Chỉ là Tần Ngộ….
Tống Đình Thâm vẫn cảm thấy người này bày ra thế trận lớn như vậy, sẽ không giống như Đoàn Trì, anh châm biếm vài câu sẽ lui bước, chỉ là từ lúc nào Nguyễn Hạ lại bị một nhân vật có số như vậy để ý tới?
Có rất nhiều vấn đề anh muốn điều tra rõ ràng, không liên quan đến việc có tin hay không, chỉ đơn giản là vì anh muốn hiểu biết nhiều hơn về “kẻ địch”.
Sau khi nói chuyện với Tống Đình Thâm một buổi như vậy, Nguyễn Hạ yên tâm hơn rất nhiều, tuy rằng trong lúc cô và Tống Đình Thâm nói chuyện cũng có thật có giả, nhưng xét phần lớn cô cũng không lừa anh, giữa cô và Tần Ngộ thật sự không hề có quan hệ, nếu như thật sự phải thẳng thắn toàn bộ, vậy cô phải đưa ra con át chủ bài còn cả bí mật lớn nhất của cô. Có đôi khí, thẳng thẳn tuyệt đối và thấu hiểu tuyệt đối, đối với quan hệ giữa hai người không nhất định sẽ tốt.
Cô quay về phòng, nằm trên giường, bên tai là tiếng thở nhẹ nhàng của Vượng Tử, cô nhắm mắt lại, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nghĩ đến lời nói của Tống Đình Thâm, cô không nhịn được thầm kêu may mắn, may mắn lúc trước cô đưa ra lựa chọn chính xác.
Về chuyện của Tần Ngộ, cô đã không muốn quan tâm đến nữa, cũng không phải là chuyện mà cô có thể quản được, tin tưởng giao chuyện này cho Tống Đình Thâm giải quyết thì tốt hơn.
Cô biết Tống Đình Thâm sẽ không tra ra được thứ gì, người sống lại chỉ có Tần Ngộ, hắn sống lại rồi, còn có trí nhớ của đời trước, nhưng trí nhớ này chỉ thuộc về một mình hắn, cũng không phải chuyện thật ở đời này. Nếu Tần Ngộ có thể thức thời được như Đoàn Trì thì tốt rồi, Đoàn Trì lúc đầu cũng làm ra những chuyện làm người khác khóc không được cười không xong, hiện tại không phải là không thấy bóng dáng đâu sao. Hầy, so sánh với Tần Ngộ, ngay cả Đoàn Trì cũng trở nên đáng yêu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vượng Tử ngồi trên bệ xí trẻ em giải quyết vấn đề cá nhân, Tống Đình Thâm thì đang cạo râu. Về phần Nguyễn Hạ, cô nghĩ bản thân mình hôm này không cần đi làm, liền quang minh chính đại nằm ì trên giường lướt Weibo trên di động
Tống Đình Thâm không hổ là một người ba tốt, có thể chùi đít cho Vượng Tử mà không hề đổi sắc mặt.
Vượng Tử thuận thế ôm cổ Tống Đình Thâm, giọng nói trẻ con hỏi: “Ba ba, hôm nay ba có vui hơn tí nào chưa?”
Tống Đình Thâm sửng sốt, trả lời: “Ba ba đâu có không vui.”
“Lừa gạt.” Vượng Tử là quần bông nhỏ của Tống Đình Thâm, cực kì thân mật hôn lên gò má anh: “Con biết ba ba không vui mà.”
Tống Đình Thâm không nhịn được nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cực kì ấm áp, trước khi thích Nguyễn Hạ, anh cảm thấy cuộc hôn này đem đến niềm vui lớn nhất cho anh là một đứa trẻ, đứa trẻ này chính là nguồn vui lớn nhất của anh.
Đúng là bởi vì có Vượng Tử, cuộc sống của Tống Đình Thâm mới trở nên thú vị hơn.
“Đúng là ngày hôm qua ba có hơi không vui, có điều bây giờ đã ổn rồi.”
Vượng Tử cúi đầu nghĩ một lúc: “Là con khiến ba không vui, hay là mẹ khiến ba không vui?”
Tống Đình Thâm đùa cậu: “Vậy nếu là mẹ khiến ba không vui thì phải làm sao bây giờ?”
