến của anh thì mang theo Chu Diễn đến tham quan mấy tầng khác.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần nghỉ lễ, nhân viên thật sự đến công ty tăng ca cũng không nhiều.
Không biết từ lúc nào, Chu Diễn cũng đã bỏ xuống những khúc mắc trong lòng rồi, trước kia cậu thật sự đã từng giận ba vì không quan tâm đến mình. Lúc cậu khuân vác hàng hóa ở công ty Vị Mĩ, cũng có tiếp xúc qua với những nhân viên khuân vác khác, trên cơ bản những đứa con của họ đều còn rất nhỏ, bởi vì ở quê không có tiền cũng không có nhiều cơ hội để kiếm việc làm nên chỉ đành đến những thành phố lớn để dốc sức làm việc. Những nhân viên khác trong công ty tình huống cũng không khá hơn, nhưng con của họ thì vẫn luôn bên cạnh một ngày trôi qua cũng không có thời gian ở cùng con mình, có một dì còn chưa đầy ba mươi tuổi còn đưa con đến công ty để chăm sóc.
Bây giờ đi dạo ở tập đoàn Chu thị, trái lại cậu càng cảm nhận được, những tâm huyết mà ba cậu đã bỏ ra trong sự nghiệp của mình.
"Suy nghĩ gì đó." Khương Tân Tân thấy cậu không nói gì, tò mò đến sát gần bên cậu hỏi.
Chu Diễn ngẩng đầu nhìn trong màn hình giới thiệu những thành tựu suốt những năm qua của tập đoàn Chu thị, cậu thôi không nhìn nữa: "Không nghĩ gì hết, thật ra đã mấy tháng qua tôi đều chỉ suy nghĩ một vấn đề, đó chính là, nếu tôi là ba, thì tôi có thể làm tốt được như ông ấy không?"
Khương Tân Tân: "Cậu muốn so với anh ấy à."
Chu Diễn: "Trước kia tôi rất ghét ông ấy."
Khương Tân Tân tỏ vẻ thầm hiểu thở dài: "Có thể hiểu được."
"Này." Chu Diễn cũng học theo cô thở dài một hơi: "Trước kia tôi còn nghĩ chắc mình không phải con ông ấy."
Khương Tân Tân nói: "Có rất nhiều người xếp hàng để trở thành con của anh ấy đó, nói không chừng tôi xếp đầu tiên này."
Chu Diễn nhịn không được, trong mắt đầy ý cười: "Phải không."
"Đương nhiên rồi." Khương Tân Tân chắp tay sau lưng: "Tôi không phải muốn giải vây cho anh ấy đâu, thật ra anh ấy cũng rất tốt, nói cách khác, nếu tôi là mẹ cậu..."
Chu Diễn: "...?"
"Tôi sẽ đặt hết những suy nghĩ lên trên người cậu, mỗi ngày đều sẽ lo lắng không biết cậu có mặc đủ ấm hay chưa, xem cậu còn quan trọng hơn cả bản thân mình, đặt cả cuộc đời tôi lên người cậu, thấy thì có phải cậu sẽ cảm thấy áp lực lắm hay không?"
Chu Diễn nghĩ thử vấn đề này, cậu nhìn sang Khương Tân Tân: "Thử đi?"
Khương Tân Tân: "Cái gì?"
"Có thể thử xem." Vẻ mặt Chu Diễn có chút đăm chiêu: "Tôi cũng không biết có áp lực gì hay không, hay là, thử một chút xem."
Khương Tân Tân: "Mơ đẹp ghê!"
...
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Sau khi Chu Minh Phong tam làm thì dẫn hai người đi ăn cơm trưa sau đó về nhà. Thật ra trong lòng Khương Tân Tân vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện nhà họ Tịch, sau khi về nhà, cô tìm kiếm tấm thiệp mời của mấy người phu nhân trong nhóm, cô lật tới lật lui, cũng không tìm thấy đâu, dứt khoát chờ sau khi Chu Minh Phong tiến vào phòng ngủ thì kéo tay anh hỏi: "Có ai gửi cho em mấy bài đăng về tiệc tối á, tốt nhất là có thể xuất hiện rồi tương tác với nhà họ Tịch?"
Mặc kệ Khương Tân Tân hay là Chu Minh Phong, trong lòng hai người đều biết rõ, chuyện của nhà họ Tịch vẫn chưa kết thúc.
Đối với loại thù hận âm u và cực đoan của mẹ Tịch đối với cô, thì chuyện này sẽ không kết thúc đâu.
Không phải bọn họ nhượng bộ, cô có thể thu tay lại.
Một khi đã như thế, sao lại không lấy bị động thành chủ động nhỉ?
Đương nhiên Khương Tân Tân cũng là một người như thế, người khác càng hy vọng cô sống không tốt, thì cô càng muốn sống thật tốt để cho người ta nhìn một cái.
