Bầu không khí trong phòng bao bỗng chốc như đóng băng.
"Hình như chúng ta đã mười năm không gặp rồi nhỉ?" Khương Tân Tân miễn cưỡng lên tiếng, như muốn phá vỡ sự im lặng, tĩnh mịch này.
Cô lên tiếng thì các bạn học khác cũng bắt đầu do dự, cuối cùng cũng có người không thể ngăn được sự tò mò của mình, mở miệng hỏi: "Tân Tân, hai người này là?"
Khương Tân Tân cười nói: "Mọi người đừng để ý né, đây là hai vệ sĩ nhà của tôi. Sau này quen là được rồi."
Những người khác đang ngồi đó cũng âm thầm ngạc nhiên.
Bây giờ cần mời vệ sĩ, thì phải là gia đình thế nào chứ? Hơn nữa hai người vệ sĩ này nhìn bọn họ giống hệt như ánh mắt nhìn người chết là thế nào chứ, nó cũng khiến họ cảm thấy mình sẽ bị giết chết trong giây tiếp theo!
Ánh mắt của Doãn Quan Lâm vẫn đang là vẻ không tin được mà nhìn chằm chằm cô: "Tân Tân, không phải cậu đi làm ở công ty Vị Mỹ sao?"
"Đúng thế." Khương Tân Tân không hề e dè gì thừa nhận: "Lần trước không nói với cậu, bởi vì cuộc sống của tôi chán quá nên muốn đi làm để kiếm chút chuyện vui, nên đến làm bán thời gian trong công ty, một tháng đến ba bốn ngày. Cậu không biết tôi làm bán thời gian à? Haiz, mỗi ngày đều đi làm thế thì không có chuyện gì vui nữa, chồng của tôi cũng không đồng ý đâu."
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tân Tân khẽ đảo nhẹ, cười khẽ thành tiếng: "Quản lý Doãn này, ngại quá, chồng tôi nói, con người của tôi rất đơn giản, không hiểu xã hội hiểm ác, nếu người đã có lòng muốn biết chắc chắn sẽ giống như ruồi bọ mà chạy đến, thế phiền chết mất. Sau này nếu gặp phải ở công ty, cậu đừng nói ra nha."
"..."
Thật ra Khương Tân Tân của bây giờ, so với Khương Tân Tân trong quá khứ mà họ từng biết thì hoàn toàn khác nhau.
Ngoại trừ vẻ ngoài và tên giống nhau thì căn bản không còn nhìn thấy điểm nào giống nhau nữa.
Nhưng mà cũng đã mười năm không gặp rồi, mười năm này cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện. Nhưng mà nào có ai ngờ, cô bạn học bị cả lớp tùy ý cô lập trước kia đã nhanh chóng trở thành kẻ có tiền đến mức ra ngoài còn phải mang theo vệ sĩ chứ?
Ấn tượng đầu tiên mà Doãn Quan Lâm nghĩ là, thật ra không nên tin tưởng quá nhiều vào lý do từ chối này của Khương Tân Tân, thậm chí anh ta còn có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu: Có phải là do cô tự biên tự diễn, trên đường đến đây cứ tiện tay tìm hai người đến diễn với mình? Muốn để bạn học cũ bọn họ nhìn cô bằng con mắt khác xưa? Nếu không vì sao Khương Tân Tân lại nhanh chóng đồng ý với lời anh ta như thế?
Nhưng anh ta càng nhìn càng cảm thấy mọi chuyện đã diễn ra thế này thì từ sâu trong lòng vẫn có một chút ngạc nhiên và sợ hãi như cũ, bởi vì trên người của hai người vệ sĩ này đều phá ra khí chất... Căn bản không hề giống như đang diễn, anh ta hoàn toàn không hiểu nhưng người ngoài nghề đều nhìn thấy được, bản lĩnh của hai người nghệ sĩ này tuyệt đối không cần phải nói.
Một số bạn học khác cũng nghi ngờ, cho nên không nói chuyện chỉ yên lặng mà quan sát.
Ngay lúc không khí lại chợt nóng chợt lạnh thế này thì có người gõ cửa phòng bao, cửa phòng bao mở ra, bên ngoài có vài người đang đứng đấy đi đầu chính là một người đàn ông mặc sơ mi quần tây đen, anh ấy quét mắt nhìn phòng bao một lần, ánh mắt đổ đến trên người Khương Tân Tân nhanh chóng đi đến: "Chị dâu, là chị thật này!"
