Chu Minh Phong cũng đã chuẩn bị quà tặng để thỏa mãn lòng ham hư vinh của cô, thì đương nhiên cô cũng phải bày tỏ chút tấm lòng.
Trước đôi mắt có chút xấu hổ của Chu Minh Phong, cuối cùng Khương Tân Tân lấy từ trong túi ra cái móc chìa khóa kia, cô mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là con gà nhỏ màu vàng.
"Đây là?"
Khương Tân Tân: "Quà tặng á, quà lễ thất tịch, tự tay em làm."
"Trên thế giới này chỉ có một cái." Vì để thể hiện sự đặc biệt này mà Khương Tân Tân còn bổ sung thêm một câu: "Em cũng không vì ai mà làm cái này nữa đâu."
Chu Minh Phong dừng một chút, nói: "Anh cũng không làm cái này vì người khác."
Thật ra quà của anh đã đưa đi rồi.
Chỉ là cô còn không biết đó là quà tặng.
Đã rất nhiều năm Chu Minh Phong chưa làm mấy chuyện ngại ngùng thế này, cho nên anh cũng không biết nói gì cho cô, vì vậy anh không nói cái hộp gỗ mà cô đang đặt dây cột tóc bây giờ là anh đã làm cho cô.
Mà hình như cô cũng nghĩ rằng cái hộp gỗ kia, và cả dây buộc tóc đều do dì giúp việc giúp cô sửa sang lại.
Cho dù Khương Tân Tân có nghĩ như thế, Chu Minh Phong quả thật không có thời gian cùng cô xem phim điện ảnh hay làm gì khác, hai người ở ngoài tòa nhà của nhà họ Chu ngây ngốc như thế chừng hai mươi phút, mà có lẽ Chu Minh Phong cũng đã ngại đến mức muốn phá bỏ ba tòa nhà đó rồi, anh chủ động đề nghị: "Chúng ta về nhà đi."
Trái lại Khương Tân Tân lại rất thích món quà này.
So với những lẵng hoa bình thường khác, chẳng qua, cô thích cái này hơn những lẵng hoa khác thôi.
Cô cũng suy nghĩ được, dựa theo tính cách của Chu Minh Phong đây chắc chắn không phải kiểu anh làm.
"Này chắc là trợ lý Lưu sắp xếp nhỉ?" Lúc trên đường trở về, Khương Tân Tân còn đang suy nghĩ phần bày tỏ quá phách lối kia, vui vẻ hỏi.
Chu Minh Phong không biến sắc: "Ừm."
"Thật ra em cũng muốn làm bạn cùng trợ lý Lưu." Khương Tân Tân cảm thấy, trợ lý Lưu quá hiểu tâm lý phụ nữ. Từ lẵng hoa đến chuyện khi nãy, từng lần từng lần đều chạm thẳng vào tim của cô nhỉ?
Lúc này có thể còn hơn là lẵng hoa kia nữa.
Vẻ mặt Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh hệt như đang nói về tình hình giao thông, nói: "Có lẽ là chủ ý của vợ anh ấy."
"Hả?" Khương Tân Tân nói: "Khó trách, thì ra là có quân sư à."
"Anh ấy và vợ đã bên nhau nhiều năm rồi, nghe nói năm nay là năm thứ tám."
Khương Tân Tân xúc động nói: "Thật là không dễ dàng gì."
Người ở thế hệ trước hầu như đều là nâng đỡ cả nhau đi qua cả đời. Đối với những người hiện đại mà nói, cả đời giống như một câu chuyện cổ tích vậy.
Khương Tân Tân đã rất lâu chưa nói qua chuyện tình cảm rồi.
Đoạn tình cảm dài nhất cũng chỉ mới được hai năm, hơn nửa trong hai năm này hơn phân nửa thời gian đều là yêu xa, đối phương đi du học mà cô thì ở trong nước, thời gian bên nhau thật sự cũng không vượt quá ba tháng.
Tám năm.
Thật không dễ dàng.
"Thời gian gặp nhau rất sớm." Chu Minh Phong nói.
