Edit: Vincent
Beta: Rabbit
Thẩm Mộc Bạch cuối cùng vẫn quyết định đi Nam Thành.
Theo lịch trình của cuộc họp, anh sẽ đi vào thứ ba, cuộc họp chính thức kéo dài trong ba ngày, và anh sẽ đi đến Nam Thành vào thứ sáu sau khi cuộc họp kết thúc. Dù sao lúc họp chính thức, tất cả mọi người đều không có nhiều thời gian để bàn bạc công việc với người khác, sau khi hội nghị kết thúc mới là cơ hội tốt để nói chuyện thoải mái với nhau.
Thẩm Mộc Bạch đoán rằng có thể anh sẽ trở về vào thứ ba hoặc thứ tư tuần sau, như vậy anh đi khoảng bảy đến tám ngày.
Nguyễn Du Du cảm thấy mình không hề dính người, cho dù Thẩm Mộc Bạch đi Nam Thành, nhiều nhất mỗi đêm cô đều gọi điện cho anh, không hề có chuyện lúc nào cũng nghĩ tới anh, càng không gọi điện để tra hỏi anh đang làm gì.
Nhưng nghe được lịch trình cụ thể, Thẩm Mộc Bạch còn chưa rời đi thì trong lòng cô bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Buổi chiều cô không muốn tự học, muốn đến Dược Hoa để gặp anh, nhưng nghĩ lại anh đi công tác khoảng bảy đến tám ngày, có nhiều công việc cần phải hoàn thành trước khi đi, bây giờ chính là thời điểm bận rộn nhất, cô vẫn không nên quấy rầy anh.
Đến tối, Nguyễn Du Du không cho Thẩm Mộc Bạch dạy kèm. Dù sao bây giờ cô cũng đã biết cách tự học nên biết ôn cái gì và chuẩn bị bài gì cho ngày mai.
Một cái bàn lớn, Thẩm Mộc Bạch ngồi một bên, bên còn lại Nguyễn Du Du ngồi
Căn nhà rất lớn và có nhiều phòng, nhưng Nguyễn Du Du vẫn thích ở cùng một thư phòng với anh. Thẩm Mộc Bạch bận rộn làm việc tr3n máy tính xách tay còn cô ngồi đối diện anh học toán cao cấp, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Sự lưu luyến và không nỡ hiện lên trong đôi mắt cô, Thẩm Mộc Bạch rất thỏa mãn vui mừng nhưng cũng có chút chua xót.
Nếu không phải hành trình đã được định sẵn, anh sẽ ở nhà với cô, không đi đâu cả.
Đến cuối tuần, vẫn như thường lệ, hai người đến thăm ông nội.
Không ngờ Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương cũng tới.
Đối với hội nghị kinh tế lần này, Thẩm Vinh Hưng so với Thẩm Mộc Bạch còn hưng phấn chờ mong hơn, thoạt nhìn tinh thần của ông ta rất tốt, dùng tay vỗ bả vai Thẩm Mộc Bạch, gật gật đầu: "Đúng vậy, không hổ là con cháu của Thẩm gia, có tiền đồ!"
Lại nói tiếp, tuy rằng Thẩm gia là một gia tộc giàu có ở Yến Thành, nhưng trong gia tộc chưa ai có thể đạt được thành tựu như Thẩm Mộc Bạch, không chỉ tự thành lập Dược Hoa mà còn làm cho Dược Hoa trở nên lớn mạnh như bây giờ, thế cho nên ngay cả loại hội nghị kinh tế cấp quốc gia này cũng mời anh tham gia.
Thẩm Vinh Hưng từ nhỏ đã sống trong thành hiển hách của Thẩm lão gia tử, nhưng cho dù là Thẩm lão gia tử cũng không được mời tham gia loại hội nghị cấp cao này. Đương nhiên, Thẩm lão gia tử sức khỏe đã kém đi nhiều, nếu như ông vẫn còn khỏe thì có khả năng đã được mời đi.
