Thẩm Mộc Bạch vừa đáp xuống sân bay, liền gọi điện thoại cho Nguyễn Du Du, biết cô nhóc đang nhớ mình, anh còn chưa ra khỏi sân bay đã mở máy điện thoại lên.
"Tiểu Bạch!" Nguyễn Du Du lúc nhận điện thoại rất vui, cô cũng không nhắc đến chuyện mình lén đi ra sân bay tiễn anh, ân cần hỏi thăm: "Anh vừa đáp xuống máy bay? Có mệt hay không? Đã ăn cơm chưa? Có đói không?"
Trong ống nghe truyền đến một tiếng cười, Nguyễn Du Du khuôn mặt đỏ ửng lên, cô nhận ra được mình quá phấn kích.
"Du Du, em quan tâm anh như vậy. Anh có chút… thụ sủng nhược kinh." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch mang theo ý cười: "Anh vừa đáp xuống máy bay, không cảm thấy mệt, chưa ăn cơm, cũng không đói, đến khách sạn anh sẽ ăn cơm. "
Anh trả lời lần lượt câu hỏi của Nguyễn Du Du, nói: "Bây giờ ở Nam Thành rất nóng, may là anh mặc áo cộc tay bên trong, nên anh đã cởi áo khoác ra. Thời tiết bên này có hơi ẩm ướt, anh ngửi thấy mùi hương của biển. "
Anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, qua nhiều bãi biển, lúc đi đến Nam Thành anh cũng không hề háo hức. Nhưng vì anh biết cô nhóc chưa từng đi đến đây, nên cố miêu tả quang cảnh nơi đây.
"Đúng rồi, Du Du, em cúp máy đi, chúng ta gọi video, anh sẽ cho em xem quang cảnh đường phố vùng nhiệt đới. "
Nguyễn Du Du cúp máy, chờ đợi.
Video được kết nối, đầu tiên là khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn Du Du phát hiện, nhìn qua màn hình điện thoại, cô cảm thấy anh nhìn đẹp trai hơn.
Thẩm Mộc Bạch dùng ngón tay chạm lên môi, sau đó ấn tay xuống môi của Nguyễn Du Du tr3n màn hình, Nguyễn Du Du xấu hổ, bật cười khúc khích.
Máy điện thoại chuyển sang chế độ camera trước, Thẩm Mộc Bạch đương nhiên đang ngồi trong xe, qua lớp cửa sổ, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Hai bên rệ đường là hàng dừa, được ngăn cách bằng bởi dàn hoa, tiếp đó bờ cát vàng, chỉ cần đi mấy chục bước nữa là sẽ nhìn thấy biển.
"Oa --" Nguyễn Du Du hai mắt phát sáng lên, lá dừa nhìn rất lớn, dàn hoa cũng rất đẹp, cách đó không xa là màu xanh biếc của biển, mặt biển tĩnh lặng.
Có một vài nhân viên môi trường đang quét dọn, họ đều đội chiếc mũ hình tam giác, tr3n mặt quấn khăn vải, mặc quần áo dài tay, đi ủng sáng màu, nhìn khá giống ủng đi mưa. Tiếp theo là người dân địa phương, cùng người qua đường mặc bộ quần áo cộc tay sặc sỡ sắc màu.
Camera lại di chuyển, khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch lại xuất hiện tr3n màn hình: "Du Du, anh nhớ hai đứa mình chưa đi hưởng tuần trăng mật!"
Nguyễn Du Du tay chống cằm, hai cặp mắt sáng long lanh: "Tiểu Bạch, chờ khi nào anh hết bận rộn, lại là ngày nghỉ của em, chúng ta đi du lịch nhé. "
Thẩm Mộc Bạch gật đầu: "Thật tiếc, kỳ nghỉ đông vừa qua rồi, vậy chờ đến khi nghỉ hè đi. Chúng ta đi đến hòn đảo nhiệt đới, có được không?" . Truyện Điền Văn
"Ừm. " Nguyễn Du Du gật đầu nói: "Đi ra đảo! Nơi đó sẽ có bãi biển xinh đẹp!!!"
Nói đến đây, cô chưa từng đi du lịch bao giờ, trước kia vì sức khỏe không tốt cô luôn bỏ qua chuyện này, bây giờ khi nhìn thấy khung cảnh đường phố nhộn nhịp vùng nhiệt đới, đột nhiên cô muốn trải nghiệm cảm giác đi du lịch.