Nếu nói Khương Tân Tân đối với Chu Minh Phong không hề có cảm giác gì, thì tuyệt đối không phải, nếu không có cảm giác thì cái ôm an ủi trước kia trở thành cái gì đây?
Nhưng mà, yêu đương với Chu Minh Phong cũng tổn thất rất nhiều.
Khương Tân Tân quyết định thử Chu Minh Phong một chút. Ít nhất là giờ khắc này, cô muốn mở rộng lòng mình cho anh xem một chút.
Tình yêu chính là thế, phải là chuyện hai người đều đồng ý.
"Đúng thế." Khương Tân Tân giả vờ hỏi han: "Anh và mẹ của Chu Diễn bây giờ có hay liên lạc với nhau hay không?"
Mà Chu Minh Phong có chút ngạc nhiên vì không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, nhưng mà vẫn thành thật trả lời: "Tần suất không nhiều. Cô ấy cũng có chồng, cho dù gọi thì cũng đều vì A Diễn."
"Thật ra hỏi chuyện này hình như không thích hợp..." Cô giả vờ.
Chu Minh Phong thản nhiên cắt ngang lời cô: "Không có gì không thể hỏi cả."
"Thế em hỏi nha. Chính là... vì sao hai người ly hôn thế?" Khương Tân Tân tính tính đầu ngón tay: "Hai người là bạn cùng đại học, tính tuổi của Chu Diễn thì gần như là vừa tốt nghiệp đã kết hôn ngay nhỉ?"
"Ừm." Ánh mắt Chu Minh Phong bình tĩnh nhìn về phía trước: "Kết hôn là vì để cuộc sống tốt hơn, và ly hôn cũng thế."
"À..." Khương Tân Tân nhìn sang anh: "Thế, không yêu nhau sao?"
Trên mặt Chu Minh Phong hình như bất giác cười: "Có lẽ thế."
Lúc trả lời thế này thì rất yên lặng.
Anh giống như cái gì cũng nói rồi, cũng giống như chưa nói gì hết.
Khương Tân Tân bất đắc dĩ: "Anh không yêu cô ấy sao?"
Yêu, từ này nửa đời trước đối với Chu Minh Phong là một từ rất xa lạ.
"Em cảm thấy yêu là cái gì?" Anh hỏi.
Khương Tân Tân lập tức tỉnh táo lại, đây là muốn bàn về chủ đề triết học với cô sao? Thế cô rất biết yêu là gì đấy: "Yêu chắc là mỗi ngày đều muốn bên cạnh đối phương, thẳng thắn mà nói, muốn cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, muốn cùng nhau ngủ chung rất nhiều lần."
"Dựa theo định nghĩa đó của em, thế thì anh không yêu." Chu Minh Phong trả lời.
"Thật máu lạnh mà."
Chu Minh Phong bật cười: "Cô ấy đối với anh cũng thế, chi bằng nói là máu lạnh thì không bằng nói là lý trí."
"Cho nên, hai người bởi vì không yêu đối phương nên chọn chia tay sao?"
Theo Chu Minh Phong thấy thì Khương Tân Tân rất khờ dại, tuy rất nhiều lúc bọn họ đều có suy nghĩ của riêng mình, có lúc không giống nhau nhưng trước mặt anh, cô vẫn rất ngây thơ.
Nếu hôn nhân, có thể dùng yêu hay không yêu để phán xét thế thì đơn giản quá rồi.
Như bây giờ, tuy cô là vợ anh, anh là chồng cô, nhưng thật ra cả hai người chưa từng bước chân vào hôn nhân.
Có hôn nhân, sẽ có một điểm tựa, sẽ khiến cho con người không ngừng cảm thấy ấm áp.
Có hôn nhân lại là một chuyện đáng buồn, bào mòn lẫn nhau, mãi đến mức tinh thần cũng dần bị rút cạn.
Chu Minh Phong không bết nên nói chuyện của anh và Chung Phi cho cô nghe thế nào, chỉ có thể gật đầu: "Cũng có thể nói như thế."
Khương Tân Tân lại hỏi: "Là anh đưa ra vấn đề trước hay là cô ấy."