Thấy vẻ mặt của Khương Tân Tân lộ ra vẻ mờ mịt, thì người này vội vàng giải thích: "Chị dâu không nhớ em à? Lần trước chị với anh Ba kết hôn đã từng gặp qua rồi, cũng do em, khoảng thời gian này bận quá cũng chưa đến nhà đến chào hỏi nữa, vừa nãy quản lý nói nhìn thấy xe của anh Ba, em còn tưởng anh Ba đến không ngờ là chị dâu à."
Bây giờ Khương Tân Tân mới nhớ tới lời quản gia Dương nói.
Cho nên, đây là ông chủ khách sạn Hoa Ninh, bạn học đại học trước kia của Chu Minh Phong sao?
Nhưng mà anh Ba là cái quỷ gì thế này?
Cô còn đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào, sao mà người giúp đã đến rồi thế?
Cô cười: "Xin chào, tôi cũng đến đây họp lớp với mấy bạn học thôi, anh ấy nói công việc của anh rất bận, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh được."
Ý cười trên mặt của Triệu Hoa Ninh càng đậm hơn: "Anh Ba mới là người bận rộn chứ, sao lại đến phòng bao này thế?"
Anh ấy liếc mắt nhìn xung quanh: "Cái này nếu để anh Ba biết thì sau này sao em có thể đi tìm anh ấy được chứ." Anh ấy nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo ý nghiêm túc nhìn quản lý sảnh lớn bên cạnh nói: "Đây chính là bà Chu đó, ánh sáng ở phòng bao này không tốt, diện tích lại nhỏ thế này sao mà hợp được?"
Quản lý sảnh lớn vội vàng nói: "Tổng giám đốc Triệu, là do chúng tôi sơ ý rồi. Bà Chu, thật ngại quá!"
Khương Tân Tân: "Đừng như thế, đây cũng là lần đầu tôi đến đây, bọn họ không biết tôi cũng là bình thường thôi, hôm nay tôi chỉ đến đây họp lớp với bạn học cũ thôi, phòng bao nhỏ một chút sẽ càng náo nhiệt hơn, tổng giám đốc Triệu này, anh chu đáo như thế sau này sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đến đây được nữa chứ."
"Chị dâu, chị gọi em là Hoa Ninh là được rồi." Triệu Hoa Ninh liếc nhìn thoáng qua mọi người trong phòng bao, cũng biết mình và vợ của Chu Minh Phong không quen nhau, đến đây chào hỏi là được rồi nhận tiện nói: "Thế được rồi, em không làm phiền chị dâu họp lớp nữa nhé, nhưng mà lần sau nếu muốn đến đây, khách sạn này em đã để một phòng bao cho anh Ba rồi lần sau chị đến cứ nói thẳng với quản lý là được."
"Được được, cảm ơn nhé."
Cuối cùng Triệu Hoa Ninh cũng mang theo quản lý sảnh lớn còn có quản lý rời khỏi phòng bao.
Trong phòng bao yên tĩnh không có một tiếng động nào.
Lúc này không có người nào dám nghi ngờ Khương Tân Tân nữa.
Hoa Ninh, cho nên nên vừa nãy người nhiệt tình chu đáo với Khương Tân Tân là Triệu Hoa Ninh, cũng chính là ông chủ của khách sạn này sao?
Chẳng lẽ Khương Tân Tân còn có thể mời ông chủ lớn nhà người ta ra diễn chung với mình được à? Đối với Triệu Hoa Ninh, Doãn Quan Lâm cũng đã gặp qua rồi nhưng mà chỉ là gặp ở trên báo kinh tế tài chính, ở thành phố Yến, Triệu Hoa Ninh hoàn toàn không được tính là ông chủ lớn giàu có gì nhưng đối với đám người thường như bọn họ mà nói đã sự giàu có mà họ không thể đạt được rồi. Trong lúc ngắn ngủi này, trong lòng Doãn Quan Lâm khó mà có thể nói được đang có cảm xúc gì.
Sau khi Triệu Hoa Ninh đi khỏi phòng bao, nghĩ một chút vẫn lấy điện thoại ra gọi điện cho Chu Minh Phong.
Đầu dây bên kia cũng rất nhanh đã nghe máy, là giọng nói trầm thấp thuộc về riêng Chu Minh Phong trả lời: "Cô ấy đến rồi sao?"
Triệu Hoa Ninh ngạc nhiên: "Anh Ba, anh cũng biết là chị dâu đến vì sao không nói với em một tiếng, hại em đón tiếp chẳng chu đáo gì cả."
Chu Minh Phong: "Cô ấy không phải người thích phô trương."
