Lý Khanh Khanh nhìn hai mẹ con Lâm gia lẩm nhẩm lầm nhầm, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười lại không biết nói gì.
Cũng không biết hai người này lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng đại đội trưởng sẽ chấp nhận phương pháp hai người thương lượng cơ chứ?
Mẹ Lâm vừa không nỡ bỏ tiền ra bồi thường, lại không dám liều lĩnh hủy hoại tương lai Lâm Ngũ Bảo.
Trong mắt của bà ta......!Chỉ cần cái tội danh trong chuyện này không rơi xuống trên đầu Ngũ Bảo nhà bọn họ là được.
Còn Lâm Nhị Nha tương lai ra sao, thì mẹ Lâm không chút để ý.
Nhưng cái bà ta không biết chính là lấy tuổi tác của Lâm Ngũ Bảo, sẽ không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì với pháp luật.
Nếu như mẹ Lâm có thể làm theo ý tưởng của Lâm Nhị Nha, đẩy hết sự tình lên người đứa con trai út, thì Lâm gia bọn họ nhiều lắm cũng chỉ đền chút tiền thuốc men mà thôi.
Nhưng mẹ Lâm chữ to không biết, chuyện gì cũng không hiểu, lại chỉ biết thiên vị con trai út, căn bản không muốn nhọc lòng vì mấy đứa con gái trong nhà.
Chỉ trong một chốc, Lâm Tam Nha cũng đã thấy rõ ràng rốt cuộc tâm tư của nương mình là thế nào, cho dù mấy chị em nó có dập đến vỡ đầu, mẹ Lâm cũng sẽ không để ý đến Lâm Nhị Nha một chút.
Lâm Tam Nha cùng Lâm Tứ Nha là sinh đôi, tuy rằng bản thân nó cũng thấy trong lòng lạnh giá không thôi như Lâm Tứ Nha, nhưng trước giờ, nó nhìn chuyện gì cũng rõ hơn cô em song sinh của nó.
Nếu mẹ Lâm đã bất công như vậy, thậm chí không nỡ bỏ ra chút tiền bồi thường giùm chị em nó, vậy bọn nó cũng không thể chỉ lo tự oán tự ngải, cần phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp tự cứu mình mới được.
Lâm Tam Nha liền nhớ tới chuyện xảy ra ở đại đội cách vách, có một nhà cũng thập phần trọng nam khinh nữ.
Hai vợ chồng bên đó vì muốn có nhà mới cho con trai, liền đem hai đứa con gái, một đứa gả cho một tên ngốc, một đứa gả cho một tên lưu manh, dùng tiền lễ hỏi của hai đứa con gái để xây nhà.
Lúc ấy chuyện này náo loạn rất lớn, đội trưởng đại đội cách vách phải ra mặt giải quyết, đến cuối cùng thì hai đứa con gái kia vẫn phải gả đi.
Không phải hai cô gái đó không yêu quý chính mình, mà là cha mẹ các cô đã lỡ tiêu hết số tiền đó rồi.
Không có tiền trả lại tiền lễ hỏi cho người ta, nên chỉ có thể cắn môi gả đi.
Chủ ý của Tam Nha ra cho mẹ Lâm chính là, tạm thời đền tiền thuốc men cho Trương Đại Nương bọn họ một chút, nhiều lắm cũng mười đồng mà thôi.
Chờ đến sau này Nhị Nha lại lớn hơn một chút, dựa vào diện mạo của Nhị Nha, nhất định có thể gả cho một nhà không tồi.
Đến lúc đó tiền lễ hỏi người ta cho Nhị Nha khẳng định sẽ không ít, sau khi Nhị Nha gả cho người xong, còn có thể thỉnh thoảng tiếp tế trong nhà một chút.
Mẹ Lâm cảm thấy Tam Nha nói rất đúng, Nhị Nha là đứa xinh đẹp nhất trong mấy đứa con gái ở nhà.
Bà ta thật vất vả mới nuôi được lớn như vậy, nếu hiện tại đưa đi ngồi đại lao thì quá đáng tiếc.
Tưởng tượng đến về sau nói không chừng Nhị Nha có thể gả cho kẻ có tiền, cả nhà bọn họ đi theo cơm ngon rượu say, Nhị Nha còn có thể giúp đỡ em trai còn nhỏ một chút, mẹ Lâm liền càng thêm cảm thấy Tam Nha nói có lý.
Đương nhiên, Lâm Tam Nha làm như vậy, cũng không phải muốn đổi một cách khác hại chị của mình, mà đó chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời.
Hiện giờ cần phải bảo vệ Lâm Nhị Nha trước đã, còn về sau lại thành như thế nào, ai có thể nói chính xác cơ chứ?
