Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chu Diễn thở hồng hộc đi vào cửa, sau khi ổn định tâm trạng thì cuối cùng cũng ấn chuông cửa.

Khương Tân Tân tưởng Chu Minh Phong đã về đi ra cửa, sau khi nhìn thoáng qua màn hình bên ngoài của thì mới phát hiện là Chu Diễn, hơn nữa ngoài của chỉ có mỗi mình cậu thì không khỏi cảm thấy buồn bực, tình huống gì đây chứ?

Cô mở cửa ra, hỏi: "Sao cậu lại về một mình thế?"

Chu Diễn mang theo một túi sách to, một đường nhanh chóng trở về, sau lưng cũng đã ra chút mồ hôi cậu nhìn chằm chằm cô đánh giá, sau khi xác nhận cô không hề khóc thì mới nhẹ nhàng thở phào: "Hai người cãi nhau à?"

Cậu đi vào, như là giải thoát.

Mang cả túi to thả trên mặt đất, đi thẳng đến tủ lạnh trong phòng bếp, cầm một chai nước, nhìn thời hạn sử dụng sau khi xác định không quá hạn bây giờ mới tu tu hết cả một bình lớn.

Khương Tân Tân đi đến bên cạnh cậu, chờ sau khi cậu uống nước xong, lại hỏi lần nữa: "Sao lại một mình trở về thế này, ba cậu không đi tìm cậu à?"

Chu Diễn trả lời: "Tìm tôi. Tôi thấy ông ấy đi chậm quá nên tự mình về trước. Hai người cãi nhau à?"

Khương Tân Tân không biết trả lời vấn đề này thế nào.

Nói cãi nhau cũng không phải thật sự cãi nhau.

Nói không phải, nhưng quả thật cảm xúc có chút không thích hợp.

Chu Diễn thở dài một hơi: "Không phải chứ tôi nói này, hai người đều là người lớn hết rồi, một người sắp bốn mươi, một người cũng sắp ba mươi rồi, hai người cộng lại cũng sắp bảy mươi rồi, bốn bỏ lên năm cũng sắp trăm tuổi rồi, có thể trưởng thành chút hay không, có thể đừng khiến người ta lo lắng được hay không chứ?"

Vốn Khương Tân Tân còn đang cảm động vì đứa nhỏ này hiểu chuyện.

Nhưng vừa nghe cậu nói xong thì cả người đều thấy không ổn.

Nói Chu Minh Phong sắp bốn mươi, câu này cô không có ý kiến gì, nhưng sao lại nói cô sắp ba mươi chứ!!

Còn nói cô và Chu Minh Phong cộng lại cũng sắp một trăm?!

Khương Tân Tân nổi giận: "Tôi mới hai mươi bảy hai mươi bảy thôi, cách ba mươi còn tận mười ba năm nữa! Hơn nữa tôi hai mươi bảy, ba cậu ba mươi chín, hai người chúng tôi cộng lại cũng hơn sáu mươi thôi, sau lại hơn trăm tuổi thế? Dạy toán cho cậu là giáo viên dạy thể dục hả? Không được, chờ lát nữa tôi phải đi hỏi Tôn Văn Thanh, hỏi thử trong lớp cậu có bao nhiêu học sinh làm tính cộng cũng không biết thế này."

Chu Diễn: "Đây là trọng điểm à? Trọng điểm là hai người sao có thể như thế được chứ?"

Cậu khoanh tay trước ngực: "Nếu tôi đoán không nhầm, thì Tịch Thừa Quang là bạn trai cũ của cô, hai người bởi vì người bạn trai trước kia mà cãi nhau à?"

Khương Tân Tân: "..."

Cô không muốn nói.

Chỉ số thông minh khác nhau, nên trao đổi với nhau cũng rất khó khăn.

Sao mà Chu Diễn có thể nghĩ hai người cãi nhau vì "Người trước" thế được chứ...

Cô liếc mắt xem thường không thèm để ý đến cậu, bắt đầu thu dọn chén nĩa trên bàn ăn. May mà có chỗ này có máy rửa chén tiệt trùng.

Nhưng mà, sao ông chủ Chu lại có thể quên thu dọn tàn cục thế này chứ?

Chuyện này phải để anh nhớ kỹ.

Lần này đổi thành Chu Diễn đi theo phía sau Khương Tân Tân, nhưng mà cũng không lải nhải niệm kinh nữa, mà là giọng nói cũng bình thường lại: "Nhưng mà tôi nói thật, ba tôi thật keo kiệt quá đi, nhưng ông ấy ghen cũng bình thường thôi."

Khương Tân Tân xoay người lại: "Tốt ghê ha! Cậu đi giúp anh ấy đấy à."

Cô hừ nhẹ một tiếng: "Quả nhiên cậu vẫn đến giúp ba ruột của mình thôi!"

Chu Diễn buông tay, vẻ mặt không còn gì để nói: "Oan cho tôi quá đi mà, nếu tôi giúp ông ấy thì vội vàng, lo lắng về gấp thế làm gì."