Bản thân Thẩm Vinh Hưng không thể vượt qua Thẩm lão gia tử, Thẩm thị ở trong tay ông ta không những không phát triển mà thậm chí càng ngày càng thua lỗ.
Ông ta có thể cảm nhận được, hầu hết mọi người đều không tôn trọng ông, khác hoàn toàn với Thẩm Lão gia tử, thậm chí vì ông nắm quyền Thẩm thị nên có nhiều người còn không chịu hợp tác.
Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã khác.
Con trai của ông chính là nhân trung chi long*, người trẻ tuổi được mời tham gia diễn đàn kinh tế Nam Thành, thử hỏi toàn bộ Yến Thành, có bao nhiêu người làm được?
*Có thể hiểu là rồng trong đám người: Ý chỉ nhân tài kiệt xuất, phi phàm.
Chỉ cần con trai ông ta ở lại Thẩm thị, đổ mồ hôi công sức vì sự phát triển của Thẩm thị, không bao lâu nữa, Thẩm thị sẽ trở thành một sự tồn tại khiến mọi người kiêng kỵ kính sợ.
Thẩm Vinh Hưng tràn đầy khao khát và hy vọng về tương lai của Thậm thị, ánh mắt ông ta nhìn Thẩm Mộc Bạch vô cùng thân thiết: "Mộc Bạch, khi trở về từ Nam Thành, con đến Thẩm thị làm việc đi, Dược Hoa là công ty con sáng lập, nhưng Thẩm thị mới là sản nghiệp của gia tộc chúng ta, con cũng không cần phải buông bỏ Dược Hoa, hoàn toàn có thể làm ở cả hai bên."
Ông ta nhìn bố mình một chút, thấy lão gia không phản đối, lại nói tiếp: "Thẩm thị bên này con không cần phải ngày nào cũng đến, chủ yếu là lúc công ty có những quyết định trọng đại thì con ra mặt là được. "
Chỉ cần Thẩm Mộc Bạch chịu tham dự vào, nhân mạch và mạng lưới của Thẩm thị sẽ mở rộng vô hạn, các công ty muốn hợp tác với Thẩm thị chắc phải xếp hàng từ trung tâm thành phố Yên Thành đến ngoại ô cũng chưa hết, những người này nhìn trúng Thẩm Mộc Bạch, cũng không nhất định phải hợp tác với Dược Hoa, hoàn toàn có thể lựa chọn Thẩm thị.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai của Thẩm thị, Thẩm Vinh Hưng không khỏi vui sướng, ông trịnh trọng nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Mộc Bạch, trở lại Thẩm thị đi. "
Thẩm Mộc Bạch hiển nhiên không kích động như Thẩm Vinh Hưng, anh rũ mắt, thản nhiên mở miệng: "Thẩm thị không thiếu người, có ông cùng Mộc Dương ở đấy, không cần đến tôi. "
Thẩm Vinh Hưng lo lắng nói: "Sao giống nhau được? Con cũng là người Thẩm gia!" Có Thẩm Mộc Bạch, tài nguyên của Thẩm thị nhất định sẽ càng thêm rộng lớn hơn.
"Một Dược Hoa cũng đủ cho tôi bận rộn, tôi không phân thân được." Thẩm Mộc Bạch không có hứng thú gì, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện nhúng tay vào Thẩm thị, lúc trước sáng lập Dược Hoa, cũng là vì muốn đem Thẩm thị để lại cho em trai, hiện tại em trai đã dần dần phô hết tài năng ở Thẩm thị, anh cũng đã có Dược Hoa, làm sao có thể quay lại Thẩm thị để điều hành được chứ.
Trong lòng Đường Tùng Phương ch3t lặng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, đứa con riêng từng bị người ta gọi là phế vật đột nhiên trở mình, trở thành sự tồn tại mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ?
Nếu họ hòa thuận với nhau thì không sao, Thẩm Mộc Bạch khôn khéo như vậy làm sao có thể không biết những chuyện bà ta đã làm? Hắn hiện tại có năng lực, cánh cứng rắn, liệu anh ta có quay lại trả thù mình hay không?