Nhưng không đợi mẹ Lâm mở miệng nói chuyện, đại đội trưởng bên kia liền không còn kiên nhẫn.
Hiện tại hắn xem như thấy rõ rồi, Lâm gia này căn bản là không nhận thức được mình sai lầm, cũng không muốn thiệt tình xin lỗi người bị hại.
Hôm nay hắn nhất định phải cho Lâm gia một bài học, bằng không về sau này cả nhà này còn không biết sẽ gây chuyện tới đâu nữa?
Đại đội trưởng lạnh lùng nói: "Các người coi chúng tôi đây là đồ ngốc hả? Đứng ngay trước mặt chúng tôi bày mưu tính kế sao? A, nếu các người cảm thấy đại đội trưởng như tôi đây không công bằng, vậy trực tiếp đem người đưa đi Cục Công An đi!"
Nghe đại đội trưởng nói một câu như vậy, sắc mặt mấy người Lâm gia tức khắc biến đổi.
Lâm Nhị Nha thình thịch một tiếng quỳ xuống, cô ta vừa khóc lóc vừa nhào về hướng chân đại đội trưởng nói: "Bác Lưu, Bác Lưu, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi.
Bác Lưu chú niệm tình con tuổi còn nhỏ, bác....bác tạm tha cho con lần này đi?"
Đại đội trưởng vội hướng về phía bên cạnh lách người một bước, khi còn nhỏ mỗi lần ăn trộm bị bắt được, Lâm Nhị Nha đều nói như vậy, nhưng mà không được bao lâu, liền lập tức sẹo lành quên đau.
Nếu hôm nay là lần đầu tiên vi phạm, người trong thôn hẳn đã sớm giúp cô ta cầu xin.
Nhưng mà nha......!có người chuyện xấu làm quá nhiều, nếu bọn họ tiếp tục phóng túng bỏ qua cho như vậy, khi lớn thêm chút nữa, thật không biết sẽ trưởng thành thành cái dạng gì đây?
Mẹ Lâm thấy mấy người đàn ông chung quanh đang muốn tiến lại đây bắt Lâm Ngũ Bảo, liền lớn giọng tru tréo lên: "Các người không thể đối xử với chúng ta như vậy, các ngươi không thể thấy cả nhà chúng ta từ bên ngoài đến, mà khi dễ cả nhà chúng ta như vậy!"
Đại đội trưởng nghe được lời này của mẹ Lâm, tức khắc trong lòng tức giận đến không được.
Lúc trước hắn cũng cảm thấy bọn họ là hộ ngoại lai, cho nên đều tế nhị mở một mắt, nhắm một mắt đối với chuyện nhà Lâm gia tác oai tác quái, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện của Thiết Đản Nhi.
Hiện giờ hồi tưởng lại, trong lòng đại đội trưởng càng vừa tức lại hối hận.
Lưu Lực vừa nhìn thấy cha hắn tức giận đến xanh mặt, vội dùng sức đẩy mẹ Lâm qua một bên, sau đó dẫn theo Lâm Ngũ Bảo liền đi ra ngoài.
Cha Lâm, mẹ Lâm thấy thế tức khắc đuổi theo, mẹ Lâm còn hung dữ đưa tay muốn đánh Lưu Lực, bộ dáng hung tợn kia làm người xung quanh sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Đổng Hiểu Na vốn không hề hứng thú chút nào đối với những chuyện thế này, cô chỉ là đi theo mọi người đến đây để thăm Trương Đại Nương mà thôi.
Kết quả mấy người bọn họ vừa mới đuổi tới, liền thấy mẹ Lâm như đang phát điên, cả người treo trên người Lưu Lực hết xé lại cắn.
Mấy người Đổng Hiểu Na chưa bao giờ nhìn thấy trận thế kinh tủng như vậy, lập tức nhịn không được đầy mặt hoảng sợ thối lui đến một bên.
Khi Thẩm Tu Dương nhận được tin tức trở về, liền vừa vặn thấy một màn trước mắt này.
Thẩm Tu Dương: "Tất cả dừng tay lại cho tôi!! Làm cái gì vậy?!"
Thẩm Tu Dương đen mặt đột nhiên rống lên như vậy, đám người đang rối loạn ồn ào phía trước rốt cuộc ngừng lại, cả đám lấm lét như chuột nhìn thấy mèo.
Thẩm Tu Dương bực bội quét mắt nhìn mọi người một cái, bảo hai dân binh trông chừng bọn họ, sau đó sắc mặt âm u đi vào trong nhà Trương Đại Nương.