Triệu Hoa Ninh và Chu Minh Phong là bạn học đại học, nhưng mà quan hệ của hai người cũng không tính là rất tốt. Triệu Hoa Ninh cúi người thế này cũng là vì muốn kéo gần quan hệ với Chu Minh Phong, lúc đi học ở trong ký túc xá thì luôn gọi Chu Minh Phong là anh Ba. Mấy nam sinh trong ký túc xá đều muốn kết nghĩa với nhau, phòng ký túc xá của Chu Minh Phong khi đó là phòng bốn người, dựa theo tuổi để gọi anh cả, anh hai, anh ba và út. Nhưng mà bản thân Chu Minh Phong không gọi như thế, cũng không nhận cái xưng hô anh Ba này.
Chu Minh Phong hiểu tính tình của Triệu Hoa Ninh, nên im lặng một lát, nói: "Công là công, tư là tư, cậu nhiệt tình hiếu khách thì vợ chồng tôi đều biết, nhưng mà tình huống này thì khác, không cần phải ghi hóa đơn cho tôi, việc này cậu cũng đừng quan tâm."
Tuy Triệu Hoa Ninh không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Trong phòng bao lại ầm ĩ một lần nữa, so với lúc không có Khương Tân Tân càng náo nhiệt hơn.
Không đợi Khương Tân Tân trả lời, bạn học nam kia đã giành nói trước: "Là anh ta, tớ đã thấy trên báo kinh tế tài chính rồi!"
"Tân Tân, chồng cậu làm gì thế?" Một bạn học nữ nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tớ thấy tổng giám đốc Triệu trước mặt cậu khiêm tốn thật đấy."
Khương Tân Tân cười bí ẩn: "Không có gì, chỉ là người làm ăn nhỏ thôi."
Mọi người vừa nghe thế cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng trong lòng của mọi người đều hiểu rõ, tin lời của cô mới là lạ, còn làm ăn nhỏ nữa hả? Làm ăn nhỏ có thể khiến cho ông chủ lớn nhà người ta vội vàng, nôn nóng thế sao?
Khương Tân Tân đưa mắt nhìn người trên bàn khác. Sắc mặt Doãn Quan Lâm rất khó nhìn, còn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta thì vẫn luôn cúi đầu, không hề thoải mái, còn mấy bạn học nữ khác cũng né tránh ánh mắt của cô. Bây giờ nói lúc học trung học của nguyên chủ không xảy ra chuyện gì thì cô tuyệt đối không tin.
Thời học sinh có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Khương Tân Tân nắm chặt túi xách.
Trong lòng cô dâng lên một ngọn lửa không tên.
Cho nên, nếu thật sự đã chuyện ăn hiếp nơi sân trường đó, thì những người này, sao lại có mặt mũi, sao lại có mặt mũi thế này chứ! Còn mời cô đến họp lớp nữa à?
Càng nghĩ trong lòng càng thấy tức giận, nét tươi cười trên mặt càng rõ ràng hơn, bắt đầu nói chuyện với mấy học sinh khác, qua một hồi vẫn chưa đợi gọi món thì mấy bạn học khác cũng đã buông vẻ không tự nhiên xuống, bắt đầu cố ý nịnh bợ Khương Tân Tân.
Ai đến Khương Tân Tân cũng không hề từ chối, những người khác cẩn thận muốn thêm Wechat của cô, cô cũng đồng ý.
Lấy di động ra, thêm thông tin Wechat của mọi người.
Hôm nay trước khi cô ra khỏi nhà, đã đăng một tin lên vòng bạn bè rồi, địa chỉ định vị ở biệt thự Sâm Lâm, chụp vườn hoa nhà vô cùng tươi tốt. Sau khi mấy bạn học thêm Wechat của cô, theo thói quen muốn mở vòng bạn bè của cô lên xem vừa thấy thì đều ngây người hết: "Tân Tân, nhà cậu ở biệt thự Sâm Lâm sao?"
Vừa khéo vẫn chưa gọi món ăn, nên mấy bạn học nhiệt tình trực tiếp đứng dậy đến bên cạnh Khương Tân Tân.
Vệ sĩ lại tỏa ra hơi thở "Người sống chớ đến gần", cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của mấy người bạn học.
"Đúng thế." Khương Tân Tân gật đầu: "Sao thế?"
"Biệt thự Sâm Lâm à, trước kia tớ từng nghe cấp trên của tớ nói, ông chủ công ty của chúng tớ đã muốn mua nhà, những người xung quanh đều tiến đến hỏi, nghe nói nếu ở đó sẽ quen biết rất nhiều ông chủ lớn."