Gần đây thằng nhóc này càng ngày càng dính lấy Nguyễn Hạ, tuy rằng tính bẩm sinh dính mẹ của trẻ con có thể hiểu được, nhưng những lúc như thế này, anh vẫn muốn biết cậu sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
Quả nhiên Vượng Tử bị vấn đề này làm khó rồi, lấy độ tuổi của cậu hiện tại, muốn trả lời câu này một cách hoàn hảo quả thực là làm khó thằng nhóc mập mạp này.
Vốn cậu không muốn trả lời, nhưng nếu ba ba đã muốn hỏi thì cậu vẫn muốn nghiêm túc trả lời….
“Không phải là ba ba đã từng nói rồi à? Trong nhà chỉ có mẹ là con gái, con và ba đều là con trai.” Vượng Tử thật cẩn thận liếc nhìn Tống Đình Thâm một cái: “Nếu như mà làm ba không vui, ba tha thứ cho mẹ là được rồi.”
Cho nên nói tới nói lui, nhóc mập mạp này vẫn hướng về mẹ nó.
Tống Đình Thâm phát hiện con trai mình thật ra cũng giống anh, cực kì mẫu mực, ừ, như vậy cũng tốt.
Anh thở dài một hơi.
Vượng Tử cuống lên, vội vàng giải thích: “Không phải ba nói phải chăm sóc mẹ bảo vệ mẹ sao? Ba, nam tử hán nên rộng lượng một chút, mẹ khiến ba không vui, ba nói mẹ vài câu là được rồi, không nên nói nhiều.”
Tống Đình Thâm đè mấy sợi tóc vểnh lên của cậu xuống, bất đắc dĩ nói: “Được, ba cũng chỉ nói mẹ vài cậu, không nói nhiều, nói xong sẽ tha thứ cho mẹ.”
Lúc này Vượng Tử mới vừa lòng.
Nhìn đứa con trai béo mập nhà mình, Tống Đình Thâm không nhịn được véo véo khuôn mặt béo của cậu: “Có điều tên nhóc con, con thiên vị mẹ con như vậy, không lo lắng ba sẽ có ý kiến sao?”
Vượng Tử ôm đùi, nhe răng cười với cậu, lộ ra chiếc răng trắng nhỏ: “Ba ba cũng thiên vị mẹ mà, con và ba đều thiên vị mẹ, cho nên con cùng ba đều không nên có ý kiến có được không?”
Thằng nhóc này…
“Được.” Tống Đình Thâm trịnh trọng gật gật đầu: “Con thiên vị mẹ, ba cũng thiên vị mẹ, con không nên có ý kiến, vậy ba cũng sẽ không có ý kiến.”
Hai người đàn ông cứ như vậy kết thành hiệp nghị nào đó mà chỉ hai người mới biết được trong sáng sớm mùa thu.
Tin nhắn trên điện thoại của Nguyễn Hạ nhắc nhở, tài khoản của cô được chuyển vào 21000 tệ.
Lúc ấy, cô nhảy từ trên sofa xuống. Có chút không thể tin được vào những gì mình đang thấy. Tuy rằng cô và công ty cũng xem như là gặp nhau trong vui vẻ, chia tay trong yên bình. Nhưng không nghĩ tới, phòng tài vụ của công ty sẽ giữ thể diện đến vậy. Hôm nay đã thanh toán tiền lương cho cô rồi, hơn nữa còn cao hơn cô nghĩ một chút.
Làm khó ai thì cũng không thể làm khó tiền được. Cho dù bây giờ Nguyễn Hạ đang chán ghét Tần Ngộ, nhưng tiền của hắn thì cô vẫn muốn lấy. Dù sao cũng là tiền mà cô làm việc mới kiếm được, mặc dù là trong một tháng này cô cũng không có làm được việc gì cả.
Nguyễn Hạ cũng không hề nghĩ ngợi gì, ngay lập tức chuyển tiền trên Wechat cho Tống Đình Thâm.
Khoản đầu tiên là 1314, khoản thứ hai là 520.
Sau khi chuyển xong, cô đắc ý ngồi trên sofa, chờ anh trả lời.
Cái cảm giác làm một tiểu phú bà, thỉnh thoảng có thể chuyển khoản cho bạn trai bày tỏ cưng chiều gì đấy, thật sự là không tệ.