Mẹ Tịch không phải muốn vợ chồng hai người sẽ phát sinh ra vách ngăn sao? Thế thì cô càng muốn người khác nhìn vào thấy bọn họ vô cùng ân ái.
Chu Minh Phong dừng một chút.
Khương Tân Tân vội vàng nói: "Em chỉ thấy tức thôi, dựa vào đâu bà ta muốn chúng ta phải cảm thấy ngột ngạt chứ. Chuyện Tô Tư Duyệt cũng bị bà ta làm cho ầm ĩ, Uông Tú Hương cũng là do bà ta làm, ngay cả hình chụp trong phòng triển lãm cũng thế chắc chắn cũng là thủ đoạn của bà ta."
Mà đây cũng là may mắn của cô.
Nếu là nguyên chủ, nguyên chủ có thể chấp nhận được hay sao?
Phải khó khăn lắm mới cố gắng mạnh mẽ bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, kết quả mỗi lần người ta đều không để cô ấy được như ý nguyện.
Khương Tân Tân cảm thấy, mạch não của mẹ Tịch người bình thường sẽ không hiểu được, Tịch Thừa Quang chết rõ ràng chẳng có liên quan gì với nguyên chủ, nếu mẹ Tịch mạnh mẽ hơn một chút, có bản lĩnh thì lấy hết những hận thù này phát tiết hết trên người đàn ông nhà họ Tịch ấy. Là bệnh di truyền của đàn ông trong nhà họ Tịch hại đến cô, hại con trai của bà ta không phải sao?
Oan có đầu nợ có chủ, kỳ lạ ghê, tự nhiên không biết từ đâu mà lại đổ lên người nguyên chủ.
Chỉ có thể nói, chẳng qua mẹ Tịch chỉ đang bắt nạt kẻ yếu thôi.
Trí nhớ của Chu Minh Phong rất hơn người, sau khi im lặng một lát thì nói: "Trước đó có nhận được một tấm thiệp mời, là mừng đại thọ sáu mươi của đại cổ đông của tập đoàn Khải Hoành, hai năm trước, công ty và Khải Hoành từng có hạng mục hợp tác chung. Cổ đông đó là bạn của của chủ tịch Tịch đã mất, anh nghĩ, ngày đó bà Tịch cũng sẽ đến."
Khương Tân Tân than thở: "Cái gì mà bà Tịch chứ."
Rõ ràng chính là một kẻ điên.
"Chúng ta cùng đi, được chứ?" Đến tận bây giờ chuyện Khương Tân Tân không sợ nhất chính là mấy chuyện phiền phức. Trừ khi cô cùng Chu Minh Phong ly hôn, hoặc là kết thúc hoặc cắt đứt tình yêu và cắt đứt tất cả những người và những thứ khiến cô ấy hạnh phúc, nếu không mẹ Tịch đều sẽ thấy không vừa lòng. Nếu không, cho dù cô và Chu Minh Phong có im lặng thế nào, có né tránh thế nào, thì mẹ Tịch cũng sẽ không từ bỏ ý đồ này, không chừng lúc nào đó sẽ ầm ĩ làm ra mấy chuyện ghê tởm nữa.
Cô không thể để đám người kia đánh đến tận nhà mà cũng không ra đánh trả thế được?
Thế chỉ sợ cô sẽ bị nghẹn chết mất!
Chu Minh Phong nhìn thấy cô, gật đầu: "Đương nhiên là được."
Trước kia là không muốn để cô biết chuyện này, bây giờ cô đã biết rồi, thì cần gì phải cứ hết lần này đến lần khác phải đi chịu đựng những thứ thế nữa.
Huống chi, anh chưa từng sợ hãi nhà họ Tịch, trước kia cũng bởi vì cô mà mới bó tay bó chân lại.
Chu Minh Phong đi tắm, Khương Tân Tân lại hết sức chăm chú viết kịch bản cho bản thân cô.
Tuyệt đối không thể nào đánh mà không có chuẩn bị gì thế được, trong đầu cô có rất nhiều kịch bản khiến cho mẹ Tịch thấy không thoải mái.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, người giống như mẹ Tịch, trong tiểu thuyết và trong phim chính là đệ nhất nhân vật phản diện đi.
Độc ác là khoảnh khắc được mong chờ nhất trong những bộ phim truyền hình.
Quả nhiên Khương Tân Tân rất phấn chấn.
Cô đoán, mẹ Tịch chú ý đến cuộc sống của nguyên chủ như thế, hình như là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, như thể, tài khoản xã hội của cô phải được theo dõi theo những cách khác.
Khương Tân Tân luôn không thích khoe khoang tình cảm.
Dù sao đôi khi cũng không cần khống chế độ mạnh yếu gì, cũng để cho người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy không thích.
Thời học sinh cô cũng từng có bạn học như thế, lúc nói chuyện như thế, mỗi một ngày, đúng thế, mỗi ngày đều đăng ảnh hôn môi lên vòng bạn bè.