Nói đến chủ đề này, mấy bạn học nam nhìn sang bạn học nữ ngồi đối diện bên trái Khương Tân Tân: "Đàm Thanh này, người môi giới mấy cậu bình thường đều liên hệ lấy tài nguyên đi, giá nhà ở biệt thự Sâm Lâm là bao nhiêu thế?"
Bạn học nữ tên Đàm Thanh này ngẩn người, sau khi nhìn sang Khương Tân Tân lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Khương Tân Tân cũng chú ý đến cô ta.
Hình như ở chỗ này ngoại trừ Doãn Quan Lâm và người phụ nữ bên cạnh anh ta, thì đây chính là người duy nhất im lặng trong đây.
Có chút thú vị.
Nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá từ người này/
"Đàm Thanh, cậu là người môi giới sao?" Dáng vẻ Khương Tân Tân như đang tò mò hỏi.
Hình như Đàm Thanh cũng không ngờ Khương Tân Tân sẽ chủ động nói chuyện với cô ta, cô ta có chút sợ sệt sau đó gật đầu: "Ừm."
"Thế thì tốt quá." Khương Tân Tân cười nói: "Gần đây tôi muốn mua một cửa hàng, tiền cũng không quan trọng chỉ sợ gặp người không quen sẽ bị lừa, nếu cậu làm bên môi giới thì tốt rồi, nếu cậu không ngại có thể giúp tôi nhìn thử được chứ?"
Cô dừng một chút, dùng một giọng nói bất đắc dĩ nói: "Bây giờ tôi cảm thấy đi làm cũng không thú vị nữa, hứng thú duy nhất chính là gặp quản lý Doãn, họp mặt với mấy bạn cũ. À, đi làm không vui nên tôi muốn tùy tiện mở một cửa hàng ấy mà."
"Thanh, cậu còn thất thần làm gì, mau thêm Wechat của Tân Tân đi!" Những người khác hối thúc.
Khương Tân Tân cũng cười: "Yên tâm, đều là bạn học cũ cả, tôi không chiếm tiện nghi của cậu đâu, tiền thuê làm sao cứ tính đúng như thế là được."
Ở bên cạnh Chu Minh Phong lâu như thế, cô cảm thấy mình đã học được cách nói bình tĩnh của anh khi nhắc đến vấn đề tiền bạc rồi, nhìn thấy này cũng đủ để người khác tin tưởng cô thật sự là một phú bà vung tiền như nước.
Đàm Thanh do dự một chút, rồi thêm Wechat của Khương Tân Tân.
Bữa tiệc này, so với suy nghĩ của Doãn Quan Lâm còn ầm ĩ hơn nhiều, chẳng qua nhân vật chính từ anh ta đã biến thành Khương Tân Tân, quả nhiên là nhạt như nước ốc.
Đột nhiên anh ta cảm thấy mình thật buồn cười.
Trước khi Khương Tân Tân đến mọi người đều nói đến chuyện trước kia, giọng nói cũng vô cùng thoải mái, còn nói phải cùng cô xin lỗi cho thật tốt.
Bọn họ đều tin tưởng, Khương Tân Tân sẽ không bởi vì việc thế này mà so đo với họ.
Mà khi họ biết bây giờ cô rất khá, lại giả cho một người chồng giàu có sau đó lại trở thành bà chủ nhà giàu, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không hề nhắc đến, nó giống như một tấm màn che chuyện xấu lại. Có chuyện, có tổn thương, khi nghĩ đối phương cũng chỉ là người thường như mình thì nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu "Chỉnh là việc nhỏ thôi, khi đó không hiểu chuyện." sau khi biết phía sau lưng đối phương là gia cảnh to lớn như thế thì họ đều á khẩu không nói được gì, thật ra trong lòng họ hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác, đây không phải việc nhỏ.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Doãn Quan Lâm đi thanh toán tiền.
Khi gọi món ăn, Khương Tân Tân khách sáo hỏi một câu, cô có thể gọi một chai rượu vang đỏ hay không, thì Doãn Quan Lâm cũng đành phải cắn răng mà đáp ứng.
Tuy Khương Tân Tân không chọn loại rượu đắt nhất, nhưng chai rượu đó cũng không hề rẻ.
Vốn dĩ Doãn Quan Lâm nghĩ một bữa cơm hai ngàn hẳn là đã thu phục được lòng người, ai ngờ khi tính tiền, so với dự toán của mình lại tăng lên gấp đôi. Tay Tôn Hội Linh run lên, một bữa tiệc bốn năm ngàn còn là vì Khương Tân Tân đã đến.