Bây giờ cô đã có thể hiểu được một chút là tại sao có một số người phụ nữ giàu có thích bao nuôi tiểu bạch kiểm rồi. Mặc dù, bây giờ, kịch bản mà cô lấy được cũng là của bên thắng. Nhưng nghĩ kỹ thì nếu như có thể xuyên qua thành phú bà thì có lẽ đã có thể quang minh chính đại bao nuôi tiểu thịt tươi, tiểu bạch kiểm rồi…… Nguyễn Hạ vội lắc đầu, vứt cái ý niệm này ra khỏi đầu. Không, cô không thể có suy nghĩ như vậy được. Tống Đình Thâm tốt biết bao nhiêu kia mà.
Trước kia, khi đang làm việc thì Tống Đình Thâm đều hết sức chuyên chú. Bây giờ, ngoài công việc thì anh ấy còn có thói quen dành ra một, hai phút xem điện thoại, muốn xem thử xem Nguyễn Hạ có gửi tin nhắn cho anh không, có phát tin trên vòng bạn bè không.
Thấy Nguyễn Hạ chuyển khoản cho anh, anh có chút băn khoăn. Trả lại ba dấu chấm hỏi
Nguyễn Hạ: “Anh có biết em chuyển khoản cho anh là có ý gì không?”
Tống Đình Thâm: “Ý gì?”
Nguyễn Hạ chán nản: “Anh không biết thật hay là đang giả vờ không biết vậy?”
Đầu năm nay còn có người không biết 1314 và 520 là ý gì sao. Cô không tin là Tống Đình Thâm cổ lỗ, không bắt kịp trào lưu thời đại như vậy đâu. Cũng đâu phải là từ cổ đại xuyên đến.
Tống Đình Thâm: “Anh không biết. Em nói cho anh nghe đi.”
Nguyễn Hạ: “Ý chính là em yêu anh một đời một kiếp. Anh sao mà quê như vậy chứ.”
Tống Đình Thâm nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhất là ba chữ kia, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nguyễn Hạ trả lời tin nhắn xong mới phát hiện mình bị lừa rồi. Cô tức đến nỗi gửi lại mấy cái emoji hình đống phân. Dùng cái này để thể hiện sự khinh thường của mình với Tống Đình Thâm.
Người này có đôi khi thật là xảo quyệt mà.
Ngay sau đó, Tống Đình Thâm cũng chuyển khoản cho cô. Nguyễn Hạ vừa thấy số tiền chuyển khoản này còn nghĩ mình nhìn nhầm rồi. Nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, xác nhận là 5.20 tệ……
Cho đến giờ còn chưa thấy Tổng Giám đốc nào keo kiệt như vậy.
Nguyễn Hạ chỉ có thể gõ xuống dấu chấm lửng để bày tỏ cho sự cạn lời của mình.
Chẳng lẽ Tống Đình Thâm không biết sao! Đầu năm nay chuyển cho bạn gái năm tệ hai sẽ bị cười nhạo đấy! Ít nhất cũng phải năm mươi hai chứ! Vừa rồi cô chuyển cho anh hơn một ngàn đấy!
“Anh nhiều hơn em một dấu chấm.” Tống Đình Thâm trả lời lại như vậy.
Nguyễn Hạ nghĩ thầm, vậy cái vị trí của dấu chấm này cũng quá làm cho người khác không thích rồi đi.
Trong đầu cô hiện lên một ý niệm, ý mà Tống Đình Thâm muốn biểu đạt sẽ không phải là anh yêu em nhiều một chút chứ.
Nguyễn Hạ cầm điện thoại cười ngây ngô. Quyết định không so đo chuyện anh chuyển cho cô năm tệ hai. Lúc trước cô từng nghĩ, bình thường, những lời tâm tình buồn nôn chưa từng trùng nhau của Vượng Tử, rốt cuộc là di truyền từ gen tốt của ai. Bây giờ thì cô đã biết rồi.
Trước kia luôn cảm thấy yêu đương với cái móng heo lớn là một chuyện không thú vị gì cả. Bây giờ cô rút lại câu nói đó.
Yêu đương vẫn rất là thú vị!
Chẳng qua là phải đúng người. Nếu như yêu đương với Tần Ngộ, vậy thì thật là muốn chia tay sớm mà. Không, cô vốn là sẽ không yêu đương với người như vậy. Uổng cho cô lúc trước đọc tiểu thuyết còn thấy hắn là một tấm chồng tốt. Tốt cái quái gì chứ!