Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Hương

11h trưa, sau khi các sinh viên năm nhất tập trung tại hội trường để nghe thông báo, khoảng 2h chiều các ban ngành tổ chức cuộc họp riêng.

Nguyễn Du Du gửi tin nhắn báo cáo tình hình hiện tại cho Thẩm Mộc Bạch, chuẩn bị đi ăn trưa, trong trường có 4 cái căng tin, ở bên ngoài còn rất nhiều quán ăn, cô quyết định lần lượt thử qua từng cửa hàng.

Tin nhắn vừa mới được gửi đi, cô nhận được điện thoại từ Thẩm Mộc Bạch.

"Thẩm tiên sinh?"

"Du Du, em đi đến cổng trường phía Nam đi, anh đang chờ em ở đó."

Nguyễn Du Du ngạc nhiên hỏi: "Thẩm tiên sinh cũng đang ở đây?"

Thẩm Mộc Bạch ừ một tiếng.

Nguyễn Du Du vừa mở tấm bản đồ ra xem vừa đi về phía cổng trường phía nam.

Gần cổng trường phía Nam là một khu phố nhộn nhịp, ở đó có rất nhiều cửa hàng bán quần áo và trang sức, ngoài ra còn có rất nhiều các quán ăn. Bây giờ đã là gần trưa, cả khu phố tràn ngập mùi hương của đồ ăn.

Sinh viên tụ năm tụ ba ra vào ở cổng trường, Thẩm Mộc Bạch đứng chờ ở dưới gốc cây hạnh, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, lưu lại những vệt sáng trên gương mặt trắng nõn của anh.

Anh sở hữu chiều cao nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra, huống hồ bây giờ anh mặc đồ đơn giản như đắt tiền, trên tay còn đeo đồng hồ, ngay cả những người không biết giá tiền của mấy món đồ đó, họ cũng cảm khí chất phi phàm của anh.

Mí mắt của anh hơi rủ xuống, che mất cặp mắt đen nháy, cặp lông mày đen nháy, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng trơn bóng, lường biếng đứng đó, anh giống vị công tử thanh cao tự đại.

Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua đã nhận ra anh, nhìn vẻ bề ngoài, anh không khác gì những sinh viên đứng gần đó, nhưng nhìn anh có chút lạnh lùng xa cách.

Có lẽ bởi vì anh bày ra bộ mặt người lạ chớ lại gần, nên không có ai lại gần bắt chuyện làm quen với anh.

Nguyễn Du Du vừa xuất hiện, Thẩm Mộc Bạch đã nhận ra. Anh mở mắt ra, nhìn cô nhóc mặc áo phông trắng quần denim, đeo balo trên vai, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, đang đi về phía của anh, cặp mắt đen nhánh trở nên ấm áp hơn.

"Du Du—- " Anh vẫy tay.

Nguyễn Du Du lon ton chạy đến, ngẩng đầu lên nhìn, cặp mắt hạnh tràn ngập sự tò mò, "Thẩm tiên sinh, anh đi đến vì muốn gặp em sao?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng cô nhận ra có gì đó không ổn, nhỡ anh chỉ tình cờ đi ngang qua đây thì sao, cô như vậy, quá tưởng bở rồi không.

"Ừ, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Du Du đi học nên anh lo lắng." Thẩm Mộc Bạch không hề xấu hổ gì cả, anh thẳng thắn thừa nhận.

Nghe thấy anh nói như vậy, khuôn mặt của Nguyễn Du Du đỏ ửng lên, cô mím môi cười,, cúi đầu xuống không dám nhìn anh, dùng mũi giày khẽ giẫm lên hòn đá nhỏ dưới đất.

"Để chúc mừng ngày lễ khai giảng của Du Du, anh đãi em một bữa tiệc lớn." Xe của Thẩm Mộc Bạch đỗ cách cổng trường khoảng tầm ba mươi đến bốn mươi mét. Hai người đi qua đó.