Khương Tân Tân cảm thấy rất thỏa mãn, thấy sắc mặt của Doãn Quan Lâm đã sắp không kìm chế được, mà vẻ mặt của Tôn Hội Linh đứng bên cạnh anh ta cũng trắng bệch, cô cười nói: "Quản lý Doãn, hôm nay tiêu phí của cậu rồi, vốn dĩ chồng tôi nói cứ ghi tên của anh ấy, nhưng tôi nghĩ làm thế thì không được lễ phép dù sao cũng là cậu mời khách mà!"
Đương nhiên Doãn Quan Lâm cũng đau lòng cho bốn năm ngàn kia. Nhưng vẫn giả vờ cắn răng, không để ý cười nói: "Không sao cả, nên làm mà, cậu đừng khách sáo."
Khương Tân Tân không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn sang bên kia, nói với Đàm Thanh: "Cậu ở đâu, tôi tiễn cậu một đoạn đường vừa khéo cậu có thể nói chuyện cửa hàng với tôi. Tôi vẫn rất có hứng thú đó."
Đàm Thanh chỉ có thể đồng ý.
Đi đến cửa khách sạn, chiếc xe Bentley kia đã chạy đến bên cạnh hồ phun nước, những bạn học khác cứ thế mà nhìn Đàm Thanh và Khương Tân Tân lên chiếc Bentley kia rời đi, một bạn học nam cảm khái: "Không thể ngờ được, không thể ngờ được, bây giờ Khương Tân Tân có tiền như thế, sớm biết thế..."
Một bạn học nữ cười lạnh: "Chẳng lẽ mấy người chưa nghe qua một câu à, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi không tin mấy người không nhìn thấy hôm nay Khương Tân Tân cố ý. Cô ấy không hề quên chuyện trước kia, nói không chừng đây chỉ mới bắt đầu thôi."
Bỗng nhiên mọi người đều không hề lên tiếng nữa.
"Nếu không, để tôi hỏi Đàm Thanh một chút, xem Khương Tân Tân có ý gì?"
"Cái này được đó!"
"Nếu cậu ấy đã sớm quên đi, tôi còn muốn liên lạc với cậu ấy nhiều chút, mấy người biết đó, bây giờ tớ muốn kéo việc gửi tiền vay trong ngân hàng..."
*
Trên chiếc Bentley dài, Khương Tân Tân đoan trang không dấu vết đánh giá Đàm Thanh.
Cô nhìn ra được, đối phương không phải là một người hướng ngoại.
Di động của Đàm Thanh run lên một chút, cô ta vừa mở ra nhìn thì phát hiện là tin nhắn của bạn học cũ gửi đến, muốn cô ta thăm dò thử Khương Tân Tân một chút.
Vốn dĩ Khương Tân Tân rất biết cách nói chuyện với người lạ, lúc này vì muốn để Đàm Thanh buông lỏng cảnh giác, nên chủ động gọi lên ký ức của cô ấy: "Lần này gặp lại có thể là mười năm không gặp rồi, cũng không biết trường học trước kia có thay đổi gì không. Tôi thấy mọi người hình như cũng không thay đổi gì, chỉ là mấy bạn học nam cũng không quá xem trọng, nếu tôi tình cờ gặp trên đường chắc chắn sẽ không nhận ra."
Bả vai của Đàm Thanh khẽ buông lỏng.
Cô ta nhớ đến mấy bạn học nhắc, muốn hỏi thử chuyện năm đó, nhanh tay nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: "Thật ra mọi người đối với chuyện trước kia đều thấy có lỗi, hôm nay mọi người đều muốn xin lỗi."
Khương Tân Tân nghe thấy thế thì ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Quả nhiên, cô đã đoán đúng tám chín phần rồi.
Xin lỗi?
Trên thế giới này nhiều người ngây thơ thật, thật sự nghĩ là mặc kệ có làm sai chuyện gì, mặc kệ có làm tổn thương đối phương thế nào, thì chỉ cần một câu thật xin lỗi là có thể xóa nhòa mọi tổn thương à.
Cười chết mất, họ nghĩ lời xin lỗi của mình là lời vàng ngọc gì chứ, là thuốc tiên hay sao?
Cô cúi đầu che đi ý nghĩ thật sự trong mắt, giọng nhẹ nhàng nói: "À? Cậu không nhắc đến thì tôi cũng quên mất."
Cô còn nói thêm: "À, lúc đó tất cả mọi người có thể chín chắn được, đều là mấy đứa nhỏ không có gì, cậu thấy dáng vẻ tôi như rất để ý lắm hay sao?"
Đàm Thanh không chịu đựng được, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Tân Tân.
Trong mắt đối phương vô cùng trong suốt, trên mặt cũng chứa ý cười mờ nhạt, lộ ra cặp tuyết lê căng mọng.