Nếu để Khương Tân Tân được chọn, cô tình nguyện nhìn người khác phơi nắng, cũng không muốn xem mấy loại ảnh chụp này.
Cô nằm ở trên giường, lướt lướt vòng bạn bè của mình, cô cũng không thường xuyên đăng bài, có đôi khi là tuyên truyền hoạt động cho cửa hàng tiện lợi, ngay cả Chu Diễn cũng chiếm một chỗ nhỏ nhoi trên vòng bạn bè của cô, nhưng cô chưa từng nhắc qua về Chu Minh Phong... Cô bắt đầu nghĩ lại, như thế có phải không tốt lắm không?
Càng nghĩ, trằn trọc, cuối cùng cô cũng nghĩ đến một điểm quan trọng.
Cô ngồi dậy, đi một vòng trong phòng cuối cùng cũng thấy chiếc kính gọng vàng mà Chu Minh Phong tháo ra đặt ở trên giường.
Cô cẩn thận cầm lên, đeo lên cho mình.
Chưa kể vừa đeo lên đã thấy không giống trước rồi.
Giống như cảm giác được hơi thở của anh. Cô giẫm chân lên tấm thảm lông dê, tò mò mà nhìn trái ngó phải, không khỏi thấy ngạc nhiên: Thì ra đây chính là góc nhìn của anh với thế giới à.
Khương Tân Tân đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương không nhịn được lén cười trộm.
Đây chính là dáng vẻ khi cô mang kính sao?
Mắt kính gọng vàng của Chu Minh Phong đang được cô đeo.
Khương Tân Tân còn đang tán thưởng mình, lấy di động ra, tìm góc độ đẹp nhất chụp một tấm. Nó tự nhiên và rực rỡ, và đó là cấp độ mà những người qua đường muốn thấy.
Cô cúi đầu, soạn một nội dung, đăng lên vòng bạn bè, đương nhiên kèm theo tấm ảnh chụp này ---
[Rảnh không có gì làm, chơi với mắt kính của ông chủ Chu. Phong cách thế này nhìn cũng không tệ lắm nhỉ?]
Nhìn đi, nhìn một cái.
Đây là tỏ vẻ ân ái tiêu chuẩn cao nhất nha.
Cô có thể lấy kính mắt của anh ra chơi, thì mối quan hệ chắc chắn sẽ rất thân thiết.
Đang lúc cô nghiên cứu tấm ảnh chụp này, thì Chu Minh Phong đi đến phía sau lưng cô.
Mà anh đi cũng không phát ra âm thanh gì, dọa Khương Tân Tân giật mình hận không thể đánh chết anh.
Chu Minh Phong nhìn chằm chằm mắt kính đang trên mũi cô, ánh mắt tối đi.
Lúc này Khương Tân Tân mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "... Em chỉ thử một chút, xem thử có phải vàng thật hay không."
"Kết luận được chưa?"
"Không biết." Vẻ mặt Khương Tân Tân vô tội nói: "Còn chưa kịp cắn một cái xem thử nữa."
Chu Minh Phong đưa tay lên, tháo mắt kính xuống, tiện tay đặt lên trên bàn trang điểm của cô, anh vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Không khí có chút...
Tóm lại, Khương Tân Tân ngàn lần không ngờ đến, chẳng qua cô chỉ đeo mắt kính của anh thôi, cũng không phải mặc áo sơ mi trắng của anh, mà anh lại phản ứng lớn như thế?
Cô dứt khoát nói sang chuyện khác: "Anh không phải có bệnh sạch sẽ, không muốn em chạm vào mắt kính của anh chứ?"
Chu Minh Phong nhìn chằm chằm cô, vẫn không nói lời nào như trước. Đột nhiên anh vươn tay, nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Vẫn là cách dịu dàng và quý trọng của Chu Minh Phong. Hơi thở anh ấm áp dừng lại bên tai cô, giống như mang theo một sự quý trọng và nâng niu, hôn lên mắt cô, chóp mũi cô.
Sau khi từng nụ hôn dần dày đặc hơn, giọng Chu Minh Phong dần trầm thấp nói: "Anh không có bệnh sạch sẽ."
Kính mắt của Chu Minh Phong, ngoại trừ của anh, cũng chỉ có mình cô Khương nào đó "Nhúng chàm" thôi.
...
Trong lúc trời đất quay cuồng, Khương Tân Tân cảm giác cả người cô giống như đặt trong phòng xông hơi, hai mắt cô mông lung nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất.
Có lẽ là do một cơn gió nhẹ, rèm cửa sổ sẫm màu bay phấp phới, ánh sáng dịu nhẹ của đèn chùm phản chiếu vào, khiến cô liên tưởng đến những ngọn nến đỏ lung linh thời xa xưa.
Một căn phòng nhẹ nhàng, cạnh đầu giường có một ly nước ấm, những gợn nước dần dần lan ra theo vòng tròn.