Nguyễn Du Du ngồi lên xe, ngoan ngoãn cài dây an toàn, "Đừng chọn mấy món có mùi, buổi chiều này em còn phải tham dự họp lớp."

"Vậy chúng ta đi ăn đồ Tây nhé, có gần đây có một cửa báng làm bò bít tết không tệ."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du đi ăn đồ Tây, cô thích ăn bánh ngọt và ẩm thực Trung Quốc có mùi cay, ví dụ như món ăn Tứ Xuyên, lẩu, bởi vì cô không hứng thú với đồ tây, nên cô chưa bao giờ đòi ăn mấy món đó.

Nguyễn Du Du vừa dùng dao thái thịt bò vừa nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch, "Trường đại học lớn hơn rất nhiều so với những gì em tưởng tượng! Có tận bảy cái canteen... Không phải, chỉ có 4 cái canteen và 3 nhà hàng. Thẩm tiên sinh, anh nói xem nhà trường sắp xếp như vậy, rất tiện cho sinh viên. Đặc biệt là các canteen đều mở cửa từ thứ hai đến chủ nhật, không lo chuyện thiếu thức ăn."

Giọng nói của cô ngọt ngào, động tác tao nhã thành thục, động tác cầm dao dùng nĩa đều rất hoàn hảo.

Thẩm Mộc Bạch từ lâu đã sớm nhận ra tuy cô nhóc này rất tham ăn, nhưng cách ăn rất điềm đạm, giống như cô từng học lễ nghi trên bàn tiệc, đương nhiên cũng có thể là do cô nhóc này nhìn anh dùng rồi làm theo.

Nhưng các nghi thức khi ăn đồ tây, nên không được học qua, sẽ không thể nào sử dụng thành thạo như vậy.

Cho nên, cô thực sự không phải cô gái cô nhi đáng thương được ghi trong hồ sơ.

Hoặc có thể nói rằng, vẫn cơ thể đó, nhưng linh hồn đã bị tráo đổi.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên Nguyễn Du Du rất vui, cô không để ý đến ánh mắt thâm trầm của Thẩm Mộc Bạch, vẫn tiếp tục kể chuyện cho anh nghe, "Hội trường rất lớn, nghe bảo nhà trường hay tổ chức văn nghệ diễn thuyết ở đây, sáng nay bài phát biểu thầy hiệu trưởng thật nhàm chán."

Giọng nói rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, nghe rất thoải mái.

"Hả, hiệu trưởng đã nói những gì?" Thực ra, buổi lễ khai giảng nào hiệu trưởng lần nào lặp lại những câu nói sáo rỗng, anh chỉ thuận miệng hỏi cô thôi.

"Ừ... Chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước, nỗ lực phấn đấu vì tương lai tươi đẹp..." Cặp mắt đen nháy của Nguyễn Du Du khẽ chớp, ngây thơ nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Em không nhớ rõ, mấy lời nói đó vào tai này ra tai kia."

Thẩm Mộc Bạch khẽ cười, "Dù sao cũng không quan trọng, quên rồi thì thôi."

...

Ăn xong bữa trưa, Thẩm Mộc Bạch lái xe quay trở về trường học.

Nguyễn Du Du nhớ sơ qua con đường đến trường, vừa nhìn khu phố ăn vặt kia, cô biết hai người đang sắp đến cổng trường phía nam.

Từ phía xa đã nhìn thấy cổng trường, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên rẽ xe đi đến một khu phố, trên cổng đề tâm "Chung cư Lâm Yến", cô đoán nơi này rất gần với đại học Yến Thành.

"Vì sao lại đi đến đây?" Nguyễn Du Du quan sát, đây khu chung cư thường dân, trông không được mới lắm, cây cối xum xuê mát mẻ, xem ra khu chung cư này đã được xây từ lâu.