Trong lòng cô ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Năm đó cô ta cũng không trực tiếp tham gia vào việc cô lập đó, đối với cô ta mà nói, Khương Tân Tân chẳng qua chỉ là một bạn học nữ xinh đẹp nhưng quá trớn trong lớp thôi, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ nói hai câu, có thể có một ngày tất cả mọi người không để ý đến Khương Tân Tân nữa, khi cô ta đi thu bài tập cũng nói với Khương Tân Tân hai câu, thì sau khi tan học đã bị mấy nữ sinh khác gọi vào phòng học, các cô ấy nói nếu cô ta dám nói chuyện với Khương Tân Tân nữa vậy có nghĩa là sau này cô ta cũng sẽ bị như thế này.
Cô ta cũng sợ mình bị cô lập, vì thế cô ta cùng với một số học sinh khác trong lớp không muốn tham gia vào "trận chiến" này, họ đã bị cưỡng chế thành một thành viên im lặng.
Mùa đông năm trước, cô ta có xem một bộ phim điện ảnh, trong phim điện ảnh có nói, không lên tiếng, im lặng thật ra cũng là đồng lõa.
Bây giờ thấy Khương Tân Tân sống tốt như thế, đãi ngộ cuộc sống như thế này, ánh mắt trong suốt hệt như trước kia, trong lòng cô ta cũng không cảm thấy tội lỗi nhiều như thế, bầu không khí cũng dần tốt lên.
"Các bạn học trước kia đều tốt sao?" Khương Tân Tân cúi đầu nhìn thoáng qua hôm nay bị các cô ấy đảm đương đạo cụ nhẫn kim cương: "Không phải chỉ có mỗi tôi là đã kết hôn chứ?"
Sau khi Đàm Thanh thoải mái, giọng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Đại đa số đều chưa kết hôn, đúng rồi, cậu có nhớ rõ cô Thạch không? Năm trước cô ấy vừa kết hôn, cậu có đi tham gia hôn lễ của cô ấy không? Tôi nhớ rõ lúc học trung học, cậu vẫn luôn kiếm cô ấy."
Khương Tân Tân dừng một chút: "Không có, sau này đều cắt đứt mọi liên hệ, bây giờ cô Thạch ở đâu có khỏe không?"
"Hình như cô ấy vẫn ở thành phố Lân, bây giờ làm giáo viên tâm lý dạy Trung học."
Trong lòng Khương Tân Tân nói dài một hơi.
Khẩu khí lớn đến mức gần như rơi nước mắt.
Giáo viên tâm lý sao...
Cô vẫn luôn nghĩ nguyên chủ chỉ là im lặng, kiệm lời, nhát gan, không có bạn bè gì, nhưng cuộc sống cũng đơn giản. Bây giờ từ trong tập tranh kia, cô cũng phát hiện ra một chút hình như chuyện không phải như cô nghĩ.
Cô nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay nhưng vẫn thản nhiên cười: "Vậy thì cậu có thông tin liên lạc của cô Thạch không? Tôi cũng nhớ cô ấy, muốn liên lạc lại với cô ấy."
Đàm Thanh suy nghĩ một chút: "Hình như Triệu Thiến cũng là giáo viên trong trường đó, để tôi hỏi cô ấy một chút!"
"Vậy, cảm ơn."
Sau khi tiễn Đàm Thanh đến nơi cô ấy ở, khi đóng cửa xe lại khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Khương Tân Tân lúc này lại vô cảm: "Về nhà đi."
Cô phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra khi nguyên chủ học cấp ba, để giải quyết được bí ẩn của tập tranh kia.
Dọc theo đường đi, có vô số khả năng xẹt qua trong đầu Khương Tân Tân, ánh đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, cô ngồi ở băng ghế sau, lúc sáng lúc tối.
...
Tới biệt thự nhà họ Chu, Khương Tân Tân cũng không xuống xe ngay, mà một mình ngồi ở ghế sau xe một lúc lâu, người lái xe cẩn thận nhắc nhở thì cô mới đẩy cửa xe ra, đi đến bên phía lầu chính, như nhìn thấy gì đó thì đột nhiên cô dừng chân lại.
Dưới ánh trăng, dáng người thanh tuấn của Chu Minh Phong đang đứng dưới mái hiên lầu chính.
Hình như anh đang đợi cô.
Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, bao dung trước sau như một.
Mũi Khương Tân Tân đau xót. Cô bước nhanh hơn, khi đến bậc thang của lầu chính, cô không thể kiềm chế được tâm trạng của mình nữa, chui vào trong lòng ngực anh.