Cô không dám gọi video quá lâu, Thẩm Mộc Bạch vừa tới nơi, chắc chắn có rất nhiều việc cần phải thu xếp. Hai người hẹn trước khi ngủ sẽ gọi điện thoại.
Trước kia, hai người thường ăn bữa tối cùng nhau, bây giờ Thẩm Mộc Bạch không có nhà, ông nội cùng Thẩm Mộc Dương lo cô ở nhà một mình buồn, hoặc nhỡ cô xảy ra chuyện gì mà không có ai ở bên cạnh, nên họ quyết định đến đây ở mấy hôm.
Người vui vẻ nhất chính là A Phúc.
Lúc Thẩm Mộc Bạch ở nhà, không cho phép nó đi lên lầu 3, nguyên nhân chủ yếu A Phúc từng có tiền án, nhiều lần phá hủy chuyện tốt của Thẩm Mộc Bạch, anh lo về sau đang làm chuyện quan trọng, đột nhiên A Phúc xuất hiện, chắc chắn sẽ phá hủy chuyện tốt của anh. Nên nghiêm cấm không cho A Phúc đi lên lầu 3.
Hiện tại, Thẩm Mộc Bạch không có ở nhà, A Phúc phát hiện mình độc chiếm Nguyễn Du Du, lúc ăn cơm nó ngồi xổm dưới chân cô. Lúc cô đi lên tầng nó lặng lẽ đi theo, chủ nhân nhỏ không đuổi nó đi!
A Phúc mừng rỡ, nhảy lên giường của Nguyễn Du Du, phấn khích lộn một vòng.
"Này --" Nguyễn Du Du nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của chú chó, chống hông, chỉ tay lên trán của nó, hung dữ: "Không được trèo lên giường! Ghế sofa nhỏ kia mới là chỗ nằm của mày."
Cô là người thích sạch sẽ, mỗi lần khi đi ngoài nhất định lúc về phải tắm rữa, cậu nhóc A Phúc này rất nghịch, chạy khắp ngôi nhà, tr3n móng vuốt còn bị dính bùn, hại cô tý nữa phải thay ga trải giường mới.
Cậu nhóc A Phúc vốn thông minh, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Nguyễn Du Du, biết mình đã làm sai. Nguyễn Du Du chỉ cái ghế sofa, nó liền nhảy xuống giường, lưu luyến quay đầu lại nhìn, nhảy lên ghế sofa, háo hức nhìn Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du cầm theo sách tiếng Anh, đi đến ngồi xuống ghế sofa, một tay xoa đầu A Phúc, tay còn lại cầm sách lên đọc.
Đã lâu rồi, A Phúc mới gần gũi với chủ nhân nhỏ, thích chí vẫy đuôi, ngoan ngoãn nằm tr3n đùi cô, nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
Nguyễn Du Du đọc sách, xoa bộ lông dày của A Phúc, hỏi: "A Phúc, em có nhớ Tiểu Bạch không?"
A Phúc giật mình, khẽ gật đầu, im lặng nhìn cô.
Nguyễn Du Du vẻ mặt mong đợi: "Ngày mai chúng ta có thấy anh ấy ở tr3n TV. Tiểu Bạch, anh ấy rất lợi hại, đúng không?"
A Phúc “gâu” một tiếng, giống như trả lời cô.
Nguyễn Du Du không thèm quan tâm đến thái độ hờ hững của A Phúc, cô không tập trung xem sách, trong đầu chỉ nhớ đến cuộc điện thoại trước khi đi ngủ.
Thấy sắp đến 9h, Nguyễn Du Du dắt A Phúc về chiếc ổ sang trọng của nó, sau đó cô quay lại phòng ngủ khóa chặt cửa lại, nghĩ nghĩ một lúc, cô cầm lược chải đầu. Sau khi chải xong, cảm thấy kiểu tóc quá gọn gàng, cô lại thả tay, lại chải tiếp, để mái tóc bồng bềnh nhất có thể.
Nhìn các bộ đồ ngủ được sắp xếp gọn gàng, Nguyễn Du Du ngón tay di chuyển từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái, cầm váy ngủ lụa tơ tằm màu đen lên, ướm lên người, khuôn mặt đỏ rực lên, cất nó vào trong tủ.