Cậu mở tay ra, để cô thấy lòng bàn tay của mình: "Tôi chạy cả một đường về đây, mang theo sách nặng như thế, tay cũng bị hằn đỏ hết rồi."

Quả nhiên Khương Tân Tân lại chăm sóc cậu.

Từ tủ lạnh lấy ra một lọ nước đá để trong tay cậu, tức giận nói: "Ngốc thật đấy, không để cho ba cậu xách đấy."

Chu Diễn nhìn chằm chằm cô: "Tôi không giúp ông ấy, chỉ hy vọng hai người hòa thuận với nhau. Không nghe qua câu này sao, người lớn cãi nhau sẽ gây ảnh hưởng xấu đến con nhỏ."

"Là con nhỏ mười sáu tuổi à?" Khương Tân Tân cười mắng cậu: "Sao cậu không nói mình là cục cưng mới hơn một trăm ngày thôi?"

Chu Diễn: "... Này!!"

Phiền thật luôn đó.

Khương Tân Tân nhìn ra được cậu quan tâm mình, nên dịu dàng dỗ cậu: "Yên tâm đi, không có cãi nhau, chỉ là muốn bàn về một chút vấn đề còn sót lại, ba cậu muốn đi tìm cậu, tiện tay mua cho tôi chút đồ."

Chu Diễn: "Thật à?"

"Thật mà, lừa cậu ngày mai tôi béo lên mười ký."

Ác vậy luôn à?

Chu Diễn lập tức tin ngay: "Nói sớm chút chứ, làm sợ chết tôi."

Cậu còn nói thêm: "Tôi là học sinh cấp ba đó, năm nay là năm quan trọng nè, hai người đừng có hai ba ngày lại làm tôi sợ thế, nếu tôi thi không tốt, hai người phải gánh vác trách nhiệm đó."

Khương Tân Tân: "?"

Vừa đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông, Khương Tân Tân nhanh như chớp mà chạy đi, đến phòng bếp tìm khăn ướt lau lung tung trên bàn một chút, nhìn như chú chim nhỏ lăn xăn chạy ra cửa, mở cửa ra, cô vội vàng kéo lấy khuỷu tay của Chu Minh Phong: "Này này này này, em cho anh một bất ngờ to thật là to này."

Cô kéo anh đến nhà ăn, giọng nói như đang dâng lên một vật gì rất quý nói: "Anh nhìn đi, em thu dọn chén bát dao nĩa xong xuôi rồi, bàn này cũng được lau sạch sẽ rồi, có thể soi gương được luôn đó."

Trong tay Chu Minh Phong còn cầm một cái hộp, vừa thấy kiệt tác này của cô, cũng không tiếc chút lời khen: "Rất sạch, cũng rất siêng nữa."

Hai người đều rất trưởng thành.

Chu Minh Phong đi ra ngoài một vòng, sau khi trở về chào đón anh chính là Khương Tân Tân, người mà anh thích.

Khương Tân Tân cũng không muốn để chuyện này làm ảnh hưởng đến hai người họ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, cục cưng mới hơn một trăm tháng kia còn đang nhìn chằm chằm hai người kia kìa.

Thằng nhỏ này còn nói, nếu cậu thi vào đại học không được tốt, sẽ đội cái nồi này lên đầu hai người lớn họ...

Chu Diễn: Đột nhiên không biết ý của từ sạch sẽ là gì, cũng không biết hai chữ siêng năng viết thế nào...

Nhưng mà cũng vui vì hai người họ không có cãi nhau, hai người đều đang rất tốt.

Một nhà ba người cùng nhau rời khỏi Bạn Hồ Nhã Hiên, trên đường đi về nhà.

Chỉ là khi ngồi vào ghế phó lái, Khương Tân Tân và Chu Diễn lại bắt đầu cãi nhau, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Chu Diễn đã ăn mất chén bánh chiên nhân chanh dây của cô.

Chu Minh Phong nghe thấy hai học sinh tiểu học bắt đầu khắc khẩu, thì trên mặt anh lại mang theo ý cười sung sướng.

*

Trong phòng ngủ chính của biệt thự Sâm Lâm.

Sau khi Khương Tân Tân rửa mặt xong, từ trong túi xách tìm thấy túi giấy kia, sau khi chuẩn bị xong tâm lý, đi đến bên giường, cô đứng, anh ngồi trên giường, cô nhìn xuống anh nói: "Cái hợp đồng này, em sẽ xem như chưa thấy qua."

"Anh cho là em ngốc à, anh cho là em không biết công ty anh kiếm được bao nhiêu tiền à? Lừa dối em như thế lương tâm anh không thấy đau à, năm nay anh mới bao nhiêu chứ, em thấy bên thành phố Cảng kia, mấy thương nhân toàn bảy mươi tuổi vẫn chưa về hưu, vậy anh ít nhất cũng phải làm đến sáu mươi mới về hưu, còn tận hai ba mươi năm nữa đó. Hai ba mươi năm sau, anh cho em thấy mấy thứ này, cũng không thèm nhìn đâu!"