Trong mũi cô đầy hơi thở mát lạnh của anh.
Cô vươn tay ôm lấy eo anh, vẻ mặt Chu Minh Phong ngạc nhiên nhưng rất nhanh phản ứng lại, anh vươn tay ôm chặt lấy cô, cằm để trên đỉnh đầu cô, hai người cứ như thế im lặng ôm nhau, Chu Minh Phong giống như biết hết mọi thứ, sau một hồi lâu anh đột nhiên hỏi: "Ai làm em không vui à?"
Khương Tân Tân: "Không có."
Chu Minh Phong: “Có chút cộm.”
Khương Tân Tân rời khỏi vòng tay ôm ấm áp của anh: "Cộm hả? Sao thế?"
Chu Minh Phong chỉ chỉ mũi của cô: "Cái mũi dài ra, chạm vào anh."
Anh đang kể chuyện về Pinocchio sao?
Khương Tân Tân lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Cái gì thế..."
Chu Minh Phong không miễn cưỡng cô: "Khi nào muốn nói thì nhớ nói với anh."
"Dạ."
"Không vui." Chu Minh Phong dừng một chút: "Anh đưa em đi ra ngoài chơi nhé?"
Cảm giác đau buồn trong lòng Khương Tân Tân sắp bùng nổ, cô gật đầu đáp: "Được."
Khi Khương Tân Tân trở về, Chu Diễn trong phòng cũng nghe thấy tiếng xe, cậu tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện Khương Tân Tân không tiến vào, nên xuống lầu dạo quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng cô, nghĩ là cô xảy ra chuyện gì trong ga ra nên mang giày mở cửa chính đi ra, đã nhìn thoáng dáng vẻ ba của anh và cô muốn cùng nhau ra ngoài.
Giờ này...
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: "Có phải ra ngoài ăn khuya không?"
Vừa khéo cậu đang đói, dẫn cậu đi cùng đi!
Chu Minh Phong: "..."
Anh bất đắc dĩ đẩy kính gọng vàng trên mũi lên, biểu cảm ung dung, giọng bình tĩnh nói: "Có việc. Con ở nhà làm đề thi đi."
Chu Diễn: "?"
Cậu nhìn thoáng qua Khương Tân Tân, ai ngờ Khương Tân Tân rất biết giả vờ, rất không cố ý ngẩng đầu nhìn trời sao.
Cậu lập tức trở về phòng, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Cái quỷ gì đó, cậu chẳng thèm ăn khuya đâu.
Ai hiếm lạ gì chút miếng ăn chứ.
Chu Minh Phong và Khương Tân Tân chẳng có chút áy náy khi bỏ cậu lại, Chu Minh Phong lái xe chở cô thoải mái rời khỏi biệt thự Sâm Lâm.
Khương Tân Tân không hỏi Chu Minh Phong muốn đưa cô đi đâu.
Thật ra, cô đối với cách làm này của anh cũng không ôm quá nhiều chờ mong.
Sự thật chứng minh là, Chu Minh Phong người đàn ông này vẫn có thể tin tưởng và chờ mong một chút.
Chu Minh Phong đưa cô đến núi Tây Ngô, trước đây Khương Tân Tân có nghe mấy bà chủ nhà giàu nói về chuyện này, sau khi khu đất của núi Tây Ngô được một ông chủ lớn nâng lên, xây một khu nghỉ dưỡng với lý do chăm sóc sức khỏe, phong cảnh ở đây thật đẹp không khí còn dễ chịu. Có một số lối vào và lối ra ở núi Tây Ngô, Chu Minh Phong đã lái xe đi thẳng một đường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Người bảo vệ đang đọc báo trong phòng bảo vệ đã vội vàng ra đón sau khi nhìn thấy biển số xe của anh.
"Không phải anh đã đầu tư vào nơi này rồi chứ?" Khương Tân Tân hỏi.
"Không có." Chu Minh Phong chỉ vào lưng chừng núi: "Phía trên có mấy gian phòng bằng kính, ông chủ ở đây dành riêng cho anh một cái. Anh nghĩ chắc em sẽ thích nó."
Khoảng mười phút sau, Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân vào căn phòng bằng kính.
Khương Tân Tân không chỉ thích nó, mà cô rất yêu nơi này!
Nó là một căn phòng được làm bằng kính, nhưng xung quanh đều có thể được điều kiện để tạo nên một bức màn vô cùng riêng tư, bao gồm cả mái nhà.
Nó thực sự hơi giống một dãy phòng khách sạn.
Tuy nhiên, bởi vì là lưng chừng núi, bầu không khí đột nhiên lên cao, nên không có khách sạn nào có thể so sánh được.