Liệu anh ta có lấy đi thứ bà ta quan tâm nhất, cho bà ta một đòn chí mạng nhất không?
Ít nhất, hiện tại Thẩm Vinh Hưng đã động tâm, tìm mọi cách kéo Thẩm Mộc Bạch về Thẩm thị. Chờ ngày Thẩm Mộc Bạch thật sự hiên ngang trở lại Thẩm thị, Mộc Dương của mình làm sao còn có cơ hội?
Đường Tùng Phương nặn một nụ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Thẩm Vinh Hưng: "Mộc Bạch nói cũng có lý, Dược Hoa đã đủ lớn rồi, lại là chỉ có một mình nó quản lý, khẳng định là rất bận rộn, nếu anh ép buộc cậu ta trở về Thẩm thị, chỉ sợ thân thể và tinh lực của Mộc Bạch đều không chống đỡ nổi. "
"Vớ vẩn!" Thẩm Vinh Hưng trừng mắt nhìn bà ta một cái: "Một doanh nghiệp lớn như vậy, làm sao có thể để một mình nó quản lý? Phía dưới chắc chắn có vô số giám đốc điều hành, bình thường nó chỉ cần đưa ra quyết định quan trọng nhất là được. "
Thẩm Vinh Hưng cố gắng thương lượng với Thẩm Mộc Bạch: "Nếu không như vậy đi, buổi sáng con làm ở Dược Hoa, buổi chiều ở Thẩm thị? Hoặc con cũng không cần phải đến Thẩm thị thường xuyên, mỗi tuần đến một hoặc hai ngày là được? "
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy rất là chán ghét vì sự cố chấp của ông ta, nhíu mày nói: "Tôi sẽ không đến Thẩm thị, một ngày cũng sẽ không, ông không cần cố thuyết phục tôi nữa. "
"Mày..." Thẩm Vinh Hưng phí nửa ngày cũng không thể đả động được anh, trong tiềm thức liền muốn nổi giận, vừa nghĩ đến thân phận hiện giờ của Thẩm Mộc Bạch, lại mạnh mẽ đè xu0ng: "Quên đi, dù sao mấy ngày nay con cũng không có thời gian, chuyện này chờ con từ Nam thành trở về rồi nói sau. "
Ông dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Mộc Bạch một chút: "Mộc Bạch, đừng quên, con là con trai cả của Thẩm gia, tương lai Thẩm gia nhất định là của con. "
Chờ sau khi Thẩm Mộc Bạch từ Nam thành trở về, giá trị bản thân anh sẽ tăng lên một bậc. Chỉ cần anh trở lại Thẩm thị, cho dù anh không làm cái gì, chỉ cần có tên anh xuất hiện trong công ty là có thể làm cho Thẩm thị lên một tầng cao mới.
Vì lý do này, ông đã không ngần ngại đưa ra lời hứa hào phóng hơn.
Ông ta có hai đứa con trai, đứa nào giỏi hơn để kế thừa Thẩm thị, đối với ông mà nói, đây là lựa chọn đúng đắn và tốt nhất.
Lúc trước ông ta bảo Thẩm Mộc Dương vào Thẩm thị làm, cũng là bởi vì Thẩm Mộc Bạch ham chơi vô dụng, cả ngày cùng đám bạn bè xấu đua đòi ăn chơi, đua xe đánh bài đều thành thạo. Ngược lại, đứa con trai út ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều, học hành cũng tốt, lễ phép, sau khi vào Thẩm thị cũng đã bộc lộ tài năng, đưa ra không ít quyết định sáng suốt.
Tất nhiên, bây giờ có vẻ như đứa con cả ưu tú hơn nhiều.
Trong tương lai không xa, ông ta sẽ tự nguyện giao Thẩm thị cho đứa con cả.
Sắc mặt Đường Tùng Phương trắng bệch.
Nó đang đến!
Điều bà ta lo lắng nhất sắp xảy ra!
Bà ta khổ tâm làm việc nhiều năm như vậy, cuối cùng Thẩm thị vẫn rơi vào tay Thẩm Mộc Bạch!
Rõ ràng con trai của bà ta cũng rất xuất sắc, đã chứng minh năng lực của mình ở Thẩm thị, mấy năm nữa, con trai của bà ta chắc chắn sẽ không kém Thẩm Mộc Bạch, chỉ là tuổi nó còn nhỏ một chút, thành tích không chói mắt như Thẩm Mộc Bạch mà thôi.
Nhưng hiện tại, Thẩm Vinh Hưng đã quyết định, tương lai Thẩm thị là của Thẩm Mộc Bạch!
Thẩm Mộc Bạch nâng mí mắt nhìn lướt qua.
Thẩm lão gia tử vẫn ngồi ở đây, căn bản cũng không để ý tới bọn họ. Thẩm Vinh Hưng vẻ mặt cương quyết còn tinh thần Đường Tùng Phương hoảng hốt, Thẩm Mộc Dương ngược lại rất chờ mong nhìn anh, thấy anh nhìn qua, mở miệng nói: "Anh, nếu không thỉnh thoảng anh đến Thẩm thị chỉ đạo một chút? "
Thẩm Mộc Bạch cười khẽ một tiếng: "Chỉ đạo cái gì? Thẩm thị nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng "chỉ đạo", không phải vẫn phát triển tốt sao? "
Thẩm Vinh Hưng vừa muốn nói cái gì, lão gia tử mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, Mộc Bạch hai ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyến đi Nam Thành sẽ rất vất vả. "
Thẩm Vinh Hưng có chút không cam lòng: "Được rồi, chờ con từ Nam Thành trở về rồi nói sau. "
"Đúng đúng." Đường Tùng Phương phụ họa nói: "Từ nam thành trở về rồi nói sau. "
......
Đến thứ hai, Nguyễn Du Du bắt đầu cảm thấy bất an, buổi chiều cuối cùng cô vẫn không nhịn được, trực tiếp đến Dược Hoa.
Thẩm Mộc Bạch đang phân phó công việc cho mấy giám đốc điều hành, Nguyễn Du Du ngó đầu ra, thấy anh lại chuẩn bị phái người đi làm, vội vàng nói: "Đừng để ý đến em, anh đi làm việc đo, em sẽ ngồi đầy đọc sách."
Cô trốn ở phía sau mấy tấm bình phong, lấy ra quyển toán cao cấp nhưng chẳng được chữ nào vào đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách, bên tai lắng nghe âm thanh của Thẩm Mộc Bạch, tâm trí đã bay tr3n mây.
Mãi đến khi một bàn tay thon dài rắn rỏi rút cuốn sách cô đang cầm trong tay ra, Nguyễn Du Du mới lấy lại tinh thần.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô: "Du Du, đừng lo lắng, anh sẽ quay lại sớm thôi."
Lại nói tiếp, từ khi tiểu cô nương đến bên cạnh, đây là lần đầu tiên anh rời khỏi cô lâu như vậy, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, ngay cả sách toán cao cấp cầm ngược cũng không biết, trong lòng anh giống như bị kim đâm vài cái, chằng chịt đau đớn.
"Em không có lo lắng, anh chỉ đi bảy tám ngày thôi mà." Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên cười, nắm lấy bàn tay to lớn của anh: "Anh làm việc đi, còn có rất nhiều chuyện cần anh xử lý? "
Thẩm Mộc Bạch ngồi ở bên cạnh cô: "Đã dặn dò xong rồi, cũng không phải là bị cách ly với bên ngoài, bên này em có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh. "
"Đúng rồi, có phải anh mang theo người đi cùng không?"
"Anh dẫn Lưu An qua đó, trước kia ra ngoài đều là cậu ấy giúp anh xử lý hành trình, mang theo một vệ sĩ là được." Thẩm Mộc Bạch lôi kéo cô đứng lên: "Đi thôi, hôm nay về nhà sớm một chút. "
Nguyễn Du Du suy nghĩ một chút, anh đi Nam Thành và chỉ ở khách sạn trung tâm h0i nghị, đi đi về về tr3n máy bay chuyên dụng, mang theo một trợ lý và thêm một vệ sĩ hẳn là đủ rồi. Dù sao cũng là đi tham gia hội nghị kinh tế, không nên mang theo quá nhiều vệ sĩ làm gì.
......
Hai người ăn cơm tối xong, Nguyễn Du Du hiếm khi không ôn tập, cô nằm trong lòng Thẩm Mộc Bạch, nghĩ ngày mai anh sẽ đi, trong lòng luôn có chút không thoải mái.
"Tiểu Bạch, ngày mai em không thể tiễn anh được." Thẩm Mộc Bạch bay lúc hai giờ chiều, giờ đấy cô vẫn đang đi học
Thẩm Mộc Bạch ừ một tiếng, hai tay gắt gao ôm chặt cô, hiếm có khi nào cô dính người như vậy, kỳ thật trong lòng anh cũng đang rất luyến tiếc.
"Tiểu Bạch. " Nguyễn Du Du đột nhiên đứng thẳng người, đôi mắt to tròn đen láy nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch: "Lỗ Tấn tiên sinh từng dạy chúng ta một câu, anh phải ghi nhớ trong lòng."
"Lỗ Tấn? Câu nào?" Vô số câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn hiện lên trong đầu, nhưng Thẩm Mộc Bạch lại không nhớ ra được câu nào liên quan đến tình huống hiện tại.
"Ông ấy nói, phải tránh xa những người phụ nữ gợi cảm, xinh đẹp và có ý đồ xấu."
Thẩm Mộc Bạch: "......" Đây là câu Lỗ Tấn nói sao?!
Nguyễn Du Du giữ chặt cánh tay anh dùng sức lắc qua lắc lại, cố chấp nhìn chằm chằm anh, bộ dáng nếu không nghe thấy câu trả lời của anh thì sẽ không chịu bỏ qua: "Anh nghe thấy không? Anh phải luôn nhớ điều đấy!"
"Nghe rồi nghe rồi." Mắt thấy tiểu cô nương sắp không chịu nổi, Thẩm Mộc Bạch vội vàng ôm lấy cô: "Du Du, em biết không, đối với anh mà nói, người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp nhất tr3n thế giới này chỉ có một."
Nguyễn Du Du sững sờ, hàng mi dài chớp chớp hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên, mím môi cười, mắt hạnh xinh đẹp cong cong, nhìn Thẩm Mộc Bạch không nói gì.
"Cô bé ngốc." Bị cô nhìn như vậy, máu trong người anh có chút nóng lên, trong mắt chỉ có hình bóng của cô, làm sao có thể nhìn thấy người phụ nữ nào khác. Anh cúi đầu hôn thật sâu.
Triền miên, kéo dài.
"Du Du." Bàn tay của Thẩm Mộc Bạch vuốt v3 khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của tiểu cô nương, ngón cái xoa xoa cánh môi m3m mại: "Anh cũng có hai câu muốn dặn dò em."
Nguyễn Du Du hơi thở dồn dập, ánh mắt cũng mờ dần hơi nước, thanh âm có chút run rẩy: "Anh nói đi. "
"Thứ nhất, phải chăm sóc bản thân thân tốt." Hiện tại trong nhà đã có đầu bếp và bảo mẫu, khẳng định cô sẽ không đói được, bản thân cô lại biết vẽ bùa, thân thể cũng không phải quá tệ, thời gian ngắn sẽ không đổ bệnh nhưng từ lúc cô đến đây Thẩm Mộc Bạch chưa từng rời khỏi cô nên anh luôn có chút lo lắng.
Nguyễn Du Du gật đầu.
"Thứ hai, tránh xa mấy người đàn ông đẹp trai, anh tuấn, có ý đồ xấu với em."
Nguyễn Du Du "phụt——" vui vẻ cười thành tiếng, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, cô ôm cổ Thẩm Mộc Bạch, nhẹ giọng hỏi: "Đây cũng là lời Lỗ Tấn đã nói sao? "
"Đây là lời Thẩm Mộc Bạch tiên sinh nói." Thẩm Mộc Bạch nghẹn cười.
"Tiểu Bạch, chẳng lẽ tr3n đời này còn có người đẹp trai hơn anh sao? Tại sao em lại không biết? "
Trái tim Thẩm Mộc Bạch lập tức mềm đi, lông mày nhướng lên, đắc ý nói: "Nói như vậy, quả thật không có."
Hai người vui vẻ, hạnh phúc ở bên nhau, nỗi buồn vì phải cách xa ngược lại phai nhạt không ít.
......
Vào thứ ba, Nguyễn Du Du đi học như thường lệ, Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô đưa cô đến cổng: "Du Du, tuần sau gặp lại."
Chiều nay anh sẽ bay, chắc tuần sau mới trở về.
Vành mắt Nguyễn Du Du lập tức đỏ lên, cô cố nén nước mắt, mím môi cười, gật đầu không dám mở miệng, cô sợ khi nói ra giọng nói nghẹ ngào sẽ bị anh phát hiện, cũng sợ nước mắt rơi xuống.
Nhưng cô không biết rằng biểu hiện quật cường này càng làm cho Thẩm Mộc Bạch đau lòng, anh tự hỏi không biết có nên đi Nam Thành hay không, hay là dứt khoát để cô nghỉ học rồi cùng anh đi Nam thành là được, dù sao tương lai anh cũng luyến tiếc khi cô đi làm, cũng không có công ty nào dám tuyển phu nhân của chủ tỉnh Dược Hoa, cô có đi học hay không cũng không sao cả.
Ý nghĩ trong đầu nhanh chóng bị bóp nát.
Người khác không biết nhưng anh biết rất rõ, tiểu cô nương rất chờ mong vào việc được đến trường, trong thế giới cũ của mình, bởi vì thân thể ốm yếu và bị bố mẹ ngăn cản nên cô chưa bao giờ được đi học một cách nghiêm túc.
Anh duỗi hai tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: "Đi đi, ngoan."
Nguyễn Du Du ngồi lên ghế sau, xe chậm rãi rời khỏi biệt thự, cô quay đầu lại xuyên qua cửa sổ, nhìn Thẩm Mộc Bạch đứng tại chỗ, dáng người cao thẳng giống như một cây thông xanh.
Xe rẽ vào góc khuất, không còn nhìn được người đằng sau nữa thì Nguyễn Du Du mới quay đầu lại ngồi im.
Ngụy Vĩnh nhìn cô qua gương chiếu hậu, yên lặng lái xe không nói gì.
Khi xuống xe ở cổng trường, Nguyễn Du Du mới phát hiện, trong xe có thêm một người, tr3n ghế phụ có một người đàn ông lạ mặt, khoảng 30 tuổi, dáng vẻ khôn khéo, mạnh mẽ.
Ngụy Vĩnh thấy cô rốt cục đã chú ý tới, mỉm cười giới thiệu: "Đây là chủ tịch yêu cầu, anh ấy nói sau này bên cạnh Du Du sẽ có hai vệ sĩ đi theo."
Người nọ gật đầu với Nguyễn Du Du: "Chào phu nhân, sau này tôi và Ngụy Vĩnh cùng nhau bảo vệ cho phu nhân."
Nguyễn Du Du cười: "Giống như Ngụy Vĩnh, gọi tôi là Du Du là được rồi."
Cô có thể lý giải cách làm của Thẩm Mộc Bạch, tuy rằng vụ bắt cóc không thành công, nhưng quả thật có người đã nảy sinh ý định bắt cóc cô và người đó đã hành động, chẳng qua bị Triệu Húc Phong phát hiện ra sớm và đã đổi người nên cô mới tránh khỏi một kiếp.
Có lẽ vì là phu nhân chủ tịch Dược Hoa, về sau cũng khó tránh khỏi xuất hiện loại người như Phí lão tam vì tiền mà mạo hiểm, hằng ngày cô phải đi học, không có khả năng suốt ngày trốn ở trong nhà, bên người có thêm hai vệ sĩ cũng là bình thường.
Nguyễn Du Du xuống xe ở cổng trường, Ngụy Vĩnh và vệ sĩ mới đến Lâm Yến Cư chờ sẵn.
Nguyễn Du Du đều rất nghiêm túc trong lớp, cẩn thận nghe thầy giảng bài, ghi chép cũng rõ ràng tỉ mỉ, Chử Viện vốn lo lắng cô sẽ bị chuyện Thẩm Mộc Bạch đi xa mà bị ảnh hưởng, cố ý ngồi bên cạnh cô, nghĩ rằng nếu cô có xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng có thể giúp đỡ một chút.
Không ngờ thân thể nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du ngồi thẳng tắp, nghiêm túc nhìn chằm chằm sách giáo khoa.
Chử Viện thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô không bị ảnh hưởng quá lớn. Người có thân phận như Thẩm Mộc Bạch, về sau không tránh khỏi phải đi xa công tác, khảo sát dự án, thương lượng hợp tác gì đó, nếu cô không chịu được chuyện phải cách xa nhau thì về sau làm sao chịu được.
Nhìn Nguyễn Du Du, Chử Viện phát hiện có chuyện không đúng.
Nguyễn Du Du cầm bút nhưng không viết một chữ nào. Thường ngày cô luôn ghi rất chi tiết, chật kín trang vở nhưng hôm nay tr3n quyển vở lại sạch sẽ.
Cô nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, nhưng giảng viên đã nói đến trang tiếp theo, cô vẫn không nhúc nhích, thậm chí không rời mắt.
Trời ơi.
Chử Viện thở dài, cô đâu có bị ảnh hưởng, mà bị ảnh hưởng quá lớn.
Tiểu Khả Ái vô cùng coi trọng việc học, nếu không kì thi cuối kỳ cô đã không giành hạng nhất. Cô không bao giờ thất thần trong lớp học, học kỳ trước cả một học kỳ, cô không bao giờ đến muộn và rời đi sớm.
Hầu như mọi người đều rất mù mờ về chương trình giảng dạy đại học, giống như bạn cùng phòng của cô, thường có những người không muốn rời khỏi ký túc xá, nhờ cô điểm danh hộ vì không muốn đến lớp.
Nhưng Nguyễn Du Du chưa một lần vắng mặt.
Nhưng bây giờ cô vẫn luôn thất thần, còn tỏ ra mình rất chăm chú nghe giảng.
Chử Viện không biết nên cười hay nên khóc. Cô không gọi Nguyễn Du Du, mặc kệ cho cô ấy ngồi thất thần.
Đến trưa, hai người cùng nhau đi ăn cơm ở căng tin.
Nhìn Nguyễn Du Du đem từng hạt cơm máy móc bỏ vào miệng, gà cay cô thích ăn cũng không thấy cô đụng đến, Chử Viện rốt cục nhịn không được: "Tớ nói này Tiểu Khả Ái, Thẩm tiên sinh nhà cậu là bay lúc mấy giờ? "
"Hai giờ." Miệng Nguyễn Du Du xụ xuống: "Lúc đấy đang trong giờ học, tớ không thể đi tiễn anh ấy được. " . Truyện Xuyên Không
"Thật ra tiết buổi chiều không quá quan trọng, nghe hay không cũng không sao cả." Chử Viện gắp một miếng gà cay vào bát của cô.
Nguyễn Du Du lập tức ngẩng đầu lên, nghe hay không không sao cả?!
Cô không muốn trốn học, cũng chưa từng thử qua, nhưng cô biết, có một số bạn học thường xuyên trốn học, nhất là mấy hôm học trong giảng đường lớn, hai ba lớp cùng nhau học, giảng viên đại học cơ bản đều không biết tên học sinh, ai không đến căn bản sẽ không biết.