Cuối cùng, cô thành thật chọn một bộ pyjama bảo thủ mà ngày thường hay mặc.
Cô mở camera trước lên, điều chỉnh góc mặt đẹp nhất.
Thử ngồi xuống bàn, thử ngồi tr3n ghế sofa, thử nằm tr3n giường...
Cho đến khi cô mệt lả ra, cô tựa đầu vào thành giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc.
Thấy bây giờ đã gần 10h tối, Nguyễn Du Du đột nhiên nghĩ, nếu trong lúc gọi điện thoại video đột nhiên cô buồn đi vệ sinh phải làm sao bây giờ? Nguy rồi, cô phải nhanh chóng đi vệ sinh.
Cô nhảy xuống giường, vội xỏ dép đi đến nhà vệ sinh, sợ bỏ lỡ mất tiếng chuông điện thoại, vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, chuông điện thoại vang lên.
Nguyễn Du Du trèo lên giường, vội vàng ấn nút nghe máy.
Tr3n màn hình hiện lên khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch, hình như anh vừa mới tắm xong, có vài sợi tóc rũ tr3n trán, nhìn vừa quyến rũ vừa lười biếng.
"Tiểu Bạch!" Nguyễn Du Du vui mừng hét lên, tựa đầu vào thành giường.
Thẩm Mộc Bạch vừa đi vừa cầm điện thoại lên, màn hình hơi bị rung, sau đó anh ngồi xuống: "Du Du, em có nhớ anh không?"
Nguyễn Du Du mím môi, khẽ gật đầu.
Thẩm Mộc Bạch bật cười khúc khích: "Anh cũng rất nhớ Du Du." Anh tưởng mình sẽ rất thoải mái, không ngờ vừa mới xuống máy bay liền nhớ đến cô nhóc, không biết từ lúc nào, cô nhóc một người bất ngờ xuất hiện trong đời anh, đã ở trong lòng của anh.
“Du Du, anh cho em phòng anh đang ở." Thẩm Mộc Bạch giơ điện thoại lên, cho Nguyễn Du Du xem qua phòng của mình.
Căn phòng được thiết kế dựa theo phong cách của khách sạn, chẳng qua nơi này rất gần với biển, mở cửa ban công ra, gió biển luồn vào, Nguyễn Du Du có thể nghe thấy tiếng hú của gió.
Đứng ở tr3n ban công, phía dưới khu vườn nhỏ của khách sạn, có một bể bơi rất lớn, ánh đèn sáng rực lên, hình như có người đang bơi trong hồ.
Bên ngoài khu vườn không có bức tường bao quanh, được nối thẳng ra biển, cô đoán rằng bãi tắm nào thuộc quyền quản lý khách sạn.
Vào buổi tối, không thể nhìn rõ biển, xung quanh đều tối đen như mực, có ánh sáng phản chiếu xuống mới biết đây là mặt nước.
Thẩm Mộc Bạch quay trở lại phòng, đóng cửa ban công lại, không còn tiếng gió thổi cùng tiếng sóng biển, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
"Du Du, em thấy thế nào?" Thẩm Mộc Bạch thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, một tay giơ điện thoại lên, tay còn lại đặt lên tay vịn.
"Rất đẹp. " Nguyễn Du Du mím môi, ánh mắt đảo qua, có chút ngượng ngùng.
Thẩm Mộc Bạch có hơi ngạc nhiên, anh định hỏi khu vườn khách sạn cùng bãi biển có đẹp không, cô nhóc này xấu hổ vì điều gì?
Anh nhìn chằm chằm khung cửa sổ nhỏ ở góc màn hình, đây là góc độ của anh, kinh ngạc phát hiện áo choàng tắm mình buộc hơi lỏng, để lộ vòng ng.ực rắn chắc.
Thì ra là như vậy.
Thẩm Mộc Bạch nhếch khóe môi lên, cười như không cười nhìn Nguyễn Du Du: "Còn nhiều thứ đẹp hơn nhiều, anh sẽ từ từ cho Du Du xem, em muốn làm gì cũng được."
Nguyễn Du Du đỏ mắt, không nỡ đặt điện thoại xuống, đành phải dùng một tay che mặt mình lại, chỉ để lộ đôi mắt đen nháy.
Hai người không thể nói chuyện quá lâu, ngày mai Thẩm Mộc Bạch còn phải tham gia hội nghị, Nguyễn Du Du còn phải đi học, nên không thể ngủ muộn được.
Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Du Du thờ thẫn nằm tr3n giường, đột nhiên nhớ áo choàng tắm của Thẩm Mộc Bạch hơi mở ra, cô che mặt lại, bật cười, lăn hai vòng tr3n giường: "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..." cô hét lên, chùm chăn che kín người, không ngăn cản được tiếng tim đập thình thịch.
...
Ngày hôm sau, Nguyễn Du Du mở điện thoại ra xem, thấy pin đã đầy, hài lòng đeo balo đi học.
Cứ đến giờ ra chơi, cô mở điện thoại truy cập xem có tin tức, tuy nhiên, đến gần trưa, hình ảnh về buổi hội nghị mới được công bố. Nguyễn Du Du cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch.
Rất hiếm khi anh mặc vest, vừa đẹp trai vừa lịch lãm, lộ rõ khí chất công tử.
Nguyễn Du Du cặp mắt phát sáng lên, vội đem hình ảnh lưu về máy, ngồi chỉnh sửa lại, cô làm mờ khuôn mặt mọi người đi, chỉ để lại khuôn mặt Thẩm Mộc Bạch ở giữa.
Chử Viện gắp một miếng cá vào bát của cô, bật cười nói: "Bảo bối, đừng mãi xem điện thoại nữa, mau ăn cơm đi." Cô ấy biết rõ sức ăn của Nguyễn Du Du, nếu buổi trưa ăn ít, chắc chắn tiết học thứ hai buổi chiều cô sẽ đói.
Thẩm Mộc Dương cũng ngồi ở đây, anh ta thò đầu sang nhìn thử: "Này, đây là anh trai tôi!"
Nguyễn Du Du giơ điện thoại lên cho Chử Viện và Thẩm Mộc Dương nhìn, đôi môi
đỏ thắm khẽ nhếch lên, tự hào nói: "Nhìn đi! Đây là Thẩm Mộc Bạch! Tớ thấy anh ấy đẹp trai nhất trong đây!"
Chử Viện cùng Thẩm Mộc Dương quay sang nhìn nhau, yên lặng ngồi ăn cơm, từ chối ăn cẩu lương!!!
Nguyễn Du Du không thèm quan tâm đến thái độ hai người bọn họ, cô rất vui, mở video ra xem, xem đi xem lại.
Cô đoán ngày hôm nay Thẩm Mộc Bạch rất bận, cô cố gắng kìm nén không nhắn tin không gọi điện thoại đến làm phiền anh, chờ đến 10h tối, Thẩm Mộc Bạch gọi video tới.
"Tiểu Bạch!" Nguyễn Du Du cười đến mức đôi mắt cong lên biến thành trăng lưỡi liềm: "Em nhìn thấy anh tr3n báo! Có cả hình ảnh và video, tr3n tivi cũng chiếu! Ăn xong bữa tối em và ông nội cùng Mộc Dương đều ngồi xem, ông nội rất vui. "
Thẩm Mộc Bạch lười biếng dựa tr3n ghế sofa, anh cố tình mở áo choàng tắm rộng ra, anh nhìn khuôn mặt phấn khích cô nhóc trong điện thoại, khẽ nhếch khóe môi lên, cười như không cười, giọng nói rất trầm: "Du Du, vậy em có vui không?"
Nguyễn Du Du ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại, nhìn ng.ực của anh lại nhìn sang chỗ khác, sau đó lại quay lại nhìn anh, đảo qua đảo lại, cô mím môi, giọng nói ngọt ngào dịu dàng: "Em đương nhiên là vui."
Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nảy ra ý đồ xấu, anh quan sát nét mặt cô nhóc, phát hiện cô nhìn lén ng.ực của anh, anh đột nhiên giơ tay lên, kéo dây lưng áo choàng tắm xuống, hai bên rệ áo choàng từ từ bung ra, để lộ hoàn toàn lồng ng.ực.
"Á... --" Nguyễn Du Du hoảng sợ hét toáng lên, trợn mắt lên nhìn, lắp bắp nói: "Anh…anh… anh, bộ đồ của anh-- "
Khuôn mặt cô đỏ rực lên, không biết nên nhìn đi đâu, lén lút nhìn vòng ng.ực của anh, lúc hoảng sợ vội di chuyển ánh mắt.
Thẩm Mộc Bạch từ tốn nói: "Hầy, dây lưng không cài cẩn thận, nên bị tung ra. Anh không thể dùng một tay buộc nó lại được, nên cứ để vậy.” Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại khép áo choàng tắm lại.
Cho đến khi đặt điện thoại xuống, nằm tr3n giường một lúc, Nguyễn Du Du mới lấy lại được tinh thần, chẳng lẽ Thẩm Mộc Bạch cố tình làm như vậy?
Hừ!
...
Tối thứ 5, đúng 10h, tiếng chuông điện thoại Nguyễn Du Du vang lên.
Cô tựa đầu vào thành giường, điều chỉnh tư thế, ấn nghe máy.
"Tiểu Bạch ~" Cô dịu dàng gọi.
Cơ thể của Thẩm Mộc Bạch căng cứng.
Cô nhóc ngây thơ của anh, tại sao lại biến thành một tiểu yêu tinh?!
Mái tóc dài của tiểu yêu tinh bồng bềnh đen nháy, mái tóc dài m3m mại thả xuống để lộ bờ vai trắng như tuyết, phối hợp hai dây áo mỏng màu đen. Có lẽ, tiểu yêu tinh vừa mới tắm xong, cặp mắt còn mang theo hơi nước, bờ môi hồng hào, khuôn mặt trắng nõn, khiến người xem ngứa ngáy, muốn véo má của cô.
Có vài sợi tóc xõa tr3n vai, cô dùng tay hất về phía sau, để lộ bả vai trắng như tuyết. Lúc này, Thẩm Mộc Bạch mới nhìn thấy rõ, cô nhóc đang mặc váy ngủ lụa tơ tằm màu đen.
Nhớ lại cái đêm cô nhóc quyến rũ anh, cũng mặc chiếc váy ngủ như vậy.
Anh không biết cái váy này có phải cổ chữ V khoét sâu không?
Tiểu yêu tinh cầm điện thoại không vững, màn hình có hơi lung lay, lần này Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy rõ, đúng là cổ chữ V khoét sâu.
Thẩm Mộc Bạch dở khóc dở cười, có vẻ cô nhóc biết ẩn ý đằng sau hành động cởi áo của anh, nên hôm nay không chịu yếu thế, vội vàng dùng váy ngủ để khiêu khích anh!
Áo choàng tắm phía trước mở tung ra, cùng với chiếc váy ngủ lụa cổ chữ V, lần này hai người không thể nói chuyện.
"Du Du. " thẩm Mộc Bạch thở dài, đầu ngón tay thon dài xoa mi tâm: "Em... đi thay bộ đồ ngủ dài tay đi, đừng để bị cảm lạnh."
Anh cũng không thể bình tĩnh như anh nghĩ, cô nhóc ăn mặc s3xy xuất hiện trước màn hình điện thoại, cơ thể đáp lại một cách rất trung thực. Nếu bây giờ đang ở nhà thì tốt quá, anh có thể ôm cô, có thể hôn cô, còn bây giờ chỉ nhìn. Nếu như vậy, anh thực sự không thể nói chuyện được với cô.
Nguyễn Du Du kiêu ngạo "hừ " một tiếng, nâng cằm lên "Tiểu Bạch không sợ lạnh, đương nhiên em cũng không sợ lạnh. "
Thẩm Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng: "Lạnh quá, để anh buộc lại dây áo choàng. Du Du cũng đổi bộ đồ ngủ khác nhé, được không?"
"Được. " Nguyễn Du Du thấy như vậy cũng ổn, thực ra mặc bộ đồ này cô cũng không cảm thấy thoải mái, vừa nãy cô còn phải đuổi A Phúc ra ngoài.
Hai người cùng nhau đặt điện thoại xuống, Thẩm Mộc Bạch thắt lại dây áo tắm, còn Nguyễn Du Du đi thay bộ đồ ngủ dài tay.
Theo thường lệ, hai người trò chuyện với nhau một lúc, đang định nói chúc ngủ ngon rồi cúp máy, đột nhiên có người đến gõ cửa phòng Thẩm Mộc Bạch.
"Chắc là nhân viên phục vụ, Du Du em mau ngủ đi, anh đi ra ngoài xem thử." Thẩm Mộc Bạch nói xong liền cúp máy.
Nguyễn Du Du có hơi bất an, bây giờ đã hơn 10h, là ai đến tìm Thẩm Mộc Bạch?
Có thể là nhân viên khách sạn? Có thể thông báo đột xuất về cuộc họp ngày mai? Hoặc có người muốn bàn chuyện hợp tác với anh? Cũng có một người xinh đẹp muốn quyến rũ Thẩm Mộc Bạch???
Nguyễn Du Du cảm giác mình đã quá đa nghi, vỗ lên mặt: "Không được phép nghĩ lung tung!"
Hai người không ở bên cạnh nhau, nếu như bị chút xích mích nhỏ này làm nảy sinh mẫu thuận, lại không thể đối mặt thẳng thắn với nhau. Nếu một người vì chuyện gì đó không thể nghe máy hoặc trả lời tin nhắn, người kia cũng đành phải bó tay.
Nguyễn Du Du tự nhắc nhở bản thân: Thẩm Mộc Bạch đã nói là nhân viên phục vụ, không thể vì nghe thấy tiếng gõ cửa liền nghĩ là phụ nữ đến tìm. Nguyễn Du Du, mày phải tự tin lên, Thẩm Mộc Bạch đã từng nói mày là người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ nhất trong lòng anh!
Sau khi xây dựng tâm lý tư tưởng xong, Nguyễn Du Du không thèm để ý đến chuyện kia nữa.
Ngày thứ sáu, là ngày cuối cùng của buổi họp.
Thứ 3, Thẩm Mộc Bạch rời đi, đến bây giờ đã hơn 3 ngày, mặc dù Nguyễn Du Du vẫn cố tỏ ra vui vẻ, nhưng ông nội cùng Thẩm Mộc Dương đều nhìn ra được tâm trạng cô không được tốt.
Ăn xong bữa tối, ba người cùng nhau ngồi xem tivi, khi nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch xuất hiện tr3n tivi, Nguyễn Du Du sững người lại, thơ thẩn một lúc.
Ông lão và Thẩm Mộc Dương đều biết, cô nhóc đang nhớ Thẩm Mộc Bạch,
Buổi tối, Nguyễn Du Du muốn ngồi học khoảng tầm 1 tiếng, nhưng cô không thể tập trung được, các từ tiếng Anh biến thành thành những chữ ai, không xâu thành chuỗi.
Nguyễn Du Du thở dài, tay chống cằm, buồn bã.
Cô không mạnh mẽ như mình tưởng, cô tưởng mình không nhớ Thẩm Mộc Bạch, cho dù anh có đi công tác, chỉ cần mỗi tối gọi video trước khi đi ngủ là được rồi.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy, mười phút nói chuyện đó căn bản không đủ, cô muốn được nhìn thấy anh, nhưng cô càng muốn được chạm vào anh.
Cô nhớ cái ôm ấm áp của anh, nhớ mùi hương quen thuộc, cánh tay rắn chắc kiên cố.
Cô nhớ nụ hôn của anh.
Nguyễn Du Du xòe bàn tay ra để tính, hôm thứ 3 anh đi, bây giờ đã thứ 6, khoảng tầm thứ 4 tuần sau anh mới quay về, mới trôi qua 3 ngày, còn phải trải thêm 5 ngày nữa.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch đi xa, sau này, chắc chắn anh sẽ phải đi công tác ở rất nhiều nơi. Khảo sát thị trường, mở rộng hợp tác, không chỉ giới hạn ở Yến Thành.
Nguyễn Du Du lại thở dài, mấy ngày hôm nay cô không thể đếm số lần mình thở dài.
Cô buồn bã ôm gối nằm xuống giường, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nguyễn Du Du vội vàng nghe máy, khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch xuất hiện.
"Tiểu Bạch!" Tâm trạng Nguyễn Du Du thay đổi trong nháy mắt: "Sao hôm nay, anh lại gọi điện thoại sớm như vậy?"
"Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm, nên có thời gian dư dả thoải mái hơn." Thẩm Mộc Bạch giải thích.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người không vội vàng rời đi, trong lúc diễn ra cuộc họp, mọi người không có thời gian bàn chuyện. Đây là một cơ hội tốt, Thẩm Mộc Bạch gặp một vài người bạn nói chuyện ăn ý, họ đều có ý định muốn hợp tác với Dược Hoa, định mấy ngày nữa sẽ bàn chuyện chính thức.