"Hai ba mươi năm trước mười ngàn này rất là nhiều nhỉ, khi đó người nào có mười ngàn thì rất là lợi hại luôn đó. Bây giờ mười ngàn này chẳng tính là gì cả, em không thèm của anh đâu."

Nói là nói thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ hơn bất cứ một ai, Chu Minh Phong đã cho cô rất nhiều.

Đúng thế, cái này chính là mưu kế của anh, cô biết là thủ đoạn nhưng vẫn cảm thấy rất sảng khoái, chẳng qua bởi vì cho dù là thủ đoạn nhưng cái giá anh đưa ra cũng rất thiệt tình.

Bây giờ cô đã biết hết tất cả mọi chuyện, cho dù có một ngày, anh và cô hai bên đều chán ghét lẫn nhau, cũng quyết định sẽ tách nhau ra, thì lúc đó, cô cũng không cần những đồ vật không thuộc về cô. Mặc dù cô tham lam, nhưng cô vẫn biết trong tình cảm phải giữ mình lại, giữ lại thì sẽ không ai động được vào tôn nghiêm của chính mình.

Chu Minh Phong nhìn cô.

Thật ra ngay cả anh cũng không biết, mình đã sống đến tuổi này sao lại có thể giống như mấy đứa nhóc ngốc nghếch thế kia.

"Được." Anh gật đầu đồng ý.

Khương Tân Tân mang bản hợp đồng kia giấu đi, ngẩng đầu lên: "Em rất muốn tiêu tiền, cũng rất muốn lãng phí, so với bà Tôn kia còn muốn nhiều hơn nữa."

"Sau này nếu tâm trạng em không tốt em phải lấy thẻ đi quẹt, xem mười ngàn này như cái chén mà đập..." Khương Tân Tân còn chưa nói xong đột nhiên đã thấy hơi đau lòng. Sau đó cô phát hiện một chuyện đáng buồn là: Đời này cô cũng không thể nào xa hoa như bà Tôn được! Ngay cả cái chén mười ngàn này mà cô cũng tiếc không nỡ đập, sao mà dám chạm vào bà Tôn chứ?"

Chu Minh Phong nhìn thấy rõ ràng những đau khổ của cô, trên mặt cô còn hiện rõ vẻ đau lòng, anh thấy buồn cười nói: "Được, em vui là được rồi."

Lúc này Khương Tân Tân mới đưa hợp đồng cho anh, vứt qua: "Anh cầm đi."

Chu Minh Phong nắm chặt lấy một góc.

Nào biết Khương Tân Tân dừng rất nhiều sức, nhưng căn bản anh không hề nhúc nhích.

Hai người giống hệt như đang kéo co.

Khương Tân Tân túm chặt lấy, dáng vẻ như buông tay sẽ không sống nổi. Chu Minh Phong xém chút đã cười thành tiếng nhưng cũng may anh ổn định được tâm trạng, biết rõ nếu lúc này anh bật cười thì khoảng thời gian này cô sẽ không bỏ qua cho anh.

Cứ như thế giằng co một hồi.

Khương Tân Tân đành nghe theo, cô buông tay ra, Chu Minh Phong cầm lấy cái túi giấy kia.

Khương Tân Tân vẻ mặt suy sụp ngồi bên giường, quay đầu nhìn anh: "Chu Minh Phong, anh tuyệt đối không biết em đã vì anh trả giá những gì đâu!"

Cô còn bị chính mình làm cho cảm động rồi này.

Có trời mới biết, cô thấy nội dung toàn bất động sản, vàng bạc châu báu trong bản hợp đồng này đã có bao nhiêu động lòng.

Nhưng cô vẫn trả lại bản hợp đồng này cho anh.

Cô không biết mình sẽ thích Chu Minh Phong bao lâu, cũng không biết có thể cùng anh đến cùng trời cuối đất không, nhưng giờ khắc này, trong lòng của cô là thật so với vàng càng thật hơn.

Chu Minh Phong có thể nói là rất hiểu những điểm yếu và chỗ để uy hiếp Khương Tân Tân.

Có thể để cô từ chối bản hợp đồng này thẳng thắn mà nói, Chu Minh Phong cũng rất ngạc nhiên. Thủ đoạn thì là thủ đoạn, nhưng trong lòng có cô cũng là thật, muốn để cô lựa chọn cũng là thật. Ngay lúc đầu anh không có lòng tin, thậm chí anh còn chuẩn bị xong hết mọi thứ sau khi ly hôn rồi. Nói anh lấy lui làm tiến cũng được.

Nhưng mà, anh không ngờ, cô từ chối.

Nếu nói Chu Minh Phong còn chút dè dặt với tình cảm dành cho cô, thì, sau ngày hôm nay, một chút dè dặt đó cũng hoàn toàn bị cô chiếm lấy.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!