Cho dù thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào đi điểm danh, những sinh viên đi học sẽ giúp họ điểm danh hộ, hô "có" một cách nhanh chóng, giảng viên cũng không biết ai trả lời.
Nguyễn Du Du nhất thời đứng ngồi không yên, vừa hay lớp buổi chiều học ở giảng đường lớn, hai lớp học chung.
Chử Viện nhìn thời gian, nhíu mày: "Quên đi, không kịp nữa rồi."
Nguyễn Du Du nhanh chóng đứng lên, dặn dò lung tung một câu: "Nếu thầy điểm danh cậu giúp tớ điểm danh hộ nha!"
Chử Viện trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên phát hiện chân Tiểu Khả Ái tuy rằng có hơi ngắn, nhưng chạy rất nhanh.
Nguyễn Du Du vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh, bảo anh lái xe đến cửa nam.
Ngụy Vĩnh nghe thanh âm thở hồng hộc của cô, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, hai vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cổng trường, chiếc Rolls-Royce Phantom tựa như một tia chớp vọt tới.
Nhìn Nguyễn Du Du từ trong trường chạy ra, Ngụy Vĩnh mở cửa sau xe ra: "Du Du, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nguyễn Du Du khoát tay áo, thở d0c nói: "Ra sân bay."
Ngụy Vĩnh lập tức hiểu, lo lắng thời gian không kịp, anh chạy rất nhanh, tận lực tránh những giao lộ có đèn giao thông.
Nhưng sân bay cách nội thành quá xa, ngược đường với đại học Yên Thành, lúc xe chạy vào sân bay, đã một giờ rưỡi.
Một vệ sĩ khác đi đỗ xe, Ngụy Vĩnh kéo cánh tay Nguyễn Du Du, dẫn cô nhanh chóng chạy vào, vừa rồi tr3n đường vệ sĩ khác đã kiểm tra qua cửa lên máy bay của Thẩm Mộc Bạch.
Nguyễn Du Du chưa từng đi máy bay, hoa mắt nhìn các mũi tên chỉ đường, căn bản không biết cổng lên máy bay của Thẩm Mộc Bạch rốt cuộc ở đâu.
May mắn có Ngụy Vĩnh ở đây, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch, đáng tiếc đầu dây bên kia đã tắt máy.
"Tiếc quá." Ngụy Vĩnh trong lòng trầm xuống, chỉ có thể cầu nguyện Thẩm Mộc Bạch còn chưa lên lên bus để di chuyển lên máy bay, nhưng tính toán thời gian, hiện tại Thẩm Mộc Bạch chắc đang ngồi tr3n máy bay.
Nguyễn Du Du thở hổn hển chạy đến cổng chờ, nơi đó đã không còn ai, ngay cả xe đưa đón cũng không thấy đâu.
Cô thất vọng đứng ở nơi đó, xuyên qua cửa kính, nhìn sân bay, vì tầm nhìn có hạn nêm cô không nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch đang ngồi tr3n máy bay nào.
Ngụy Vĩnh âm thầm thở dài, chỉ chỉ cửa sổ thủy tinh lớn bên cạnh: "Ở nơi đó hẳn là có thể nhìn thấy máy bay của tiên sinh khi cất cánh."
Ánh mắt Nguyễn Du Du sáng lên, đi theo Ngụy Vĩnh đến trước cửa sổ thủy tinh, Ngụy Vĩnh cẩn thận nhìn, chỉ chỉ một chiếc máy bay chở khách ở rất xa: "Du Du, đó chính là máy bay tiên sinh đang ngồi."
Ngón tay trắng nõn của Nguyễn Du Du quấn chặt lấy nhau, cô lặng lẽ đứng trước cửa kính, nhìn chiếc máy bay chậm rãi đi vào đường băng, lại chậm rãi tăng tốc, cuối cùng bay lên bầu trời xanh.
Anh đã rời Yến Thành.
- -----oOo------