Thẩm Mộc Bạch dẫn theo Nguyễn Du Du bước vào thang máy, "Du Du, lịch học của đại học khá ít, không dày đặc như hồi cấp ba, ví dụ: buổi sáng chỉ học ba bốn tiết, buổi chiều lại có lịch học, lại còn cả thời gian ăn trưa này, phải chờ khoảng tầm 3 đến 4 tiếng, thời gian quá dài, Du Du có thể đi đến đây để nghỉ trưa."

"Ồ..." Nguyễn Du Du đã hiểu, cho dù học buổi sáng, vẫn sẽ nghỉ 2 tiếng vào buổi trưa, nếu hôm đó không có lịch học đến tiết 4, 5 và buổi chiều lại đi học. Thời gian nghỉ kéo dài hơn. Nếu bạn ở trong ký túc xá, bạn quay về ký túc xá nghỉ ngơi. Thực ra, cô định ngồi trong lớp hoặc đến thư viện để giết thời gian, không ngờ anh lại chủ đáo như vậy, anh thuê căn hộ gần trường cho cô.

Nguyễn Du Du rất cảm động, đôi mắt hạnh tròn xoe nghiêm túc nhìn Thẩm Mộc Bạch, giống như chú mèo nhỏ xin được cá khô, vừa cảm kích vừa hứng phấn, "Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh."

"Đồ ngốc, cảm ơn cái gì, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy." Thẩm Mộc Bạch giơ tay lên xoa đầu Nguyễn Du Du.

Từ khi Nguyễn Du Du cân nhắc nên ở ngoại trú hay ở trong ký túc xá, Thẩm Mộc Bạch quyết định mua một căn hộ gần đại học Yến Thành.

Mua nhà ở rất khó, chung cư này cũng đã cũ, Thẩm Mộc Bạch không nỡ để cô nhóc đi lại vất vả, vất vả lắm mới tìm được căn hộ ưng ý khá gần với trường học.

Sau khi mua nhà xong, liền nhờ người đến thiết kế dựa theo sở thích của Nguyễn Du Du.

Khóa cửa được thay bằng ổ khóa vân tay, Thẩm Mộc Bạch lưu vân tay của Nguyễn Du Du lại. Căn hộ không quá lớn, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng dành cho Nguyễn Du Du, phòng còn lại dành cho Ngụy Vĩnh.

Vì công việc của Ngụy Vĩnh là đưa đón Nguyễn Du Du đến trường, với lại an ninh ở đây không tốt bằng ngôi nhà hai người đang ở, cho dù Nguyễn Du Du chỉ đi đến đây ngủ trưa, Thẩm Mộc Bạch vẫn không yên tâm, anh không thể mỗi ngày luôn ở bên cạnh cô, nên trong lúc Nguyễn Du Du học ở trường, Ngụy Vĩnh sẽ ở gần trường để bảo vệ cô.

"Anh đã mua lại ngôi nhà này, Du Du có thể sắp xếp tùy theo sở thích của em. Du Du xem còn thiếu thứ gì không, nếu thiếu bảo Ngụy Vĩnh đi mua."

"Không cần, em thấy như vậy là ổn rồi." Nguyễn Du Du đi tham qua ngôn nhà, cô bước vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy hoa quả và đồ uống, còn có bánh ngọt, cô cầm lấy một miếng bánh, bước vào phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, có giường, tủ quần áo, bàn học, trong tủ còn treo mấy bộ đồ mới.

"Cuối tuần này, em mang thêm mấy bộ quần áo đi đến đây." Thẩm Mộc Bạch mở ngăn kéo tủ ra, lấy một chiếc hộp, đưa nó cho Nguyễn Du du, "Du Du, em mở ra xem thử đi?"

Trong hộp là một chuỗi vòng hạt bích bảy màu, phía dưới là một lớp vải màu đen, nên màu sắc chiếc vòng càng nổi bật.

