Cậu thiếu niên Chu Diễn này có rất nhiều ưu điểm. Nhưng cậu cũng rất bướng bỉnh, Khương Tân Tân cũng biết, nếu đã là chuyện cậu không muốn làm, thì dù miệng mồm cô có lanh lợi đến đâu thì cậu chắc chắn cũng không làm. May mà chuyện này cũng không phải không có cách nào giải quyết, cô không cần phải làm khó bản thân mình, trước khi Chu Minh Phong rơi vào tay giặc đã chủ động phá tầng của sổ này. Cô chỉ cần liếc mắt nhìn rương hành lý đặt trên mặt đất này cũng không khó để đẩy ngã cô, cứ dứt khoát mang hành lý sang đó luôn đi!
Nhưng mà việc mang đồ ăn khuya cho Chu Minh Phong, chắc là vẫn nên thông báo cho anh một tiếng.
Khương Tân Tân để Chu Diễn mang hành lý của Chu Minh Phong xuống lầu.
Khi nãy lái xe đã để xe lại cho cô, nên cô nói Chu Diễn ở dưới đại sảnh chờ mình, còn cô thì đến bãi đỗ xe để lấy xe. Đường đến bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào, nhưng mà lúc nào cũng có thể thấy camera cả, khách sạn năm sao này chắc là mới khai trương trong năm nay, hệ thống bảo an cũng được lắp đặt rất đúng chỗ. Cô vừa đến chỗ đậu xe vừa gọi điện cho Chu Minh Phong.
Đầu bên kia nhanh chóng kết nối.
Có thể vì lý do thức đêm, nên giọng Chu Minh Phong có hơi rung rung, cũng có chút khàn khàn: "Còn chưa ngủ à?"
Di động dán sát vào lỗ tai, truyền đến giọng nói rõ ràng giống như anh đang nói thì thầm bên cạnh tai cô.
"Ừm, em không ngủ được." Khương Tân Tân nói: "Chu Diễn muốn đi ăn khuya, em đưa cậu ấy ra ngoài ăn, dù sao cũng rất gần, có muốn em mang thức ăn khuya đến cho mọi người gác đêm ăn không?"
Bây giờ nhà tang lễ đều cung cấp các dịch vụ một cửa.
Mà phong tục ở Giang Hoàng cũng là ăn uống trong đám tang.
Hôm nay Khương Tân Tân còn nghe em gái họ ở phương xa của Chu Minh Phong oán giận, nói tiệc rượu trong nhà tang lễ thật khó ăn nên cũng chưa ăn no.
Mà nhà tang lễ chắc là sẽ không cung cấp thức ăn khuya, mà cho dù có cung cấp thì mùi vị cũng sẽ không tốt lắm.
Bình thường tang sự sẽ kéo dài tận vài ngày. Cô đã nghe Chu Minh Phong nói một chút về tập tục bên này, ví dụ như hôm nay là ngày cậu của Chu Minh Phong qua đời, thế thì hôm nay sẽ là ngày đầu tiên, đợi đến sáng sớm thứ ba mới hỏa táng sau đó mới đưa về nhập mộ, chờ sau khi tro cốt được để ở mộ rồi thì tang sự này mới coi như kết thúc.
Mà con người cô chính là thế, người khác đối tốt với cô, thì cô cũng sẽ đối tốt với người ta.
Mà cẩn thận suy nghĩ lại, Chu Minh Phong đối với cô cũng không tệ. Chưa từng xúc phạm cô, mà anh đối với một vài hành động của cô lại rất bao dung nữa.
Chu Minh Phong: "Để anh hỏi họ hàng một chút đã."
Nói xong, anh giống như đến chỗ nào đó, cũng không che điện thoại, vì thế, Khương Tân Tân cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của họ trong lúc đó, nghe thấy mấy người họ hàng đang khen cô tốt tính, cẩn thận.
Tiếng địa phương ở Giang Hoàng cũng gần gần giống tiếng phổ thông, nhưng mà Khương Tân Tân nghe mọi người nói cũng không hiểu lắm.
Khi cô đang đoán một ít từ trong đó, thì giọng của Chu Minh Phong lại truyền đến, giọng cũng không quá lớn: "Bọn họ nói cảm ơn em, thức ăn khuya cứ tùy tiện mua một chút đồ là được. Cũng nói em suy nghĩ chu đáo, bọn họ gác đêm cũng rất đói."
"Bọn họ?" Khương Tân Tân hỏi: "Anh không đói hả? Tối anh còn chưa ăn cơm đâu."
Chu Minh Phong dừng một chút, giọng có chút chậm chạp, như là đang nói một mình: "Quên mất."
Hơi thở của Khương Tân Tân ngừng một chút.
Có đôi khi cô cảm thấy họ quá mẫn cảm, giống như họ đang đọc được suy nghĩ của nhau.
Nhưng chỉ một câu "Đã quên" này, cũng khiến cô một người đang đứng ngoài cuộc một lần nữa cảm nhận được cảm xúc của anh vào giờ phút này.
Lúc một người đang đau lòng nhất, sẽ quên ăn cơm, quên luôn cả ngủ.
"Chu Minh Phong..." Khương Tân Tân chợt phát hiện mình quá nghèo từ, vừa khéo cô cũng đi đến xe mình, tiện thể nói: "Thôi quên đi, gặp mặt rồi nói sau."
"Ừm."
Khương Tân Tân khởi động xe, từ từ lái ra khỏi bãi đỗ, ở ngoài khách sạn đón Chu Diễn.
Giang Hoàng cũng không hề náo nhiệt như thế nhưng mà tìm một vòng không ngờ cũng tìm được một quầy bán đồ ăn khuya. Sống chung với Chu Minh Phong lâu thế rồi, Khương Tân Tân cũng biết được thói quen của anh, vào những lúc này chỉ sợ anh cũng không có tâm trạng ăn khuya, lúc thấy chủ quán đang xào phở, cô nhìn Chu Diễn nói: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ."
Nói xong thì cô đi bộ đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Tìm một vòng, cũng không tìm được món mà cô cảm thấy Chu Minh Phong sẽ ăn.
Tại quầy thu ngân, cô nhìn thấy những viên kẹo bạc hà mà cô từng ăn trong kỳ thi tuyển sinh đại học trước xuyên vào sách này, cô mang theo chút nhớ nhung, mua thêm hai gói kẹo bạc hà.
Thế giới thật và thế giới trong sách cũng không khác nhau nhiều lắm. Có rất nhiều đồ vật đều giống như nhau.
Mà nhãn hiệu kẹo bạc hà này có hương vị rất ngon, hầu như không có vị ngọt, chỉ là vô cùng mát, ăn một viên này vào ngày hè thì giây sau sẽ tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ, đoạn thời gian thi vào đại học cô ăn không ít kẹo bạc hà này.
Sau khi trả tiền mua đồ ăn khuya, thì Khương Tân Tân lái xe đưa Chu Diễn đến nhà tang lễ.
Đi vào nơi phúng viếng. Từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn vào trong đám người đã thấy ngay Chu Minh Phong.
Những người khác đều đang nói chuyện hoặc là chơi điện thoại, chỉ có mình Chu Minh Phong ngồi ở một bên, đưa mắt nhìn tấm di ảnh ở trên kia.
Khương Tân Tân và Chu Diễn đến, cũng khiến cho nhóm người đang mất tinh thần được vực dậy tinh thần.
Thật ra bọn họ cũng không quá đói bụng, nhưng phía sau có người mang đồ ăn khuya đến, cũng khiến tâm trạng người ta cảm thấy được an ủi.
Mà giống như Khương Tân Tân đoán, Chu Minh Phong sẽ không ăn khuya. Hai người từ nơi phúng viếng đi ra, đã là ba giờ sáng, vốn dĩ nơi này đang rất yên lặng, lúc này lại vô cùng im lặng, ánh trăng nghiêng trên cao, Chu Minh Phong cuốn tay áo lên tận trên khuỷu tay, dựa lưng vào cột, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Khương Tân Tân thì dựa vào cây cột bên kia. Cô nghiêng đầu nhìn Chu Minh Phong, vừa khéo nhìn thấy sườn mặt của anh.
Nếu nơi này không phải nhà tang lễ, nếu không phải lễ tang của cậu Chu Minh Phong, thế thì bây giờ họ có chút giống như đang diễn phim thần tượng.
Mỗi người một cây cột, anh dựa bên này, cô dựa vào bên kia.
Khương Tân Tân lấy từ trong túi ra bao kẹo bạc hà kia đưa sang cho anh.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau, Chu Minh Phong nhận lấy, lắc lắc hộp kẹo phát ra tiếng vang: "Cái gì thế?"
"Kẹo bạc hà, giúp nâng cao tinh thần." Khương Tân Tân nói: "Sợ anh đi uống cà phê hòa tan. Không thì lại thấy anh hút thuốc."
Chu Minh Phong ngẩng đầu, góc anh nhìn không thấy được Khương Tân Tân, nhưng cô lại cách anh rất gần: "Cảm ơn."
Anh mở hộp kẹo ra, ăn một viên kẹo.
Nói là kẹo bạc hà, nhưng hầu như không có vị ngọt.
Chỉ có cảm giác mát lạnh, mở miệng thở ra đều là vị mát lạnh.
"Sao lại nói ít thế." Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân không nói gì, chủ động nói.
Khương Tân Tân không biết nên nói cái gì.
Nếu cảm động, thế thì nói về chủ đề người thân qua đời thì cả hai đều thấy khó chịu.
Nếu không thể nói lời cảm động, vậy thì không có chuyện gì để nói.
"Anh là đang nói trước kia em nói nhiều lắm hả?" Khương Tân Tân hỏi.
Chu Minh Phong cười: "Cũng không phải, chỉ là thói quen mỗi ngày trước khi ngủ đều phải nghe em nói một chút."
Thói quen là thứ thật đáng sợ.
Cho dù là người mạnh mẽ như Chu Minh Phong, cũng không thoát được thói quen này.
"Được, vừa khéo có chuyện muốn nói với anh." Khương Tân Tân không khỏi cảm thấy may mắn vì hôm nay Chung Giai đến, để cô còn có tư liệu sống, không đến mức phải vắt óc tìm đề tài nói chuyện: "Cô em vợ trước của anh làm em thấy khó chịu, tìm em gây phiền phức mãi, làm sao bây giờ đây?"
Chu Minh Phong hỏi: "Trước.... Cô em vợ?"
"Quý cô Chung Giai. Chu Minh Phong, anh không thèm quan tâm à?" Giọng của Khương Tân Tân còn vô cùng tủi thân, còn đặc biệt nói: "Em chỉ đi ăn bữa cơm với đồng nghiệp bị cô ta thấy, chụp ảnh bọn em nói là em không biết giới hạn, cuộc sống này chẳng có phép tắc gì cả!"
"Quá đáng quá?" Cô lại bổ sung thêm một câu.
Không đợi Chu Minh Phong trả lời, tự cô đã cười trước.
Chu Minh Phong bất đắc dĩ nhéo mũi: "Anh cảm thấy hết rồi. Trước kia từng nói qua, lời của cô ta nói em đừng để ý đến."
"Ruồi bọ không cắn người, nhưng ghét lắm nha. Có phải cô ta mỗi ngày đều theo dõi em, nhìn chằm chằm vào em không." Khương Tân Tân lại hỏi: "Thế còn anh, nếu thấy ảnh chụp sẽ hiểu lầm thì sao?"
"Hiểu lầm em ngoại tình?"
"Vâng."
Chu Minh Phong đứng thẳng người, đi đến trước mặt Khương Tân Tân: "Không phải em nói là đồng nghiệp sao?"
Khương Tân Tân: "Cho nên, anh tin hả?"
"Em không đáng để được tin tưởng à?"
"Đương nhiên là em đáng rồi!" Khương Tân Tân ôm ngực, dáng vẻ như đang hỏi tội: "Nhưng mà, cô em vợ này của anh thật đáng ghét."
"Trước." Chu Minh Phong sửa lại cho đúng: "Cô em vợ trước, bây giờ là người xa lạ."
Khương Tân Tân phì cười.
"Được rồi." Chu Minh Phong đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, em đưa A Diễn về nghỉ ngơi đi."
"Này này, nói tránh sang chuyện khác à?"
Vẻ mặt Chu Minh Phong vô cùng mệt mỏi, cầu xin buông tha nói: "Ừm, thả cho anh một con ngựa đi, chờ anh nghỉ ngơi tốt, lại xử lý chuyện này, thuận tiện bồi thường tổn thất tinh thần cho em?"
"Thế thì còn được. Em còn muốn lặp lại lần nữa..."
Chu Minh Phong dứt khoát nói: "Ừm, cô em vợ trước của anh rất đáng ghét."
Khương Tân Tân chớp chớp mắt: "Lặp lại lần nữa."
Cô lấy di động trong túi ra, mở ghi âm lên. Lần sau Chung Giai đến phá cô, cô sẽ trực tiếp mở cái này ra.
Chu Minh Phong: "..."
*
Nhưng Khương Tân Tân không biết là, khi cô đến đã khiến cho trái tim gần như trống rỗng của anh được giải tỏa. Cho dù Chu Minh Phong còn chưa đến bốn mươi tuổi nhưng những năm gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện, anh cũng sớm biết sẽ có một ngày như thế, chuyện sinh ly tử biệt này, từ khi sinh ra đã được bắt đầu lên lịch sẵn. Chỉ là không ngờ rằng, ngày này sẽ đến nhanh thế này. Mấy năm nay, anh đã đưa tiễn rất nhiều người thân ruột thịt, vốn dĩ anh nghĩ mình cũng thành quen rồi nhưng chuyện này sao có thể quen được chứ.
Chỉ là anh học được cách giấu sự đau lòng và khó chịu vào nơi sâu nhất, bởi vì trong cuộc sống này còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Khương Tân Tân đưa Chu Diễn trở về khách sạn, nhưng mà chưa ngủ được mấy tiếng thì đã tỉnh. Cũng có rất nhiều người thân thích khác ở trong khách sạn này, khi ăn sáng, Khương Tân Tân gặp được dì nhỏ của Chu Minh Phong. Năm nay dì nhỏ của Chu Minh Phong cũng đã hơn sáu mươi, nhưng mà tinh thần vẫn rất khỏe mạnh, nói chưa đến hai câu bà ấy đã nói: "Khi con kết hôn với Chu Minh Phong, cũng vừa khéo là lúc cháu gái dì sinh con, không ai chăm sóc cháu gái dì trong tháng hết, nên dì thật sự không thể đi được, đúng rồi, con tên gì?"
"Dì nhỏ, con tên là Khương Tân Tân." Khương Tân Tân cười tủm tỉm: "Chữ “Tân” trong nghĩa nhiệt tình."
Dì nhỏ ngẩn người: "Con viết cho dì xem nào, sao dì lại cảm thấy cái tên này có hơi quen tai nhỉ?"
Khương Tân Tân và Chu Diễn đang đứng cạnh nhau đều ngẩn người.
Sao có thể quen biết nhau được?
Khương Tân Tân đành phải lấy điện thoại ra viết tên mình lên.
Dì nhỏ lấy kính viễn thị trong túi xách của mình ra nhìn, ánh mắt di chuyển từ trên điện thoại đến mặt của Khương Tân Tân, như nhớ đến gì đó, vỗ đùi, Chu Diễn cũng bị hù cho sợ, thiếu chút nữa làm đổ ly nước chanh trong tay.
"Khó trách nhìn con lại trong quen mắt thế này!" Mặt dì nhỏ lộ vẻ kích động: "Ba của con có phải tên Khương Vinh Sinh, mẹ con có phải tên là Trần Uyển Hương không?"
Khương Tân Tân ngẩn người, gật đầu.
Cô cũng biết một chút về nhà của nguyên chủ, trên hộ khẩu của nguyên chủ, ba của cô ấy thật sự tên là Khương Vinh Sinh, còn mẹ là Trần Uyển Hương.
"Dì đã nói mà!"
Chuyện kế tiếp mà dì nhỏ kể càng khiến Khương Tân Tân ngạc nhiên hơn.
Ba của nguyên chủ vốn là nhân viên trong nhà máy cơ khí, có một lần đi theo nhà máy đến bên này để trao đổi kỹ thuật, vừa khéo gặp phải nhà của lão Chu bị sập, lại đang là đêm khuya, nhà cửa cũng không nhiều như bây giờ, hàng xóm đều cách nhau rất xa, căn bản không biết đã xảy ra chuyện lớn như thế. Ba của Chu Minh Phong đang đi công việc bên ngoài, trong nhà chỉ có mẹ Chu và Chu Minh Phong, ba của nguyên chủ đã cố gắng hết sức để tìm hai người cứu ra. Sau đó ba của nguyên chủ cõng mẹ Chu ở trên lưng chạy mấy dặm đường để đến bệnh viện mới có thể giữ lại tính mạng.
Cho nên, có thể nói, hai vợ chồng nhà họ Khương là ân nhân cứu mạng nhà họ Chu.
Dì nhỏ bây giờ còn xúc động: "Chị gái của dì vẫn còn nhắc đến con và ba mẹ con đó, lúc con được sinh ra, chị gái của ta còn lấy tên con đi cầu bình an, cho nên dì mới cảm thấy tên con nghe quen tai, không ngờ đúng là con thật!"
Vốn dĩ hai nhà cũng hay lui đến nhưng dần dần, chuyển nhà vài lần, mà ba mẹ Chu lại qua đời, sau đó mới hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Chu Diễn nghe xong như rơi vào sương mù.
Vốn dĩ cậu nghĩ ba cậu và cô Khương đây chính là thuận theo tự nhiên yêu đương rồi kết hôn, không ngờ lại còn có chuyện này xuất hiện nữa?
Trong phim truyền hình cũng không có như thế này đâu nhỉ?
Khương Tân Tân nghe xong cũng có chút đăm chiêu.
Sau khi dì nhỏ biết Khương Tân Tân này chính là Tân Tân kia, thì càng nhìn càng thuận mắt hơn: "Đúng là duyên phận trời ban mà! Nếu ba mẹ của Minh Phong còn sống chắc chắn sẽ rất thích con, nhưng mà, dì nhớ con nhỏ hơn Minh Phong rất nhiều tuổi nhỉ, lúc lấy tên tuổi con đi cầu phúc, Minh Phong cũng đi theo mẹ nó đó, khi đó nó đã sắp lên cấp hai rồi."
"Vâng ạ, năm nay con hai mươi bảy tuổi."
Dì nhỏ đếm đếm trên đầu ngón tay: "Đúng là lớn hơn mười hai tuổi, nhưng mà tuổi càng lớn càng biết cách chăm sóc, Minh Phong nhà chúng ta là không thể chê được rồi, đúng rồi, dì thấy con đi giày đế bằng, có phải... rồi hay không hả?"
Khương Tân Tân: "?"
Cô cúi đầu nhìn chân mình.
Không thể nào bởi vì cô mang giày đế bằng nên hiểu lầm cô... cái kia chứ?
Ngay cả Chu Diễn cũng nhìn xuống phía dưới bàn.
Này phải trả lời ngay, Khương Tân Tân vội vàng giải thích: "Không không không, con không có, không có."
Dì nhỏ nhìn thấy cái bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt tiếc nuối: "Bây giờ đều đang cổ vũ mang thai đôi, hai đứa cũng còn trẻ, cũng không phải không có điều kiện."
Vấn đề này rất nguy hiểm nha.
Mà dù gì đây cũng là dì nhỏ của Chu Minh Phong, nếu là người khác, cô sẽ nhìn bằng nửa con mắt ngước lên bầu trời đó.
"Còn sinh cái gì chứ." Khương Tân Tân nhìn sang Chu Diễn: "Qua mấy năm nữa cứ ôm cháu là được rồi."
Chu Diễn: "??"
Vì sao đề tài này đột nhiên lại chuyển đến người cậu rồi thế?
Quả nhiên dì nhỏ thành công dời đi sự chú ý: "Cũng đúng, thấm thoát mà Tiểu Diễn đã mười sáu, mười bảy tuổi rồi, sang năm là sẽ thành niên rồi."
Khương Tân Tân nhìn sang Chu Diễn, giọng điệu đùa giỡn nói: "Sau này nếu cậu không rảnh, dì sẽ chăm đứa nhỏ cho cậu, nhưng mà cậu cũng nên phụng dưỡng dì nha."
Dì nhỏ: "Còn nói chuyện này à, Tiểu Diễn là đứa nhỏ hiếu thảo lắm đó."
Chu Diễn: "..."
Ăn vội cho xong bữa sáng, Khương Tân Tân chuẩn bị đưa Chu Diễn đến nhà tang lễ.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Khương Tân Tân nhớ đến đoạn nói chuyện khi nãy: "Lời vừa nãy tôi nói cậu ngàn lần, vạn lần đừng tưởng thật đó nha."
Không đợi Chu Diễn gật đầu hay lắc đầu, Khương Tân Tân đã nói: "Mang thai là không thể nào rồi, đời này cũng không thể rồi, cho dù cậu có cho tôi mười triệu, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu, biết chưa? Nhiều nhất thì tôi cũng chỉ có thể mua mấy món đồ chơi nhỏ cho con cậu thôi, đương nhiên điều kiện đầu tiên là vợ con cậu phải đáng yêu."
Chu Diễn không biết nói gì: "Cô muốn mang, tôi cũng không để cho cô mang."
Khương Tân Tân à một tiếng.
"Yên tâm đi." Sau khi Chu Diễn lên xe thắt dây an toàn xong: "Đầu tiên, sẽ không cho dì mang thai, thứ hai." Cậu dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô: "Cho dù dì không giữ con cho tôi, thì sau này chỉ cần dì nói, thì tôi cũng sẽ phụng dưỡng dì."
Khương Tân Tân nghe thế thì có thể nói là trong lòng nở hoa luôn.
Đương nhiên cô cũng không tin là thật.
Mấy năm nay ba ruột, mẹ ruột còn không dám trông cậy vào việc con mình sẽ phụng dưỡng mình mà.
Nhưng mà, lời nói dễ nghe ai mà chẳng thích.
Nhưng cô lại nghĩ đến chuyện dì nhỏ nói về Chu Minh Phong, không khỏi rơi vào suy tư.
Chu Minh Phong... Chẳng lẽ đang lấy thân báo đáp à? Nhưng mà tốt xấu gì, thì anh lấy nguyên chủ cũng là vì lý do đó, ví dụ như vì... Báo ơn? Tuy rằng từ này xuất hiện trên người anh rất không hợp, nhưng ít ra cũng có thể tính, chỉ có cái cọc hôn nhân này không hề đột ngột.
Như thế, nguyên chủ thì sao?
Nguyên chủ chọn gả cho Chu Minh Phong vì lý do gì? Trước đó, cô cảm thấy cái cọc hôn nhân này kỳ dị quá, chủ yếu là không ngờ trên người Chu Minh Phong, bây giờ lại biết chuyện xưa, xem như giải được một phần câu đố. Trong suy nghĩ của nguyên chủ, lý do nguyên chủ kết hôn mới là điểm mấu chốt.
Cô không phải kẻ ngốc, từ khi xuyên qua đây đã lâu thế rồi không phải không có cảm giác gì.
Nguyên chỉ và Chu Minh Phong cưới nhau, cuối cùng là ẩn chứa điều gì phía sau thì cô vẫn chưa rõ, nhưng có một chút cảm giác bài trừ, hai người hình như không phải vì yêu.
*
Đi vào nhà tang lễ, Chu Diễn cũng rất hiểu chuyện mà cùng với mấy người bạn cùng tuổi đi làm mấy chuyện vụn vặt.
Dưới sự chỉ dẫn của những thân thích khác, Khương Tân Tân đến phòng nghỉ trong nhà tang lễ.
Thân thích nói, Chu Minh Phong gác cả một đêm, vừa mới đi nghỉ ngơi.
Đi vào cửa phòng nghỉ, cô gõ cửa, giây tiếp theo cửa đã mở ra, Chu Minh Phong ra mở, anh đứng ở trước cửa.
Anh không đeo mắt kính, trong mắt có vương chút tơ máu, giọng khàn khàn: "Đến rồi à?"
"Vâng."
Chu Minh Phong đưa tay nhìn thời gian: "Đúng lúc, cùng anh ngủ một chút. Em cũng không nghỉ ngơi tốt hả?"
Giường trong phòng nghỉ rất nhỏ, chưa đến một mét năm.
So với giường trong biệt thự Sâm Lâm thì nhỏ hơn rất nhiều, khi ở nhà giường rất lớn, Khương Tân Tân cũng không có cảm giác gì khác, lúc này nằm ở trên giường chưa đến một mét năm này, bầu không khí bỗng chốc không giống nhau nữa!
Cô muốn rút lại lời tuyên bố cô và Chu Minh Phong đang trong giai đoạn mập mờ.
Tính toán cẩn thận một chút, cô trải qua giai đoạn mập mờ này không dưới mười lần, ít nhất thì cũng bảy tám lần, nhưng không hề có lần nào giống lần này, còn chưa tiến vào qua trình đưa đẩy, cô đã cùng đối phương nằm cùng giường, cái này thì tính là mập mờ gì chứ, rõ ràng tiến vào giai đoạn vợ chồng rồi, không, không đúng, là hình thức chồng già vợ trẻ.
...
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì bàn tay to của anh đã ôm lấy cô, không nói gì kéo cô vào lòng, để cô cũng tựa vào bả vai anh.
Hơi thở lạnh thấu xương của người đàn ông chớp mắt đã bao quanh cô.
Khương Tân Tân: ??
"Anh ngủ một lúc." Giọng Chu Minh Phong từ trên đỉnh đầu cô truyền đến.
Khương Tân Tân loáng thoáng ngửi được mùi bạc hà mát lạnh.
Thôi quên đi.
Tình huống đặc biệt, không so đo với anh làm gì.
Vốn dĩ Khương Tân Tân không muốn ngủ, nhưng tựa vào lòng ngực Chu Minh Phong nghĩ bảy mong tám, hơn nữa cô cũng vừa chỉ ngủ được hai ba tiếng, cả người đều mệt mỏi, không được bao lâu bên tai đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Chu MInh Phong thì cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Khương Tân Tân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng thức dậy, lại phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, lại nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, là điện thoại di động của Chu Minh Phong đặt ở đầu giường.
Trong phòng nghỉ có một phòng tắm nhỏ.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Chắc Chu Minh Phong đang tắm. Khương Tân Tân nghĩ như thế nên đưa tay còn đang buồn ngủ cầm lấy điện thoại anh, muốn đưa cho anh hoặc nói cho anh biết ai đang gọi đến, nào ngờ mắt nhìn thoáng qua đã nhìn thấy trên màn hình điện thoại của anh hiện ra một cái tên ---
Chung Phỉ.
Cô giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Khương Tân Tân nhìn chằm chằm cái tên này, xuống giường mang dép lê đến cửa phòng tắm gõ cửa.
Nước trong phòng tắm cũng dần nhỏ đi, từ bên trong truyền đến giọng của Chu Minh Phong: "Chuyện gì?"
Khương Tân Tân như sợ anh nghe không thấy, cất cao giọng: "Điện thoại đến. Là Chung Phỉ gọi đến."