Trước kia Chu Minh Phong cũng không để ý đến tuổi tác lắm, anh cũng không sợ năm tháng trôi qua.
Nhưng từ sau khi ở bên Khương Tân Tân, trái lại anh có chút để ý. Nhất là ngày thấy bài post này, hẳn là anh cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày từ chồng già vợ trẻ này lại xuất hiện trên người anh.
Đây là lần đầu tiên Chu Minh Phong nảy ra một loại nghi ngờ --- Anh già thật à?
Đương nhiên anh biết mình lớn hơn Khương Tân Tân mười tuổi, chắc chắn không còn được tính là trẻ tuổi nữa, nhưng dù có thế nào cũng không hề coi như đã già đâu nhỉ?
Khương Tân Tân cũng không có ngoại lệ. Trong khung hiện ra một khuôn mặt ngây thơ, ngày bài post này được đăng lên, vì chứng minh mình không hề già nên muốn dùng hành động thực tế để chứng minh.
Vào ban đêm, lúc đầu Khương Tân Tân nghĩ chỉ là ban đêm bình thường thôi.
Sau đó, Khương Tân Tân cũng đã được trải nghiệm một chút thay đổi, hay là Chu Minh Phong hai mươi tuổi xuyên qua đây rồi??
Sau khi thật sự xác định mối quan hệ và tiến xa hơn với Chu Minh Phong, Khương Tân Tân gán tài năng thiên phú của anh cho Chu Diễn. Dù sao trong cuốn tiểu thuyết này Chu Diễn cũng là nam chính, nếu đặt trong thế giới tu tiên, Chu Diễn có thể sẽ có sức mạnh hơn người, thân là ba của nam chính, đương nhiên Chu Minh Phong cũng có vầng sáng.
Cũng không biết mẹ kế cô, có thể dính được chút xíu bàn tay vàng hay ánh hào quang nào đó của cậu không.
Tóm lại, Chu Minh Phong cũng không giống đàn ông bốn mươi tuổi mà cô từng nhìn thấy trên mạng.
Bài post có liên quan đến Chu Diễn, nên tập đoàn nhà họ Chu cũng không có xóa, mà bài post chồng già vợ trẻ kia chọc đúng chỗ đau của Chu Minh Phong, cũng không có xóa, nhưng bộ phận quan hệ xã hội đã làm hết sức lực, khiến nhiệt độ bài post này giảm xuống, cuối cùng người chú ý cũng càng ngày càng ít.
Sau khi thi vào đại học xong, Chu Diễn tìm được hai công việc làm thêm.
Một là thợ chụp ảnh cưới cho Chu Minh Phong và Khương Tân Tân. Chỉ số phiêu lưu rất cao, nhưng giá thu vào cũng cao, nên Chu Diễn liều mạng làm!
Còn công việc khác chính là dạy kèm cho Nghiêm Chính Phi...
Căn bản của Nghiêm Chính Phi không ổn, tuy năm cuối cùng cũng rất cố gắng nhưng thành tích thi vào trường đại học cũng không lý tưởng cho lắm, cách điểm vào khoa chính quy còn thiếu một chút. Hai vợ chồng nhà họ Nghiêm tính đưa cậu sang nước ngoài, đáng tiếc bây giờ tình hình ở nước ngoài không tốt cho lắm, hơn nữa Nghiêm Chính Phi vừa thấy Chu Diễn ở lại trong nước, nên cậu ta cũng không chịu đi, cho nên hai vợ chồng nhà họ Nghiêm đành cho con trai mình học lại một năm.
Nếu có thể thi vào khoa chính quy, thì chính là kết quả tốt nhất rồi!
Bà Nghiêm biết, mời gia sư cho con mình, thì chắc chắn nó sẽ không chịu học, mà nếu mời Chu Diễn làm gia sư, thế thì hoàn toàn khác.
Ít nhất Chu Diễn sẽ khiến cho đứa con trai này của họ trở nên ngoan ngoãn.
Chu Diễn cũng không phải quá thích việc làm thêm này, nhưng bà Nghiêm thật sự cho cậu rất nhiều, cho nên cậu cũng đành nhắm mắt nhắm mũi đồng ý.
Khương Tân Tân và Chu Minh Phong cũng không phải qua nước ngoài chụp ảnh cưới hay là đến hải đảo nào đó lấy cảnh.
Hai người họ đều không có nhiều thời gian, nên để Chu Diễn tự do phát huy. Nhưng mà hiệu quả cuối cùng lại vô cùng tốt, Khương Tân Tân rất thích hình của Chu Diễn chụp cho họ.
Lúc ấy cô đi giày cọ vào da, Chu Minh Phong ngồi xổm xuống nâng chân cô lên, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra cho cô.
Mà cảnh này lại bị Chu Diễn chụp lại được.
Khương Tân Tân rất thích! Cũng quyết định nhất định phải in hình này ở trên thiệp mời cưới.
Đương nhiên, cho dù chụp hình cưới có như thế nào, thì Khương Tân Tân cũng không muốn chụp lại lần nữa.
Chu Diễn cũng thế.
Cậu đã nghĩ xong rồi, sau này cho dù người ta có nói giá trên trời đi nữa, thì cậu cũng không làm thợ chụp ảnh đâu.
Một nhà ba người họ đối với chuyện chụp ảnh cưới này đều có bóng ma tâm lý nhỏ.
Chu Diễn thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học công nghệ thành phố Yến, quản gia Dương kéo hẳn biểu ngữ phía bên ngoài biệt thự để chúc mừng. Lúc đêm dài tĩnh lặng, Chu MInh Phong cũng nói tình cảm của mình với Khương Tân Tân, tự anh cũng không ngờ điểm của con trai mình khi thi vào đạu học không tệ.
Đối với tiền đồ tương lai của con trai mình, muốn nói anh hoàn toàn không quan tâm, thì cũng không phải.
Chỉ là mối quan hệ của hai ba con lúc ấy vẫn đang giằng co qua lại. Mặc dù anh là ba cũng không thể nào xen vào cuộc đời của con trai mình.
Cũng may con trai anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Chu Minh Phong rất vui mừng, nhưng anh vui mừng chỉ có mỗi Khương Tân Tân biết, khi đối mặt với Chu Diễn, anh vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt không quan tâm như cũ.
Khương Tân Tân chưa từng keo kiệt khi biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài. Cô vô cùng quý trọng mà cầm giấy báo trúng tuyển của cậu lên, liên tục nhìn mấy lần, thay đổi mọi góc độ chụp đăng vào vòng bạn bè khen Chu Diễn tận ba ngày, bạn thân Tôn Văn Thanh của cô và Edwin cũng đều kéo cô vào danh sách đen. Đương nhiên, cũng thỏa mãn tâm lý của Chu Diễn, tâm trạng của cậu vô cùng tốt, mỗi ngày đều vào xem vòng bạn bè của Khương Tân Tân, thậm chí còn chia sẻ, sớm biết thi đại học có được đãi ngộ như thế này, thì cậu sẽ cố gắng liều mạng thêm một chút thi vào Thanh Đại để cô mỗi ngày đều khen cậu.
(*) Thanh Đại: Trường Thanh Hoa, Bắc Đại.
Ngày đến trường báo danh, Khương Tân Tân và Chu Minh Phong đưa cậu đi.
Khương Tân Tân muốn cho bản thân phù hợp với không khí của trường đại học, nên cho dù là ăn mặc hay trang điểm đều hoạt bát hơn phong cách trước đó.
Hiệu quả vô cùng tốt.
Khi Chu Minh Phong đậu xe, đã có mấy nam sinh đến gần xin Wechat.
Chu Diễn: "..."
Thấy khóe môi Khương Tân Tân cong lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý, cậu đi đến phía trước gọi: "Mẹ, ba con đâu rồi."
Khương Tân Tân: "??"
Ba nam sinh vừa tiến đến gần: "??"
Cậu ta hoảng sợ liếc mắt nhìn Khương Tân Tân một cái, rồi lại nhìn Chu Diễn, vô cùng buồn cười mà trừng to mắt nhìn xác nhận mình không hoa mắt, người này nhìn qua trông cũng chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi thôi nhưng đã có con trai cao tận một mét tám rồi?
Cuối cùng là cô bao nhiêu tuổi thế??
Khương Tân Tân cũng không thích người khác dùng ánh mắt "Wow cô không phải đã hơn bốn mươi rồi chứ" để nhìn cô, cô lập tức kéo khuỷu tay của Chu Diễn: "Sao lại nói giỡn với chị gái thế hả!"
Nói xong cô lại nhìn ba nam sinh kia cười nói: "Em trai tôi hay thích nói chuyện lấy chồng ra để đùa, các cậu đừng để ý nhé, nhưng mà quả thật tôi đã có bạn trai rồi."
Ba nam sinh: "..."
Chu Diễn vô cùng không biết nói gì, chờ sau khi ba nam sinh kia lưu luyến rời đi, cậu cúi đầu nhìn cô: "Chị gái? Em trai?"
"Không cho tôi phí ngậm miệng, tôi lập tức nói chuyện này cho ba tôi biết."
Khương Tân Tân mỉm cười hung dữ nhéo cánh tay của cậu.
Chu Diễn bị đau: "Đau!"
"Năm trăm." Chu Diễn không muốn buông tha cơ hội này để đòi tiền Khương Tân Tân, cho dù bị đau cậu vẫn muốn tiếp tục.
Khương Tân Tân tức chết được: "Mắt của cậu đều là tiền? Kiếp trước nghèo mà chết hả?"
"Chị gái, tiền sinh hoạt học kỳ sau của tôi phải tự kiếm đấy." Chu Diễn gật đầu: "Quả thật rất nghèo. Năm trăm, cò kè mặc cả thì thêm một trăm."
Khương Tân Tân: "..."
Cô đành lấy điện thoại ra, chuyển cho Chu Diễn năm trăm.
Vẻ mặt Chu Diễn vô cùng mỹ mãn, nhìn trông vô cùng sảng khoái.
Cùng lúc đó, Chu Minh Phong vừa mới đậu xe xong xuống xe, đã bị một người phụ nữ trẻ tuổi đến xin giúp đỡ.
"Chào anh, em gái tôi là sinh viên trường học này." Cô gái trẻ tuổi động lòng người, giọng nói dịu dàng: "Điện thoại của tôi để ở trong ký túc xá của em ấy, cũng quên ký túc xá em ấy đi như thế nào, có thể làm phiền anh cho mượn điện thoại chút được không?"
Chu Minh Phong liếc mắt nhìn cô ta.
Tim của cô gái trẻ tuổi đập nhanh như trống.
Vừa nãy cô ta có chú ý đến chiếc xe này. Trước không nói đến biển số xe này khó mà kiếm được, chỉ là chiếc xe này ít nhất cũng hai ba trăm ngàn đi.
Nhìn cả người, khí chất của người đàn ông này, tuyệt đối là cực phẩm trong giới nhà giàu. Cô ta gặp phải đương nhiên muốn tiến lên thử một lần.
Nếu không thành công, cô ta cũng không mất mát gì, nếu thành công thì trực tiếp lên được tầng cao mới.
"Tôi gọi điện thoại cho bà chủ tôi trước cái đã." Chu Minh Phong nói: "Nếu cô ấy không vội, tôi sẽ đưa điện thoại cho cô mượn."
Khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi cứng đờ.
Chẳng lẽ do mắt cô ta vụng về sao? Người này chỉ là lái xe à?
Nói xong Chu Minh Phong nhìn cô cười xin lỗi, giả vờ trước mặt cô, gọi điện cho Khương Tân Tân, đầu bên kia vừa mới nhấc máy, Chu Minh Phong đã nói ngay: "Khương tổng, bây giờ cô có vội không? Có một cô gái nhờ tôi giúp đỡ, nếu cô không bận thì nói với tôi, rồi tôi đưa di động cho cô ta mượn."
Trong Wechat của Chu Minh Phong, năm phút trước Khương Tân Tân đã gửi tin nhắn đến: [Sao sinh viên bây giờ cứ bị gì thế này! Không biết nhìn người gì cả, người đã kết hôn như em thế mà lại bị xin cách liên lạc, phiền ghê á.]
...
Đầu bên kia điện thoại Khương Tân Tân nghe thấy lời này, hít sâu một hơi: "Tôi không gấp nha. Lái xe Chu này, cậu phải giúp đỡ người ta làm việc vui nha!"
Chu Minh Phong mỉm cười cúp điện thoại, nhìn cô gái trẻ tuổi nói: "Ngại quá, bà chủ tôi đang bận."
Không đợi người phụ nữ kia đáp lại, anh đã xoay người đi đến hướng cần nên đến.
Cô gái trẻ tuổi: "?"
Chờ khi Chu Minh Phong đến dưới lầu ký túc xá nam, Chu Diễn đang xếp hàng vào ký túc xá.
Khương Tân Tân ngồi trên hành lý của cậu.
Cô nhìn thấy Chu Minh Phong đến đây, khẽ hừ một tiếng, nhìn thấy cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Chu Minh Phong đi lên bậc thang, đi đến bên cạnh cô.
"Xếp hàng sao?" Chu Minh Phong thấp giọng hỏi.
Khương Tân Tân: "Anh đi hỏi Lôi Diễn kìa."
Chu Diễn từ từ quay đầu lại: "?"
Lôi Diễn là cái quỷ gì thế?
Vẻ mặt Khương Tân Tân vô tội: "Bây giờ ba cậu là Lôi Phong. Cậu là con của anh ấy, đương nhiên là Lôi Diễn."
"Anh là nhà tư bản với lòng dạ độc ác." Chu Minh Phong mặt không đổi sắc nói: "Sao dám nhận từ Lôi Phong này được chứ."
Khương Tân Tân phì cười: "Đưa di động cho em."
"Thật ra cũng có thể giúp." Khương Tân Tân nói: "Trước kia khi em quên mang điện thoại hay quên mất để ở đâu, cũng sẽ nhờ người khác giúp đỡ. Em cũng không phải người nhỏ nhen, dễ giận như thế."
Chu Minh Phong nghe hiểu gật đầu.
Bỗng nhiên hỏi: "Vậy em nhờ ai giúp đỡ? Là nam hay nữ?"
Chu Diễn bất đắc dĩ nhìn trời:.... Có ngốc hay không thế!! Cậu chịu không nổi nữa rồi nè!
Khương Tân Tân không thèm trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại anh: "Là người đẹp à?"
Chu Minh Phong không để ý đến cô.
Khương Tân Tân càng dũng cảm hơn, kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có cho mượn hay không? Vì sao không cho mượn?"
Chu Minh Phong bị cô hỏi mãi chịu không nổi, lúc này mới chỉ chỉ bản thân mình hỏi: "Đây là gì."
Năm nay anh bốn mươi tuổi, với tâm tư trải đời của mình, chẳng lẽ suy nghĩ của người khác còn nhìn không thấu nữa sao?
Khương Tân Tân: "Óc heo."
Chu Minh Phong: "..."
"Đúng thế." Chu Minh Phong trả lời: "Là óc heo thi đậu đại học Thanh Hoa."
Chu Diễn: Phiền chết mất.gif
Ý này là nói cậu ngay cả óc heo cũng không bằng đúng không!!