Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Sau khi chọn xong phần mộ và nói chuyện với quản lý xong về thời gian, Khương Tân Tân và Chu Minh Phong rời khỏi nghĩa trang.

Người em họ này của Chu Minh Phong là một người rất trung thực, cũng không nói nhiều, chuyện gì cũng đến hỏi Chu Minh Phong nhưng người em họ này cũng rất tốt, không giống người không biết phân biệt phải trái, anh ấy cũng rất quan tâm đến Chu Minh Phong, kiên trì muốn Chu Minh Phong trở về khách sạn nghỉ ngơi đợi chiều đến lại đến nhà tang lễ sau. Người trung thực khi bướng bỉnh thì Chu Minh Phong cũng không thể từ chối được, đành phải theo Khương Tân Tân trở về khách sạn. Trợ lý Lưu đặt hai phòng, Khương Tân Tân sợ làm phiền Chu Minh Phong nghỉ ngơi nên để anh ngủ trong phòng còn cô đi đến phòng của Chu Diễn bên cạnh.

Chu Minh Phong nhìn cô.

Điều này khiến Khương Tân Tân nhớ tới câu mà anh đã nói ngày hôm nay --- Ngủ cùng anh một lát.

Cô giải thích: "Cửa hàng tiện lợi chuẩn bị tính toán sổ sách và khai báo thuế, không thể làm chậm trễ được, còn Edwin cũng gửi tài liệu sang cho em phiên dịch nữa. Anh ngủ một giấc thật ngon đi, em đến phòng của Chu Diễn."

Chu Minh Phong ừ một tiếng xem như đồng ý.

Khương Tân Tân cầm máy tính và điện thoại đi đến phòng của Chu Diễn.

Chu Diễn cũng không phải không chào đón cô, cậu chỉ thấy cô làm việc nên lặng lẽ tắt game rồi nằm trên sô pha, chán nản lướt điện thoại, cậu nhớ đến những gì cô đã nói trên bàn ăn ngày hôm nay, cũng như sự quan tâm của cô đối với cậu trong khoảng thời gian này, dù sao cũng không có chuyện gì ôm lấy suy nghĩ như thế, Chu Diễn đi ra ngoài, cậu cũng không rành về Giang Hoàng, trước kia cũng thường hay đến sau này lớn lên thì đến năm mới hoặc dịp đặc biệt mới trở về một lần, cậu theo chỉ đường đi đến gần quảng trường náo nhiệt, nhanh chóng đế cửa hàng trà sữa mua hai ly trà sữa.

Cậu một ly, còn một ly trà trái cây còn lại là dành cho Khương Tân Tân.

Trở về phòng, cậu thấy Khương Tân Tân còn đang bận rộn, cậu nhẹ nhàng đặt trà sữa ở nơi cô có thể nhìn thấy được.

Nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Mua cho tôi hả?"

"Ừm." Chu Diễn cứng miệng nói: "Ly thứ hai giảm một nửa. không mua thì không phải người."

Khương Tân Tân nhìn logo của quán trà sữa, cô chưa từng nghe nói qua cửa hàng trà sữa này có giảm giá.

Cậu nhóc này ngại rồi!

Cô cũng không khách sáo với cậu nữa, cô chọc ống hút vào, uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt vừa lòng: "Cảm ơn."

Là mức độ ngọt cô thích.

Tuy tên ngốc này tay chân vụng về nhưng lại rất thông minh, cũng học một hiểu mười, dựa theo dữ kiện đã có mà đoán được mùi vị trà sữa mà cô yêu thích, cửa hàng này, không tệ.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi cậu lại trở thành nam chính vườn trường.

Chờ khi Khương Tân Tân tạm ngừng phiên dịch, Chu Diễn đợi một lát thấp giọng hỏi cô: "Ba tôi có nói chuyện kia với dì chưa."

"Chuyện gì?"

Chu Diễn mím môi, quay đầu lại vẻ mặt không cam lòng: "Thì… Lần bị mời phụ huynh, dì đến trường học đó."

Thật ra đối với Chu Diễn chuyện này cũng có thể coi là lịch sử đen tối, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ tự nghi ngờ, sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, có nên xông lên hay không?

"À à." Khương Tân Tân nghĩ: "Cậu là đang nói chuyện lúc đó cậu làm việc nghĩa sao?"

Vừa nghe thấy bốn chữ "Thấy việc nghĩa dũng cảm làm" này, Chu Diễn vô cùng xấu hổ, né tránh ánh mắt: "Đừng nhắc đến nữa. Ba tôi có nói với dì những chuyện bên trong của lần đó không."

Khương Tân Tân lắc đầu: "Không nói, tôi cũng không hỏi."

Không đợi Chu Diễn kịp thả lỏng thì lại nghe thấy cô nói: "Tuy nhiên tôi cũng có thể đoán được đại khái chuyện bên trong rồi, chuyện lần đó là cậu bị gài bẫy nhỉ."

Chu Diễn: "?"

Cuối cùng Khương Tân Tân cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã đè ép được cậu, cô không thể không "Tử tế và nhân từ" nói: "Tôi cũng lớn hơn cậu mười một tuổi đó, ăn cơm trước cậu mười một năm cũng không phải không có ích gì, có thể nhìn thấy bên trong có bao nhiêu mờ ám, làm sao thế, không phải chuyện đã giải quyết xong rồi sao?"

"Đây là thấy việc nghĩa dũng cảm làm, có chính trực không chứ?" Chu Diễn cười tự giễu: "Dì có cho rằng tôi rất ngốc, rất ngu ngốc."

Nhìn thấy Chu Diễn như đang rơi vào cảm giác tự ghét chính mình, Khương Tân Tân mới nhớ đến, chắc cậu cũng bởi vì chuyện này nên cậu mới nghĩ đến sau này mười tám tuổi sẽ không dựa vào người trong nhà, không dựa vào ba cậu nữa, xem ra chuyện này đã làm đả kích không nhỏ với cậu rồi.

Khương Tân Tân không có khả năng trở thành một người chị em thân thiết với cậu.

Nhưng mà Chu Diễn đã mở lòng với cô rồi, nếu cô không nói gì hết đối với cậu cũng xem là một loại đả kích nhỉ.

Con trai tuổi dậy thì tương đối mong manh.

Cô suy nghĩ một chút, vô thức nghịch ngợm cây bút trong tay, sau khi suy nghĩ xong nói: "Đổi cách nói khác đi, cậu nói cậu rất ngốc thì chúng tôi sẽ tạm thời coi cậu như kẻ ngốc đi."

Chu Diễn: "..."

Này!

"Nếu trên thế giới này tôi và ba cậu đều là người thông minh..."

Chu Diễn từ từ gõ ra một dấu chấm hỏi: "?"

"Mọi người đều đã suy nghĩ lợi và hại rồi, chỉ lựa chọn những chuyện có lợi với mình thôi, như thế tôi cảm thấy thế giới này sẽ không còn tốt như bây giờ nữa." Đột nhiên Khương Tân Tân nghiêm túc nhìn Chu Diễn: "Thế giới này cần người có tấm lòng trong sáng, đều cáo già hết thì có lợi ích gì chứ? Cho nên, nếu ngược về giả thiết trước đó, cho dù cậu có ngốc, cũng là ngốc đáng yêu, đáng quý."

Hai tai Chu Diễn hơi đỏ lên.

Có lẽ vì để che đậy gì đó, cậu nói: "Đính chính lại một chút, tôi không nghĩ dì là cùng một loại người giống ba tôi."

Khương Tân Tân cứng người: "Ý cậu là tôi không thông minh sao?"

"Giống thế." Chu Diễn thành thật trả lời.

Khương Tân Tân liếc mắt xem thường, quả nhiên không nên để ý đến cậu: "Là giống thế à, nhưng so với cậu thông minh hơn nhiều."

Chu Diễn nhịn cười: "Dì tự hào lắm à, năm nay tôi mới mười sáu, dì đã hai mươi tám rồi."

"Đi đi, hai mươi bảy, mới hai mươi bảy thôi!"

"Được rồi, hai mươi bảy, chờ khi tôi hai mươi bảy tuổi sẽ thông minh hơn dì."

Khương Tân Tân rất có lệ: "À, à à."

"Chờ xem."

Khương Tân Tân phát hiện, bây giờ Chu Diễn ngày càng trở nên ấu trĩ, cái người hot boy lạnh lùng trước kia đi đâu rồi! Đi đâu mất rồi! Trở về đây đổi lại đi?

Đương nhiên Chu Diễn vẫn không thể nói nhiều với Khương Tân Tân, Khương Tân Tân im lặng hai giây, sau đó thả ra một chiêu độc nhất vô nhị: "Cậu chủ à, thi đại học trước rồi nói sau!"

Quả nhiên Chu Diễn vô cùng chán nản: "..."

*

Ở đây, đêm trước khi hạ táng là thời gian quan trọng nhất.

Về cơ bản tất cả những việc quan trọng đều ở tối nay, tuy Chu Minh Phong là cháu trai nhưng lại lo liệu hết mọi thứ, bởi thế có thể tham gia nghi lễ với tư cách là một đứa con trai ngoan ngoãn. Sau khi mệt lã người, Khương Tân Tân lại thấy anh vội trước vội sau, cũng không biết mình làm động tác quỳ lại dâng hương này bao nhiêu lần rồi. Có người sẽ thấy loại nghi thức này rất nhàn hạ nhưng Chu Minh Phong lần nào cũng vững vàng, cho nên khi có thể nghỉ ngơi, Khương Tân Tân lại phát hiện trán Chu Minh Phong xanh hết cả lên.

Cô nghĩ một chút, lại lái xe ra ngoài tiệm thuốc mua một hộp dầu thuốc.

Lúc trở về nhà tang lễ, thừa lúc mọi người không chú ý cô kéo anh vào phòng khách, đưa tay đóng cửa lại, Chu Minh Phong cũng không biết cô muốn làm gì, chỉ thấy cô lấy từ trong túi xách ra một chai dầu thuốc mở hộp đọc cẩn thận, cô nói: "Trán anh xanh hết lên rồi, nếu không xử lý kịp thời, chắc mai sẽ tím lên mất thôi."

Nếu Khương Tân Tân muốn quan tâm đến ai đó, thì cô sẽ làm đến cùng.

Đây cũng chính là lý do vì sao nhân duyên của cô lại tốt thế.

Từ trước đến nay cô đều rất quan tâm đến Tôn Văn Thanh, Chu Diễn hay là Từ Tòng Giản. Nếu bây giờ cô quan tâm đến một ai đó thì cô sẽ càng thực tế hơn, trong khoảng thời gian này Chu Minh Phong đối với cô cũng không tệ, cho dù không phải vì tâm tư này, cho dù vì trả ơn, thì cô cảm thấy mình nên chăm sóc anh một chút.

Chu Minh Phong nhìn cô chằm chằm.

Cô mở nắp ra, đổ một ít dầu lên lòng bàn tay, dùng sức mà xoa mạnh đến khi nóng lên, sau đó lại ra hiệu với Chu Minh Phong: "Anh ngồi xuống đi, em xoa cho anh."

Chu Minh Phong nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó lại ngồi xuống.

Khương Tân Tân từ trên cao nhìn xuống, cô thoáng đến gần anh một chút đưa tay ra xoa xoa trán anh.

Có một cảm xúc ấm áp truyền đến.

Sau đó, Khương Tân Tân lại vụng về mà từng chút xoa ấn, trên người hai người đều là mùi dầu thuốc quấn quanh.

Chờ khi Khương Tân Tân cảm thấy dầu đã thấm rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định lùi lại một bước, Chu Minh Phong đã đưa tay nắm lấy cổ tay trắng nõn mỏng manh của cô.

Khương Tân Tân cúi đầu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tối đen của Chu Minh Phong lại khiến cô giật mình.

Đây chính là Chu Minh Phong hoàn toàn xa lạ.

Nhưng mà cô cũng không sợ.

Giây tiếp theo, Chu Minh Phong đứng lên, anh cao hơn cô một cái đầu, ngang với tầm mắt của cô chính là cằm của anh, cô cũng có thể nhìn thoáng qua trái cổ của anh.

Trái tim cô rung lên, chờ đến khi phản ứng lại thì quanh chóp mũi đều là hơi thở lạnh lẽo của anh.

Anh ôm lấy cô, cằm để lên đỉnh đầu cô.

Không biết qua bao lâu, có thể dài như một thế kỷ rồi, anh mới khàn giọng nói: "Cảm ơn."

Mấy năm nay, anh tiễn ba mẹ mình đi, giờ lại nhìn thấy thêm một người thân rời khỏi nhân thế.

Khi ba mất, anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, khi đó anh rất sợ hãi chỉ dám trốn vào một góc cố chịu đựng.

Sau đó, mẹ anh cũng bệnh mà qua đời.

Dù thế nào cũng cảm thấy rất cô đơn.

Anh cứ nghĩ mình đã quen rồi, nhưng chờ anh đến nhà tang lễ, nhìn người nằm trong quan tài sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng sẽ không bao giờ kêu anh một tiếng Minh Phong nữa, trái tim anh cảm thấy trống rỗng, mà mấy năm gần đây anh đã quen đeo mặt nạ rồi, nên vẫn có thể điềm tĩnh chào hỏi người thân, thậm chí còn xử lý hết những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt đó. Nếu cô không đến, nếu không có cô, anh cũng có thể xử lý tốt những tâm trạng này của mình, thậm chí qua vài ngày anh cũng có thể ổn định lại cảm xúc rồi đi làm việc lại, đến cái tuổi này của anh, đau thương, khổ sở đều là chuyện vô cùng xa xỉ.

Bây giờ có cô bên cạnh, nói cụ thể thì cũng không có thay đổi gì.

Cô cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng không có bất cứ khả năng nào đặc biệt, nhưng mà khi nói chuyện với cô, khi ngủ cùng cô trong lòng anh cảm thấy được an ủi một chút.

Chu Minh Phong nhớ đến cách đây không lâu anh nhìn thấy một câu.

Có người càng lớn tuổi sẽ càng lạnh lùng, không cảm xúc.

Còn có một số người sẽ càng trở nên yếu ớt, mong manh hơn.

Anh là người trước hay người sau?

Anh không biết.

Anh chỉ biết là anh nhớ nhung hơi ấm của cô.

*

Chu Diễn và Khương Tân Tân không thể giúp được gì nhiều, đợi đến mười giờ tối hai người trở về khách sạn.

Ngày mai phải hỏa táng đem chôn rồi, bọn họ phải qua đó từ rất sớm.

Khương Tân Tân vừa mới tẩy trang xong, thì Chu Diễn đến gõ cửa. Khương Tân Tân đắp mặt nạ ra mở cửa cho cậu, hôm nay cô đắp mặt nạ màu đen, dọa cho Chu Diễn nhảy dựng lên, làm Chu Diễn qua một hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.

"Làm gì thế?" Khương Tân Tân nhớ đến Chu Diễn có thể đói bụng, còn nói thêm: "Cậu đói bụng có thể tự mình gọi đồ ăn bên ngoài, này nhóc, tôi không phải bảo mẫu của cậu đâu."

Trong tay Chu Diễn còn cầm một bộ đề thi, ngẩng đầu lên nghe: "Có một đề không biết làm."

"Hả?"

Khương Tân Tân không ngờ mình đã hai mươi bảy xuân xanh rồi, cũng đã nếm trải những đau khổ khi phải làm bài tập về nhà rồi!

Cô nhìn vào câu mà Chu Diễn chỉ kia, rơi vào suy tư.

Sao lại thế này? Vì sao lại cảm thấy kiến thức này trông có chút quen biết, nhưng lại không nghĩ ra, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự chửi rủa trước khi xuyên sách "Đừng thấy tôi học đại học, nhưng câu đầu tiên trong đề bài của con gái tôi còn chẳng biết làm nữa đấy!" Là cảm giác gì rồi.

Lúc ấy cô cảm thấy rất lố.

Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút cũng không lố.

Được, cô xác nhận, tốt nghiệp lâu thế rồi, cô đã mang toàn bộ kiến thức trả về cho giáo viên hết rồi.

Cô không muốn thừa nhận bản thân mình không biết, chỉ dùng tay đè mặt nạ, hỏi cậu: "Vì sao lại hỏi tôi?"

Chu Diễn: "Trong Wechat của tôi chỉ có mỗi một mình dì là tốt nghiệp đại học chính quy."

Lời này ai tin được chứ?

Khương Tân Tân lập tức phản bác lại: "Ba cậu đâu? Mẹ cậu đâu? Trợ lý Lưu đâu?"

Chu Minh Phong và Chung Phỉ thì không cần nói rồi, hai người là bạn đại học, còn trợ lý Lưu là người có năng lực tài cao.

"Mẹ tôi thì lệch múi giờ."

Chu Diễn mím môi: "Còn ba tôi và chú Chu, tôi sợ họ sẽ cười tôi nên cũng không hỏi."

Khương Tân Tân khoanh ngực: "Thế cậu không sợ tôi cười cậu à?"

"Không sợ." Chu Diễn nói: "Bởi vì nhìn dáng vẻ của dì thì không giống lắm."

Khương Tân Tân:?

Cô quyết định cho dù là để thắng một lần, để cho tên nhóc Chu Diễn này biết kiến thức có hạn của cô, cô cũng phải nói ra!

Cô giữ lấy bài thi của cậu: "Một bữa sáng, cậu về phòng đi, tôi sẽ gửi thắng các bước giải đề cho cậu."

Vẻ mặt của Chu Diễn đầy sự nghi ngờ về phòng bên cạnh.

Khương Tân Tân không ngờ, bản thân đã thoát khỏi khổ cảnh rồi, không, nghỉ học lâu thế rồi, lại lần nữa cầm bút giải đề.

Cô còn cố ý lên mạng tìm đáp án, kết quả lại tìm không được.

Ngay khi cô chuẩn bị chia sẻ đề tài này cho học sinh giỏi Tôn Văn Thanh, điện thoại trong tay cô vang lên, là Chu Minh Phong gọi điện thoại.

Anh thấp giọng hỏi: "Còn chưa ngủ à?"

"Ừm." Khương Tân Tân thuận miệng trả lời: "Em đang làm bài."

"Làm bài?"

"Bây giờ sao đề thi lại khó thế chứ. Chu Diễn hỏi em, nhưng em vẫn chưa làm được."

Chung Minh Phong à một tiếng: "Em gửi anh. Anh xem thử xem."

Khương Tân Tân: "Được, em chụp gửi anh, nếu anh giải ra đừng nói với Chu Diễn là anh làm nhé."

"Sao thế?"

Khương Tân Tân bắt chước giọng điệu của anh ở sân bay nói: "Em cũng cần có lòng tự trọng của mẹ kế chứ."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!