Nguyễn Du Du cầm lên nhìn, viên ngọc không lớn lắm, ở giữa điểm thêm 2 viên ngọc bằng bạc, nhìn chiếc vòng này có vẻ không đắt lắm.

"Em rất thích." Cô đeo vòng lên tay, những viên ngọc sáng lấp lánh nổi bật trên làn da trắng như tuyết, nhìn rất đẹp.

Cô bây giờ vẫn còn đeo cái đồng hồ Thẩm Mộc Bạch mua cho cô, trên mặt đồng hồ được đính 68 viên kim cương, nếu đeo nó đến lớp quá nổi bật, nên hôm nay cô đành để nó ở nhà. Vì đã quen đeo đồng hồ ở trên tay, bây giờ không đeo cảm thấy hơi trống. Hiện tại cái vòng này, vừa đẹp vừa khiêm tốn, với lại giá rẻ hơn đồng hồ rất nhiều, mang đi học cũng tiện.

Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch dừng lại ở trên hai viên bạc, sau đó liền nhìn lên chỗ khác giả bộ như không có chuyện gì, "Hai giờ mới đến giờ họp lý, Du Du có muốn đi ngủ chưa không?"

Nguyễn Du Du gật đầu, "Em cũng muốn nằm chợp mắt một lúc, vậy còn Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Mộc Bạch xoa trán nói, "Anh có hơi mệt, hay là để anh về công ty trước, tránh làm phiền đến Du Du."

"Đừng, Thẩm tiên sinh anh đừng đi." Nguyễn Du Du kéo vạt áo anh lại, nhướng mày nóng vội nói: "Đang mệt thì đừng nên lái xe, anh nên ở đây nghỉ ngờ! Với lại sao anh nói là làm phiền em, ở nhà ông nội không phải chúng ta cũng ngủ chung với nhau sao?"

"Ừ, được rồi."

Cũng may trong tủ còn thừa gối, Thẩm Mộc Bạch lấy ra nằm, sau đó nhắm mặt lại, hai người không thay đồ ngủ, nằm xuống cạnh nhau.

Nguyễn Du Du đặt đồng hồ báo thức, cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Có thể bởi vì cái giường này nhỏ hơn cái giường ở nhà ông nội, nên Nguyễn Du Du cảm giác khoảng cách giữa cô và Thẩm Mộc Bạch quá gần nhau, nhưng cô đã nằm sáp mép giường rồi, còn dịch nữa thì sẽ rơi xuống giường. Cô không muốn bị lăn xuống giường thêm một lần nào nữa. Nguyễn Du Du đoán Thẩm Mộc Bạch thông minh như vậy chắc chắn nhân ra, dù sao cô cũng vừa mới nói không ngại.

Nguyễn Du Du không ngủ được, nhắm mắt lại đếm cừu.

Đếm được con cừu thứ 100, Thẩm Mộc Bạch xoay người lại, khoảng cách ngày càng gần.

Nguyễn Du Du lo lắng đến mức đầu ngón chân cứng lại, cô cảm nhận hơi thở anh, rất nóng, như có như không phả lên cổ của cô.

Hơi thở anh rất đều, dường như anh đã ngủ.

Một lúc sau, thấy anh không di chuyển, Nguyễn Du Du dần bình tĩnh lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, Nguyễn Du Du mới tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, quay lại nhìn, thấy Thẩm Mộc Bạch đang vươn vai, "Du Du, mau dậy thôi."

Anh sở hữu dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, động tác vươn vai giống như một con báo, lười biếng tao nhã nhưng rất quyến rũ nguy hiểm.

Nguyễn Du Du nhớ lại vừa nãy anh ngủ bên cạnh hơi thở phả vào cổ, không hiểu vì sao khuôn mặt lại đỏ bừng lên, vội vàng ngồi dậy, bước vào phòng vệ sinh rửa mắt, đeo ba lô lên cùng Thẩm Mộc Bạch đi xuống lầu.

Vốn dĩ Thẩm Mộc Bạch định lái xe đưa Nguyễn Du Du về trường, tuy nhiên bây giờ vẫn còn sớm, cô muốn tính thời gian đi tới đây đến trường mất bao nhiêu phút, nên cô quyết định đi bộ.

Thẩm Mộc Bạch không ép buộc cô nữa, lái xe rời đi.

Nguyễn Du Du vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, đây có vẻ cánh cửa phía sau trường học, đường đi hơi hẹp, hai bên rệ đường bày các quầy hàng. Cô đi ngang qua đó xem thử phát hiện ở đây cũng có mấy cửa hàng bán đồ ăn, lúc nào cô phải đến thử mới được.

Khi đi đến cổng trường, Nguyễn Du Du mở điện thoại ra xem, từ chung cư đi đến trường mất tầm khoảng 7 đến 8 phút, nên buổi trưa cô có thể đi đến đây nghỉ ngơi.

Nghĩ đến Thẩm Mộc Bạch vì muốn cô nghỉ trưa quyết định mua nhà ở đây, còn thiết kế dựa theo sở thích của cô, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, bật cười, cúi đầu xuống mở bản đồ ra nghiên cứu, vừa đi vừa tìm, cuối cùng cô cũng tìm được căn phòng học đó, nơi sẽ diễn ra buổi họp lớp.

Nguyễn Du Du còn tưởng đến sớm, không ngờ lúc bước vào thấy có rất nhiều người đang ngồi trong lớp, giảng viên vẫn chưa đến, các bạn học vui vẻ trò chuyện với nhau.

Khi cô bước vào lớp học, trong chớp mắt căn phòng học trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nguyễn Du Du.

Nguyễn Du Du mỉm cười gật đầu chào "Chào mọi người", tìm chỗ còn trống ngồi xuống.

Ở đằng sau có một cô gái vẫy tay ra hiệu với cô, "Nguyễn Du Du, lại đây ngồi."

Nguyễn Du Du hoảng sợ, cô không quen cô gái kia, chẳng lẽ là bạn học cấp ba của nguyên chủ? Nếu chỉ bạn bè bình thường, người ta biết cô nhưng cô lỡ quên tên người ta, cùng lắm là xấu hổ. Nếu là bạn bè thân thiết, cô phải cẩn thận.

Nàng chần chừ đi đến đó, thấy chỗ ngồi phía sau lưng cô gái đó còn trống, cô mỉm cười, bình tĩnh nói: "Chào cậu."

Cô gái quay lại nhìn và quan sát cô, ánh mắt mang theo sự tò mò. Nguyễn Du Du cảm thấy có hơi khó chịu, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô gái bật cười "Ha hả", "Chu Dung Dung nói giờ cậu thay đổi rất nhiều, tôi còn không tin vậy mà hôm nay khi gặp được cậu, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra."

Nguyễn Du Du vừa nghe liền hiểu, cô gái trước mặt là bạn tốt của Chu Dung Dung, cô đoán trong bữa tiệc lần trước đã nhìn thấy cô, chẳng qua cô không quan tâm đến người họ Chu, nên cũng không để ý tới mấy cô bạn bên cạnh Chu Dung Dung.

Không phải bạn học cấp 3, Nguyễn Du Du ngược lại thỏa mái hơn, cô không để ý đến cô bạn của Chu Dung Dung, không để ý giọng điệu âm dương quái khí đối phương.

Cô gái thấy Nguyễn Du Du vẫn giữ im lặng, đôi mắt dịch chuyển, vội vàng xin lỗi: "A, đúng rồi, tôi tên là Trần Mai. Mà này... không biết cô đã dùng phương pháp tắm trắng gì vậy? Bây giờ làn da của cô rất trắng và đẹp quá!"

Mặc kệ dùng cách nào, tắm trắng hay phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không thể sở hữu làn da trắng nõn như vậy, đây là điều cô ta khao khát lâu này! Chỉ có ông trời mới biết làn da Trần Mẫn rất mẫn cảm, tắm trắng, đi spa, đắp mặt nạ đắt tiền, chỉ cần không để ý là làn da lại đen.

Nguyễn Du Du lạnh lùng nói: "Trời sinh, lúc trước vì quá ham chơi nên làn da bị rám nắng, cả kỳ nghỉ hè này ở nhà suốt nên làn da đã hồi phục trở lại."

"Đừng có ích kỷ như vậy, nói cho tôi nghe bí quyết đi." Trần Mai vẫn không chịu buông tha cho cô.

"Bạn Trần Mai, tôi đã nói rồi, đây là trời sinh đã như vậy." Nguyễn Du Du vẻ mặt nghiêm túc, phồng má lên nhìn.

Tần Mai hừ một tiếng, xoay người về phía trước.

Không ngờ ngày đầu tiên đi học đã đụng phải bạn của Chu Dung Dung, tuy nhiên là Nguyễn Du Du không để ý đến điều này. Đại học Yến Thành là đại học tốt nhất trong thành phố, nhiều học sinh cấp 3 ở Yến Thành chọn đến đây học, ví dụ như Chu Dung Dung hiện tại đang là sinh viên năm hai, Thẩm Mộc Dương cũng học ở đây và đang là sinh viên năm ba.

"Bạn học, tớ có thể ngồi ở đây được không?"

Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn, có một cô gái đang đứng bên cạnh, cô ấy mặc váy voan lụa màu vàng, tóc ngắn ngang vai, lịch sự trang nhã, đang mỉm cười nhìn cô

"Hả, được." Nguyễn Du Du đứng dậy, để cô gái ngồi vào vị trí bên trong.

"Xin chào, tên tớ là Chử Viện." Cô gái sau khi ngồi xuống, nhét balo vào trong ngăn kéo, quay lại nhìn Nguyễn Du Du, tự giới thiệu bản thân.

Nguyễn Du Du bật cười, "Xin chào, tớ tên là Nguyễn Du Du, rất vui khi được làm quen với cậu."

Chử Viện cũng cười, "Tại sao tôi thấy cậu ở ký túc xá, cậu không ở trong ký túc xá à?"

Nguyễn Du Du gật đầu, "Tôi ở ngoại trú, điều kiện ký túc xá như thế nào?"

Mặc dù cô quyết định ở ngoại trú, nhưng cô vẫn rất tò mò về ký túc xá, cặp mắt tròn xoe không chớp nhìn Chử Viễn.

Chử Viện tay chống cằm, "Ký túc xá ấy hả, một phòng bốn người, điều kiện đương nhiên không nào so được bằng ở nhà, nhưng dù dù tớ vất vả lắm mới có được, nên tớ rất trân trọng."

"Thực ra người trong nhà cũng muốn tớ ở ngoại trú, nhưng hồi cấp 3 tớ cũng ở ngoại trú rồi, nên muốn thử cảm giác ở trong ký túc xá, đấu tranh suốt kì nghỉ hè, cuối cùng nhận được sự đồng ý." Cô ấy đắc ý nói, chớp mắt mấy cái, "Nếu có cơ hội tớ rủ cậu đi đến ký túc xá của tôi chơi nhé."

"Được." Nguyễn Du Du nhìn cô ấy bằng cặp mắt ngưỡng mộ, "Tớ cũng muốn ở ký túc xá, về sau vì một vài nguyên nhân, tới quyết định ở ngoại trú."

"Không cần phải tiếc nuối đâu, thuê trọ cũng có cái tốt thuê trọ, nghe đồn nếu ai xui xẻo sẽ ghép phòng với mấy bạn ngủ ngáy to, không chừng mấy ngày sau, tớ sẽ hối hận vì chọn ở trong ký túc xá."

Nguyễn Du Du bật cười, lúc cô đi lên mạng tìm hiểu, cô cũng biết mấy điều này, ngủ ngáy to, bệnh hôi chân, hoặc bạn cùng phòng không hợp tính nhau, đã về muộn rồi còn làm ồn.

"Này, Du Du." Chử Viện vỗ nhẹ lên bàn tay trắng nõn của cô, "Làn da của cậu trắng thật đấy, lúc tham gia huấn luyện quân sự nhớ phải bôi kem chống nắng, không thì dễ bị cháy nắng lắm."

Trần Mai đột nhiên xoay người lại, âm dương quái khí nói: "Người ta từ khi sinh ra đã trắng, nếu bị cháy nắng, chỉ cần ở nhà mấy hôm thì sẽ trắng lại thôi, không cần cậu phải quan tâm đâu."

"Thật sao?" Chử Viện cười nói: "Tớ với Du Du giống hệt nhau, từ nhỏ đã trắng, nghỉ hè đi biển về tớ cũng bị đen đi, vài ngày sau lại trắng lại. Chẳng qua là, vì chúng ta quá trắng nên dễ bị bắt nắng, đứng dưới nắng quá nhiều làn da biến thành màu đỏ sưng hơi rát. Hầy, mấy người da đen không dễ bị cháy nắng, nên họ không thể hiểu được nỗi phiền muộn của chúng ta."

Sắc mặt Trần Mai tối sầm lại, muốn đáp trả mấy câu, nhưng như vậy chẳng khác gì nhận mình là "da đen ", há miệng ra không biết nên nói gì, thở hổn hển quay mặt về phía trước.

Bờ môi hồng của Nguyễn Du Du mím chặt lại, cô cố nhịn cười, cặp mắt hạnh đen nháy cong lên, bên trong ẩn chứa ý cười không thể che giấu.

Chu Viện nở nụ cười, quay sang nói nhỏ vào tai cô: "Du Du, nếu sức khỏe của cô không tốt, cậu nên chuẩn bị trước khi kỳ quân sự diễn ra, để tránh bị quá sức."

"Hả? Sức khỏe của tớ không thành vấn đề." Nguyễn Du Du chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Nhưng mà cần chuẩn bị sớm cái gì cơ?"

Chử Viện hạ thấp giọng nói xuống, "Nhìn cậu chắc không đủ sức để tham gia huấn luyện quân sư đâu, nên đi đến bệnh viện xin giấy chứng nhận."

"Ồ..." Nguyễn Du Du đã hiểu, đây chính là mấy thủ đoạn hay dùng để trốn huấn luyện quân sự, "Tớ không thành vấn đề, vậy còn cậu? Đã xin được giấy chưa?"

Chử Viện khẽ lắc đầu nói, bày ra bộ dạng quân sĩ chuẩn bị đi vào chiến trường, "Cậu nhỏ nhỏ gầy gầy đáng yêu như vậy còn không bỏ trốn, một người cao 1m70 như tớ tại sao bỏ trận?"

Hai người đều bật cười, nói thêm vài câu nữa, giảng viên bước vào lớp.

Đầu tiên là để từng bạn sinh viên lên tự giới thiệu bản thân, phát sách giáo khoa cùng nhận thời khóa biểu, cuối cùng nhắc đến vấn đề huấn luyện quân sự.

"Du Du có muốn đi đến ký túc xá của tớ chơi không?" Chử Viện hỏi.

"Thôi, để hôm khác đi." Hiện tại là lúc mọi người sửa soạn lại hành lý và làm quen nhau, cô đoán bây giờ ký túc xá đang rất loạn, cô không muốn đi đến đó gây thêm phiền phức cho mọi người, với lại cô còn ôm thêm một chồng sách.

"Được rồi." Chử Viện đứng dậy, "Vậy ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại."

Nguyễn Du Du gọi điện thoại cho Ngụy vĩnh, khiến anh ấy đến cổng trường đón, hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường phía nam.

Ngụy Vĩnh đang ở trong chung cư, màn hình điện thoại của anh ấy lóe lên, trên màn hình hiện lên dấu chấm đỏ, điểm đỏ đó bị bao quanh bởi bản đồ của đại học Yến Thành.

Ngụy Vĩnh ấn nút tắt điện thoại, đi xuống lầu lấy xe đi đến cổng trường ở phía Nam, đỗ xe ở cạnh Nguyễn Du Du, mở cánh cửa phía sau ra, giúp cô đặt chồng sách xuống ghế ngồi phía sau, "Du Du, lần sau em mang theo đồ nặng, thì có thể gọi anh đến giúp."

"Không nặng." Nguyễn Du Du lắc tay, "Nếu em không thể xách được, em sẽ gọi anh Ngụy đến xách giúp em."

Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phía sau, nhìn Ngụy Vĩnh chậm rẽ lái xe rời đi, cô lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Mộc Bạch, "Đã giải quyết xong việc ở trường, em đi về nhà trước nhé."

Cô vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại của Thẩm Mộc Bạch gọi tới, "Em về sớm vậy?"

"Em đã nhận được thời khóa biểu cùng sách giáo khoa, cùng thời gian và địa điểm tham gia khóa huấn luyện quân sự, ngày mai em sẽ đến nhận quần áo, nghe nói đó là trang phục lục quân" Nguyễn Du Du phấn kích nói

"Huấn luyện quân sự, Du Du sau này chắc chắn vất vả," Đại học Yến thành huấn luyện quân sự rất nghiêm khắc, cứ hai tuần một lần, Thẩm Mộc Bạch sợ cô nhóc này không chịu được, "Du Du nếu em không chịu được thì nhớ nói cho anh biết, anh sẽ giúp em tìm cách giải quyết."

Nguyễn Du Du nghe xong liền hiểu được ý của anh, "Không cần đâu, em không sao đâu. Công việc của Thẩm tiên sinh rất bận, không cần lo lắng cho em."

"Hôm nay công việc của anh khá ít, Du Du, lần trước em nói muốn đi xem phim..."

Anh vừa nhắc khiến cho Nguyễn Du Du nhớ lại, cô muốn được đi đến rạp xem phim, ôm hộp bắp răng bơ nhiều màu sắc, nhưng sau này vì bận học thêm cùng khắc bùa sinh mệnh cho ông nội, cả ngày khai giảng nữa, nên cô không còn nhớ đến chuyện này.

"À, vậy chúng ta sẽ đi xem phim sao? Thẩm tiên sinh ngài có rảnh không?

Hay là để em lên mạng đặt vé trước? Để chọn ngồi đẹp!"

Một chuỗi âm thanh ngọt ngào mềm mại từ điện thoại truyền ra, anh nghe được sự phấn kích và lo lắng trong đó, đôi mắt đen nháy tĩnh lặng của Thẩm Mộc Bạch hiện lên ý cười nhàn nhạt, bàn tay khẽ chạm vào tay vịn, "Không sao đâu, anh sẽ chuẩn bị, sau khi xem phim xong chúng ta sẽ đi ăn đồ nướng."

"Đồ nướng!!!"

Cặp mắt của cô phát sáng, giọng nói cao vút lên, cô rất muốn đi ăn đồ nướng, nhưng vì Thẩm Mộc Bạch nói không tốt cho sức khỏe, nên anh không chịu dẫn cô đi ăn. Hôm nay không biết vì sao lại may mắn như vậy, vừa được đi xem phim vừa được đi ăn đồ nướng, đúng là một ngày tuyệt vời, "Thẩm tiên sinh, sao ngày hôm nay anh dễ tính như vậy?"

Thẩm Mộc Bạch bật cười: "Vì anh muốn chúc mừng Du Du lên đại học. Với lại em sắp tham gia huấn luyện quân sự, anh muốn để em thỏa nhất có thể."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!