"Cô ấy." Từ trước đến giờ Chu Minh Phong chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt người nào cả. Anh và Chung Phỉ đã không bên nhau, lại không phải là bạn, nhưng nếu cô ấy có cần sự giúp đỡ của anh, thì anh nhất định không từ chối, cũng như thế, anh tin Chung Phỉ cũng nghĩ thế.
"Anh đồng ý à? Không có níu kéo sao?"
Chu Minh Phong cười nói: "Bây giờ cô ấy sống rất tốt."
Khương Tân Tân hiểu: "Cho nên, anh là vì chuyện nếu đối phương muốn rời khỏi muốn chia tay, anh cũng không ngăn cản? Sẽ đồng ý à?"
Chu Minh Phong rũ mắt, nhưng chỉ trong chốc lát lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Ừm."
Khương Tân Tân thở dài nhẹ nhõm.
Cô thật sự rất có lỗi, nói chuyện yêu đương lại nghĩ đến chuyện chia tay. Chỉ là chuyện tương lai không ai nói trước được, ví dụ như ngày mốt muốn ăn lẩu, nhưng đến ngày mốt sẽ không thật sự còn muốn ăn lẩu nữa. Trước khi bắt đầu một đoạn tình cảm, bọn họ phải xác định tính cách của đối phương một chút, nếu đối phương chia tay sẽ đòi chết than sống, hoặc là kiên quyết một lần chính là cả đời, thì cô chắc chắn sẽ không trêu chọc.
Thích một người đương nhiên sẽ nghĩ đến muốn ở bên họ thật lâu, nhưng cũng muốn chấp nhận bản thân mình chỉ là một đoạn phong cảnh ngắn trong cuộc đời của đối phương.
Tính cách này của Chu Minh Phong cô chấp nhận được.
Thấy anh đối với Chung Phỉ là biết.
Như thế.
Khương Tân Tân nghiêng đầu nhìn anh, nếu không cứ thử chút xem?
Trong khoảnh khắc cô dời mắt đi, vẻ mặt Chu Minh Phong thản nhiên cầm lấy tay lái, nhưng mà khóe môi lại lộ ra ý cười.
*
Bởi vì món quà ngày hôm nay của Chu Minh Phong đã khảm rất sâu vào tim cô nên sau khi về đến nhà, Khương Tân Tân quyết định phải tặng cho anh một món quà chất lượng khác. Lúc Chu Minh Phong đi tắm, cô nhanh chóng tìm được giấy và bút, viết từng phiếu khuyến mãi, sau khi xé thành từng tấm thì trịnh trọng cầm bút lên viết.
Sau khi Chu Minh Phong tắm xong đi ra, Khương Tân Tân lại vội vã đến hiến quà tặng như báu vật cho anh, đưa "Đại lễ long trọng" mình vừa viết cho anh: "Món quà thứ hai ngày hôm nay."
Chu Minh Phong nghi ngờ nhìn cô, nhận lấy mấy tấm vé, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, thì bật cười thành tiếng.
[Vé Tân Tân mát xa, hưởng thụ dịch vụ mát xa mười lăm phút!]
[Vé Tân Tân tha thứ. Chú ý các trường hợp lạc lối bên ngoài/ bạo hành gia đình/ bạo lực lạnh, lừa dối, các hành vi này sẽ không được nằm trong phạm vi tha thứ.]
[Vé Tân Tân làm bạn, triệu tập vô điều kiện ba tháng một lần.]
Trong mắt anh đều là ý cười, đương nhiên rất vui vẻ, cầm lấy một tấm trong đó: "Hôm nay có thể dùng không? Vé mát xa."
Khương Tân Tân: "Đương nhiên!"
"Thế thì đến đi." Chu Minh Phong nói: "Vừa khéo lúc này cổ đang có chút không thoải mái."
"Được, vậy anh nằm hay ngồi?"
Chu Minh Phong nhìn sang cái giường lớn kia, rũ mắt, ho nhẹ một tiếng: "Ngồi."
"Thế thì đến đây."
Khương Tân Tân kéo anh ngồi vào ghế sô pha, cô đến phía sau anh, giống như hải cẩu vỗ vỗ tay một chút, sau đó để lên bả vai anh, dùng sức của chín trâu hai hổ mà mát xa cho anh.
Chu Minh Phong đối với sự phục vụ này của cô thì rất hài lòng, thậm chí còn nói: "Ngày lễ tiếp theo là khi nào thế?"
Cổ tay của Khương Tân Tân bị ấn đến mức căng cứng khó chịu: "Hỏi làm chi thế!"
"Anh nghĩ, sau này sẽ không phiền em tặng quà gì cho đau đầu nữa." Vẻ mặt Chu Minh Phong lộ vẻ thích ý: "Sau này ngày lễ em cứ đưa vé mát xa thế này đi."
Khương Tân Tân: "??"
Cô phản ứng lại: "Đàn ông thì làm gì có ngày lễ!"
Chu Minh Phong vẫn mở to mắt: "Nếu anh nhớ không lầm, thì sắp đến lễ trung thu nhỉ?"
Khương Tân Tân tìm thấy cơ hội, kỳ quái nói: "Không phải mà, sắp tới chính là tết Trung Nguyên (*), tết Trung Nguyên á. Anh muốn làm gì sao?"
(*) Tết Trung Nguyên: Diễn ra vào rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Chu Minh Phong bổ sung một câu: "Nếu em muốn làm gì thì anh làm cùng em."
Anh bổ sung thêm một câu: "Nếu em muốn làm gì, thì anh cũng phải chuẩn bị quà."
Khương Tân Tân: Ngày của người chết cũng không bỏ qua luôn hả.
Anh không phải rất dịu dàng, lịch sự à?
Hai cha con nhà họ Chu này cuối cùng là bị sao thế này, một người không còn khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của tiền tài nữa, một người bây giờ vô cùng biết cách ăn nói, nói ra lời nào cũng có thể khiến người ta nghẹn chết!
Chu Minh Phong thành thục, trưởng thành kia đi đâu rồi?
*
Vài ngày sau, Khương Tân Tân nhận được tin nhắn của Doãn Quan Lâm gửi đến.
Doãn Quan Lâm: [Tân Tân, bây giờ lớp chúng ta có rất nhiều bạn học đang ở thành phố Yến, tối hôm nay cậu có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm đi bạn học cũ trước kia đều đến đấy.]
Khương Tân Tân: [Được, ở đâu?]
Doãn Quan Lâm: [Thế thì tốt quá, cậu có biết khách sạn Hoa Ninh không? Tôi có đặt phòng ở đấy rồi, tối nay bảy giờ. Đúng rồi chắc sáu giờ cậu tan làm nhỉ? Thế này đi, cậu tan làm cứ đi thẳng đến đây, tôi trả tiền phí đi đường cho cậu. Đều là bạn học cũ, cậu đừng quá khách sáo với tôi, công ty chúng tôi cũng biết cậu, không phải xí nghiệp lớn gì, nhưng đãi ngộ cũng không tệ, tôi lại là chủ quản, công ty vì muốn tôi ở lại cũng tạo điều kiện không ít, gọi xe đến ăn cơm tôi cũng có thể tùy tiện chi trả.]
Khương Tân Tân nhìn thấy tin nhắn này thì bật cười thành tiếng.
Đặng Thấm đang ở kia, nghe tiếng thì nhìn sang: "Chị Tân Tân, chị đang xem video gì thế?"
Khương Tân Tân chống má: "Xem mấy người đàn ông tầm thường thôi."
Đặng Thấm ăn dưa quanh năm, vừa nghe thế thì lập tức hiểu ngay.
Khương Tân Tân xử lý xong chuyện ở cửa hàng tiện lợi thì trở về biệt thự nhà họ Chu, vừa khéo gặp quản gia Dương: "Chú Dương, chú có biết khách sạn Hoa Ninh không?"
Quản gia Dương nhớ lại một chút: "Biết, khách sạn Hoa Ninh là bạn học của ông chủ mở, trước kia còn lôi kéo ông chủ nhập cổ phần. Sao thế ạ?"
"Hẹn gặp bạn học ở đấy ạ." Khương Tân Tân trả lời.
Quản gia Dương: "Bà chủ, thế có cần tôi sắp xếp một chút hay không?"
Khương Tân Tân: "Không cần."
Cô chính là vì buổi tụ họp này mới thêm Wechat của Doãn Quan Lâm. Có một câu nói, phố xá sầm uất không người hỏi, giàu có trong núi sâu có họ hàng xa. Cô của quá khứ chính là rất mất mặt cũng không tính che dấu cái gì, bản tính con người rất phức tạp, sao có bản lĩnh đương nhiên sẽ có rất nhiều người nịnh bợ, đến lúc đó, chuyện cô muốn biết thì những người bạn của nguyên chủ này sẽ cho cô biết. Nếu cô vẫn giả vờ làm một nhân viên nho nhỏ, thì tin tức có ích đều không hỏi được, nhưng nếu họ biết nguyên chủ bây giờ không giống trước kia, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ biết được nguyên chủ trước kia được xếp ở hàng nào, nhóm nào.
Đây chính là sự thật.
Nhưng mà, mọi thứ đều dựa vào thân phận bà Chu này của cô.
Từ tập tranh lúc học trung học của nguyên chủ, cho nên, cô cảm thấy giai đoạn trung học này rất quan trọng, có lẽ bắt tay vào từ đây sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Ví dụ như, là trong tranh đã xảy ra chuyện gì.
*
Đương nhiên khi Khương Tân Tân muốn ra ngoài sẽ chuẩn bị rất đầy đủ.
Nếu phải khoe khoang giàu thì phải khoe khoang triệt để.
Cô nói quản gia Dương sắp xếp cho mình hai người vệ sĩ. Nhà họ Chu vẫn có vệ sĩ, những năm nay cũng không thiếu những người cùng đường làm liều, các nhà giàu đối với sự an toàn của mình vẫn rất để tâm, Chu Minh Phong lại là một nhà giàu thật sự, mời vệ sĩ có khi là bên ngoài, có khi là phía sau. Ngoại trừ vệ sĩ bên ngoài, Khương Tân Tân còn đến ga ra chọn xe, chọn đến chọn đi cô chọn một chiếc Bentley dài.
Biển số xe này cũng rất kiêu ngạo nha.
Khương Tân Tân nhìn thấy nhóm người bảo vệ mặc tây trang đeo kính râm lại nhìn chiếc xe sang trọng đang ở phía xa kia.
Đột nhiên có chút không chắc chắn, hỏi quản gia Dương bên cạnh: "Tôi đi họp lớp với bạn học, như thế này có phải rất khoa trương không?"
Quả gia Dương vội vàng lắc đầu: "Sao lại thế được! Bà chủ, cô chưa biết rồi, giống như bà Triệu ở tòa số 10 đó, mỗi ngày ra ngoài bà Triệu ngoại trừ có bảo vệ, thì còn mang theo hai người trợ lý, còn bà Tôn ở tòa 19, mỗi lần ra ngoài đều sẽ đi ba chiếc xe cùng một lúc."
"Ba chiếc."
"Đúng, bởi vì bà Tôn có một mèo một chó, mèo ngồi một chiếc, chó ngồi một chiếc."
Khương Tân Tân sợ ngây người: "Thế thì, tôi còn đơn giản ghê nhỉ?"
"Đúng thế!" Trong giọng nói của quản gia Dương còn có ý khen ngợi: "Bà chủ rất đơn giản luôn đấy, mỗi lần bà chủ đều tự mình lái xe ra ngoài, cũng chưa bao giờ đi tụ tập cả, bởi vì có bà chủ là tấm gương nên bây giờ từ trên xuống dưới chúng tôi đều tiết kiệm. Bà chủ không phát hiện sao, bây giờ bữa sáng đã giảm bớt một số món rồi đó?"
Có... Có à?"
Bữa sáng mỗi ngày đều rất phong phú mà!
Khương Tân Tân: "?"
Bọn họ không biết viết từ đơn giản như thế nào sao.
Cô như thế này... cũng được coi là đơn giản à?