Chu Minh Phong và Khương Tân Tân ngồi trên chiếu tatami uống trà, tấm kính thủy tinh trên đỉnh đầu đã được lau dọn vô cùng sạch sẽ, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, nó gần đến mức có thể chạm tới cả sao và trăng.
Thật lãng mạn.
Khương Tân Tân cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đã tan chảy mất rồi.
Bây giờ chuyện lãng mạn nhất mà cô thấy chính là có nhiều tiền chất đống ở phía sau.
Ví dụ, những kiểu chữ chuyển động ban đêm của tập đoàn nhà họ Chu.
Ví dụ, cô không cần ngồi bên ngoài để muỗi cắn để nhìn ngắm bầu trời sao xinh đẹp thế này.
Cô quả thật là một người phụ nữ tầm thường mà.
Mọi chuyện đều ổn thỏa, Chu Minh Phong đột nhiên hỏi: "Có muốn uống chút rượu không? Vừa rồi xảy ra chuyện trong nhà máy rượu có một ít rượu, có thể nhờ người mang đến đây."
Khi Khương Tân Tân nghe anh nhắc đến chuyện uống rượu, sắc mặt cô vừa phức tạp và vừa kỳ lạ.
Lần say rượu đó, quả thật ngày hôm sau cô có nhớ lại một chút, nhưng dù sao cũng là chuyện đã xảy ra, có muốn nhớ lại cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Chờ khi cô ngâm mình trong bể bơi lần nữa thì cô mới nhớ lại chuyện ngày đó.
Mặc dù cô ấy rất xấu hổ đến nỗi ngón chân của cô muốn co rút lại, nhưng cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra...
Tâm tư người đàn ông này bây giờ người qua đường còn biết!
Khương Tân Tân nhịn cười, từ chối ngay: "Em không uống. Từ nay về sau không uống một giọt rượu nào nữa, ngay cả rượu gạo cũng không."
Chu Minh Phong nhìn cô.
"Em sợ mình sẽ đập đồng hồ của anh nữa."
Lúc Khương Tân Tân nhớ lại là vừa xấu hổ vừa tức giận.
Xấu hổ nhất chính là, uống rượu vào lại làm hỏng việc, sao chọc anh nổi chứ, chỉ là người đàn ông này nhìn thì dịu dàng, nhưng tâm tư rất âm hiểm đó.
Cô vốn định không dễ dàng nhắc đến chuyện này trong đời, nhưng bây giờ anh mời cô đi uống rượu, cô nhất định phải nắm lấy cơ hội này để "chọc ngoáy" anh.
"Đồng hồ thể thao, thắt lưng buộc bụng chắc còn có thể bồi thường được." Khương Tân Tân giơ tay chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Nếu như em đập vỡ đồng hồ này của anh, vậy em xong rồi."
Giọng điệu của Khương Tân Tân có vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng đắc ý.
Chu Minh Phong chăm chú nhìn cô.
Một lúc sau, mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cô không rời, một bên không vội vàng từ từ tháo đồng hồ ra, khi Khương Tân Tân vẫn còn đang bên cạnh điên cuồng đùa giỡn với anh, anh đã tháo đồng hồ xuống, kéo tay cô sang đeo lên cổ tay trắng sáng của cô.
Trông có vẻ hơi lỏng.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Khương Tân Tân chợt tỉnh táo lại, nhìn xuống dưới, cô thấy chiếc đồng hồ này, giá trị như một ngôi nhà lại có thể đang nằm trên tay của cô.
Chuyện gì xảy ra thế?
"Đập đi.” Chu Minh Phong nói: “Anh không cần em trả tiền.”
Khương Tân Tân ngẩn người.
Trong mắt Chu Minh Phong, đôi mắt hạnh này của cô thực sự rất đáng yêu.
Anh chống một tay lên chiếc giường êm ái, nghiêng người về phía trước, hơi thở của anh ngày càng gần.
Sao Khương Tân Tân có thể không biết anh muốn làm gì chứ.
Lúc này, cô thực sự rất hồi hộp! Tim cô nhịn không được đập càng lúc càng nhanh hơn, cô vừa phỉ nhổ chính mình, đây chẳng phải mối tình đầu, cũng không phải chưa từng trải qua lần yêu đương nào, sao chỉ có cái hôn môi thôi lại thấy lo lắng thế này, nhưng bên kia, cô lại thành thật nhắm hai mắt lại, theo bản năng nắm chặt góc chăn.
Ngay sau đó, cô cảm thấy một nụ hôn rơi xuống.
Chu Minh Phong chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô.