------oOo------
Chương 85Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 90: Đối Tượng Thân Cận (2)
Vừa cùng nhau tham gia hôn lễ, lại cùng nhau đón sinh nhật, thân làm một người bạn thân, Lê Viễn Hàng đương nhiên hi vọng anh em của mình có được gia đình mỹ mãn, liền cười nói: “Vậy tốt quá rồi, con người sau khi kết hôn nên đón sinh nhật cùng với vợ và con của mình. Như này đi, chờ đến lúc cậu có thời gian rảnh, anh em chúng ta lại tụ tập, nhân thể làm sinh nhật bù cho cậu luôn.”
Trước khi cúp điện thoại, Tóng Đình Thâm làm bộ như lơ đãng nói: “Cậu vừa rồi mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của tôi sao? Vậy thì kì lạ quá.”
Lê Viễn Hàng hỏi: “Đúng vậy, có gì sao?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Tống Đình Thâm dừng một chút, tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bức ảnh đặt ở trên bàn làm việc, bức ảnh này được chụp lúc Vượng Tử một tuổi. Thời điểm đó cậu còn béo hơn cả bây giờ, cánh tay giống như Michelin vậy, vô cùng đáng yêu: “Ngày hôm qua Lê Tĩnh làm cho tôi một cái bánh ngọt, tôi tưởng cậu nói cho cô ta biết sinh nhật của tôi. Bỏ đi, cũng chẳng có gì.”
Có vài lời nên dừng lại đúng lúc.
Anh nghĩ là Lê Viễn Hàng sẽ hiểu được ý nghĩ của anh thôi.
Lê Viễn Hàng hít thở không thông, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Nghe thấy câu nói này của Lê Viễn Hàng, Tống Đình Thâm cũng thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng anh không vì Lê Tĩnh là đau đầu nhưng dù sao giữa hai người còn có Lê Viễn Hàng. Tình bạn nhiều năm như vậy giữa hai người, cho nên chuyện này anh nói ra thì tốt hơn.
Cho dù hôm nay anh đang độc thân, không có vợ, cũng không có Vượng Tử, anh cũng không nhìn trúng Lê Tĩnh.
Anh là coi trọng tình bạn giữa anh và Lê Viễn Hàng, có vài lời có vài chuyện anh cũng không dễ làm quá lên, cho nên chỉ có thể nói chuyện này cho hắn biết, để hắn đến giải quyết, như vậy sẽ tốt hơn một chút, cũng giữ lại thể diện cho Lê Tĩnh.
Vừa mới cúp điện thoại, Tống Đình Thâm liền gọi mạng nội bộ, bảo trợ lí Trần đi vào.
“Bữa tiệc buổi tối hôm nay, cậu bảo Trương phó tổng đi thay tôi đi, tôi có việc.” Tống Đình Thâm nói.
Trợ lí Trần gật đầu ghi nhớ: “Vâng, Tống tổng.”
Vốn gọi anh ta đến để phân phó chuyện này, xong việc thì anh ta nên đi ra ngoài nhưng ông chủ không bảo anh ta đi, anh ta cũng chỉ có thể đứng trước bàn làm việc, chờ đợi chỉ thi tiếp theo của anh.
Trầm mặc một lúc, Tống Đình Thâm nhìn tiểu trợ lí của mình, có chút khó khăn hỏi han: “Tiểu Trần, tôi nhớ là cậu có một người bạn gái phải không?”
Trợ lí Trần đợi cả buổi, kết quả đợi được một vấn đề không liên quan gì đến công việc như vậy, khó tránh khỏi đơ người ra một lúc. Chỉ có điều anh ta là một trợ lí vô cùng chuyên nghiệp, lấy lại tinh thần rất nhanh, trả lời: “Vâng, cô ấy làm việc ở thành phố A nhưng mà cuối năm nay có thể được điều đến đây công tác.”
Tống Đình Thâm gật gật đầu: “Vậy cũng tốt, hai người quen biết nhau như thế nào?”
Có lẽ nói ra cũng không ai tin tưởng, kinh nghiệm trên phương diện tình cảm của Tống Đình Thâm thật sự rất ít, thời học sinh nhận được thư tình của người khác, cũng từng được người khác tỏ tình. Chỉ có điều lúc đó anh chỉ nghỉ đến việc liều mạng học tập, thi vào trường đại học tốt nhất để thay đổi vận mệnh tầm thường của bản thân. Anh không có gia thế tốt, từ nhỏ đã mất bố mẹ, nhờ vào tiền bồi thường của bố mẹ mà học lên đại học, còn dựa vào năng lực tự chủ cực mạnh của bản thân mình nữa. Anh biết rõ, có thể đối với người khác mà nói, học tập không phải là đường ra duy nhất nhưng đối với anh mà nói, chính bởi vì như thế lúc anh đi học không dám dụng tâm vào chuyện gì khác.
Về sau, lúc anh chưa tốt nghiệp đại học, anh bắt đầu đi làm, trong một cơ hội ngẫu nhiên anh bước lên con đường xây dựng sự nghiệp của chính mình. Con đường này vất vả hơn việc đi học rất nhiều, anh lại càng không dám buông thả chút nào. Bởi vì anh không thể thất bại, tình trạng này mãi cho đến năm ba mươi tuổi mới có chuyển biến tốt, khi đó sự nghiệp của anh đã ổn đình rồi. Sau đó… gặp được Nguyễn Hạ, ngay sau đó thì kết hôn sinh con.
Nghiêm khắc mà nói, đối với chuyện tình cảm, anh thật sự không am hiểu, nếu như là một trò chơi thì anh chính là một tay gà mờ nhất trong thôn tân thủ.
Trợ lí Trần cũng không nghĩ tới ông chủ sẽ có hứng thú với chuyện tình cảm của anh ta, có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: “Thật ra tôi và bạn gái quen nhau là nhờ xem mắt.”
“Xem mắt à?” Tống Đình Thâm từng nghe thấy chúng, bản thân anh chưa trải qua lần nào.
“Rất quê mùa đúng không… Ngay từ đâu tôi đã không nghĩ đến chuyện yêu đương rồi, là ba mẹ tôi quá gấp, sắp xếp cho tôi vài cuộc gặp mặt.” Lúc trợ lí Trần nhắc đến bạn gái, trong mắt có chứa cảm xúc: “Thật ra cô ấy cũng không phải là mẫu người tôi thích, lúc mới quen tôi cũng không có tâm tư gì với cô ấy nhưng tôi không chịu nổi ba mẹ thúc giục, liền kiên trì tiếp xúc với cô ấy thêm vài lần nữa, dần dần nói chuyện với nhau, cũng hiểu rõ nhau hơn, sau khi hiểu nhau cũng cảm thấy thích cô ấy.”
Tống Đình Thâm cười cười: “Từ đầu không thích, về sau cũng có thể thích sao?”
Trợ lý Trần gật gật đầu, đại khái anh đã thành công mở máy hát ra, lúc này anh ta nói nhiều hẳn lên: “Nào có nhiều tình yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy, có rất nhiều chuyện đều mà sau khi quen biết hiểu nhau rồi mới thích nhau.” Anh ta dừng một chút, to gan hỏi: “Ngài và vợ ngài hẳn là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không?”
Tống Đình Thâm sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì là lâu ngày sinh tình rồi.” Trợ lí Trần lộ vẻ hâm mộ.
Tống Đình Thâm trước giờ không thích nói chuyện riêng của bản thân cho người khác nghe, nhất là chuyện giữa anh và Nguyễn Hạ, lúc này nghe được lời nói của trợ lí Trần anh cũng không trực tiếp phản bác.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ chuyện quan hệ với Nguyễn Hạ, trước kia cảm thấy kiểu hôn nhân không can thiệp vào chuyện của đối phương này rất tốt, thế nhưng Vượng Tử lớn lên, anh cảm thấy bản thân cần thiết phải thay đổi suy nghĩ một chút.
Thật ra lời nói vừa rồi của trợ lí Trần đã nhắc nhở anh, hiện tại anh không chán ghét Nguyễn Hạ, chắc hẳn Nguyễn Hạ cũng không chán ghét anh, giữa hai người bọn họ tuy rằng không có tình yêu nam nữ nhưng cũng không có ác cảm. Có phải là có chút giống với những cặp nam nữ vừa quen biết nhau không?