Nếu không phải vì lý do này, anh đã ngay lập tức đi lên máy bay, ôm cô nhóc của anh vào lòng.
Ngày mai là ngày thứ 4, Nguyễn Du Du không phải dậy sớm đi học, nên hai người có thể trò chuyện với nhau lâu hơn, Thẩm Mộc Bạch kể cho Nguyễn Du Du nghe các phong cảnh đẹp nơi đây, cô nhóc chưa từng rời khỏi Yến Thành, nên nghe rất chăm chú, cặp mắt hạnh sáng long lanh.
Chờ đến khi điện thoại sắp hết pin, hai người mới lưu luyến chào tạm biệt, camera Thẩm Mộc Bạch hơi lướt qua khung cảnh phía sau, cuối cùng Nguyễn Du Du có thể nhìn thấy rõ, tr3n giường có một chiếc váy.
Đó là một cái váy màu trắng, baby doll, cổ chữ V, thêu hoa trước ng.ực. Bên cạnh chiếc váy còn có một cái mũ tr3n lớn.
Nguyễn Du Du chưa kịp nhìn kỹ, chưa kịp hỏi Thẩm Mộc Bạch, cuộc gọi video đã kết thúc
Cô nắm chặt lấy điện thoại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là phải gọi điện thoại đến, nhất định phải hỏi rõ ràng!
Nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên cô không có đủ dũng khí.
Nhỡ anh thực sự có người phụ nữ khác thì sao?
Không, không thể nào, cô cùng Thẩm Mộc Bạch trò chuyện với nhau lâu như vậy, nếu có phụ nữ ngồi bên cạnh làm sao chịu ngồi im? Nếu thực sự là một người phụ nữ có dã tâm, nhìn trúng địa vị của Thẩm Mộc Bạch, nhất định sẽ lợi dụng thời cơ tạo tiếng động để cô nghe thấy, lúc đó cô và Thẩm Mộc Bạch sẽ cãi nhau, người đó sẽ “ngư ông đắc lợi”.
Có thể, cái váy kia…. Thẩm Mộc Bạch không thể mặc vừa, đúng không?
Chẳng lẽ có một người phụ nữ mượn phòng của anh thay đồ?
Không, chuyện này quá vô ý.
Hoặc có một người phụ nữ yêu thầm Thẩm Mộc Bạch, không cần danh phận, chỉ cần được ở bên cạnh anh?
Nghĩ lại, có khả năng rất cao. Thẩm Mộc Bạch ngoại trừ thân phận ông chủ Dược Hoa, anh còn trẻ, đẹp trai, tài giỏi, nhìn nổi bật nhất trong đám người tham dự cuộc họp, có một số người có ý đồ với anh cũng là chuyện thường tình.
Nguyễn Du Du cầm điện thoại, đi đi lại lại mấy vòng trong vòng.
Trái tim cô thắt lại, vừa chua vừa chát, muốn biết sự thật, lại sợ đối mặt với sự thật.
Đột nhiên, cô dừng lại, không, không thể để như vậy.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh, bây giờ đã gần 11h, nhưng Ngụy Vĩnh luôn 24/24 chờ mệnh lệnh. Thẩm Mộc Bạch đã từng nói, bất kỳ lúc nào, chỉ cần có gọi đến Ngụy Vĩnh đều nghe máy.
"Du Du? Đã xảy ra chuyện gì?" Điện thoại vừa đổ chuông, Ngụy Vĩnh đã nghe máy.
"Em muốn đi đến Nam Thành. " Nguyễn Du Du có hơi do dự: "Ngày mai đi, ngày kia quay về, sẽ không làm chậm trễ việc học. "
Nói xong, giọng nói của cô dần trở nên chắc chắn: "Ngụy Vĩnh, anh đi cùng với em, giúp em đặt vé máy bay vào ngày mai, giúp em đặt phòng khách sạn, chỉ cần ở cạnh Thẩm Mộc Bạch là được, ở cùng khách sạn càng tốt. "
Cô còn cẩn thận dặn dò: "Không được nói cho Thẩm Mộc Bạch biết."
- -----oOo------