Giữa bọn họ có Vượng Tử, sau lần nói chuyện lúc trước, cũng xác định được trong một thời gian ngắn tới hai người đều không có ý định li hôn. Một khi đã như vậy, sao không làm giống như trợ lí Trần và bạn gái cậu ấy, cứ thử tiếp xúc với nhau nhiều một chút trước đã?
Không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên được vậy thì đi con đường lâu ngày sinh tình đi.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Tống Đình Thâm nháy mắt nghĩ thông.
Vậy tạm thời coi Nguyễn Hạ là đối tượng thân cận vậy.
Nguyễn Hạ ra ngoài sau khi kết thúc lớp học, cô trực tiếp lái xe đến thẩm mỹ viện ở gần Tống thị để trang điểm.
Nguyên chủ đều có thẻ hội viên của một vài thẩm mỹ viện cao cấp, bên trong cũng đều đã nạp không ít tiền, Nguyễn Hạ đi vào thẩm mỹ viện, chọn điều dưỡng toàn thân và mặt, khi được người kia mát xa vô cùng thoải mái, cô đột nhiên phần nào hiểu được suy nghĩ của nguyên chủ.
Bởi sướng quen rồi khó chịu được khổ, đối với một người bình thường phải vật lộn giữa ranh giới no đói như cô mà nói, có hai căn nhà lại thêm khoản tiền tiết kiệm vài triệu tệ, như vậy quả thật là đang mơ cũng phải cười đến tỉnh nhưng đối với người đã quen với cuộc sống giàu có vô cùng như nguyên chủ mà nói, đó quả thực là rơi từ thiên đường xuống địa ngục, cô ấy không và cũng không bao giờ nghĩ đến việc sống dựa vào hai căn nhà cho thuê, bởi vì như vậy căn bản không thể duy trì được chất lượng cuộc sống vốn có của cô ấy nhưng cô ấy lại chẳng biết làm gì hết, chưa tốt nghiệp đại học đã gả cho Tống Đình Thâm, trải qua cuộc sống không cần phải lo miếng cơm manh áo, mà trong lòng nguyên chủ, cô ấy vô cùng hiểu rõ ưu thế của mình, cho nên cô ấy sẽ chỉ đi con đường cũ, tìm một chiếc máy ATM.
Tất nhiên, đây cũng chính là một cảnh báo giành cho cô.
Sau này mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào? Chẳng ai có thể biết rõ được, cho dù là Nguyễn Hạ cũng chẳng dám khẳng định, mình sẽ không trở thành một nguyên chủ kế tiếp.
Dường như mọi người đều nắm chắc được tam quan của bản thân mình nhưng trên thế giới này, ngoại trừ việc sống chết là có thể chắc chắn, căn bản không có điều gì sẽ không thay đổi.
Khi cô đi ra khỏi thẩm mỹ viện đã sắp đến sáu giờ rồi, Nguyễn Hạ vội vàng lái xe vào bãi đỗ xe của Tống thị, cô không định đi lên trên tìm Tống Đình Thâm mà trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh nhanh chóng bắt điện thoại: “Cô đến rồi? Chắc phải khoảng mười phút nữa tôi mới xong việc.”
Nguyễn Hạ ừ một tiếng: “Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Hạ cầm gương tay lên soi, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không mà cô cảm thấy sau khi bảo dưỡng ở thẩm mỹ viện một lần, làn da liền mịn màng hơn rất nhiều, dường như có thể bóp được ra nước.
Bản thân cô chính là người thích sắc đẹp, đối mặt với một gương mặt như thế này, có soi gương cả ngày cũng không thấy chán, mãi cho đến khi Tống Đình Thâm mở cửa bên cạnh ghế phó lái, Nguyễn Hạ thiếu chút nữa bị dọa đến mức nhảy lên: “Anh đến từ lúc nào thế? Làm tôi sợ muốn chết.”
Vẻ mặt Tống Đình Thâm bình tĩnh cài dây an toàn, thật ra anh đã đứng bên cạnh xe được một lúc rồi nhưng hình như cô không phát hiện ra anh, đến khi anh hết cách rồi mới trực tiếp mở cửa xe ra.
Cô gái nào cũng thích soi gương, hay chỉ là sở thích của riêng cô?