Lúc này Trương Đại Nương sắc mặt tái nhợt ngồi ở nhà chính, đang chậm rãi câu một câu hai cùng Thẩm Mộ Quân và Lý Khanh Khanh nói chuyện.
Tuy sắc mặt bà vẫn còn trắng bệch, nhưng tinh thần cả người đã tỉnh táo lại hẳn.
Trương Đại Nương lúc ấy từ trên sườn núi lăn xuống, liền cảm thấy mình lần này khẳng định chết chắc rồi.
Bất quá lúc ấy Trương Đại Nương không hề sợ hãi một chút nào, thậm chí nghĩ chết cũng tốt, có thể đi xuống dưới gặp con trai nhà mình.
Nhưng mà bà không nghĩ tới chính là, sau khi đi sở vệ sinh kiểm tra, các bác sĩ nơi đó đều nói thân thể bà rất tốt, vết thương trên đầu trông có vẻ nặng, nhưng chỉ cần chậm rãi nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì sẽ khỏi nhanh thôi.
Trương Đại Nương vô cùng rõ ràng tình trạng sức khoẻ của mình, cái tai nạn đó, bà vốn dĩ nên đi rồi mới đúng.
Có lẽ là con trai bà không nỡ để bà chết, cho nên nhờ nó ở trên trời phù hộ, bà mới có thể tránh thoát được kiếp nạn ngày hôm nay.
Đại khái sau khi đi một vòng qua quỷ môn quan, tâm thái Trương Đại Nương hiện tại đặc biệt tốt, làm bà cũng cảm thấy Lý Khanh Khanh cũng thuận mắt vài phần.
Thẩm Mộ Quân vốn đang cùng Trương Đại Nương nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy Thẩm Tu Dương sắc mặt thập phần khó coi, liền đẩy xe lăn ý bảo Thẩm Tu Dương đi theo hắn.
Hai người ở trong buồng trong không biết nói gì, khi Thẩm Tu Dương ra tới chỉ thăm hỏi Trương Đại Nương hai câu, liền xoay người mang theo mấy người Lâm gia rời đi.
Vào ban đêm, Lý Khanh Khanh ở lại nhà Trương Đại Nương, vốn Thẩm Mộ Quân cũng muốn lưu lại trông chừng Trương Đại Nương, kết quả là vì Lưu Hạ Chí cũng lưu lại, nên nếu Thẩm Mộ Quân cũng ở thì thật không tiện.
Thẩm Mộ Quân thấy Trương Đại Nương thoạt nhìn cũng không tệ lắm, lúc này mới đẩy xe lăn rời khỏi nhà Trương Đại Nương.
Lưu Hạ Chí cùng Lý Khanh Khanh bận rộn trong chốc lát, sau khi chiếu cố Trương Đại Nương ngủ xong, hai người thật cẩn thận thối lui đến trong sân viện.
Lúc sau Lý Khanh Khanh bưng một chén mì, dọn một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở trong viện nhìn ngôi sao trên trời mà phát ngốc.
Lưu Hạ Chí cũng kéo một cái ghế lại đây, vẻ mặt tò mò nghiêng đầu nhìn Lý Khanh Khanh.
Sau đó cô liền ngạc nhiên phát hiện, vết sẹo trên mặt Lý Khanh Khanh cơ hồ không thấy được nữa.
Lưu Hạ Chí nói: "Ai da chị dâu, vết sẹo trên mặt chị khỏi khi nào vậy? Cơ hồ như nhìn không thấy nữa rồi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy uống một ngụm nước lèo, sau đó thoải mái híp mắt trả lời: "Tôi cũng không biết nữa, hình như bất tri bất giác lành rồi."
Chuyện vết sẹo trên mặt mình, Lý Khanh Khanh đã vì chuyện này làm đủ mọi thứ để dọn đường trước từ rất lâu.
Cho nên đột nhiên nghe được Lưu Hạ Chí hỏi như vậy, Lý Khanh Khanh cũng không cảm thấy có gì chột dạ.
Kỳ thật ở thời gian thu hoạch tiểu mạch kia, không ít người trong đại đội đã phát hiện ra chuyện này, bọn họ cũng xầm xì to nhỏ, thảo luận về nó không biết bao nhiêu lần.
Lưu Hạ Chí nhịn không được tò mò hỏi: "Chị dùng biện pháp gì chữa khỏi vậy? Có bí quyết gì không?"
Sở dĩ Lưu Hạ Chí hỏi thăm như vậy, ngoại trừ thập phần tò mò với chuyện này, còn có một nguyên nhân chính là, khi cô ta còn nhỏ đi theo người lớn cắt lúa mạch, không cẩn thận cắt lên trên cẳng chân mình, từ đó, trên chân cô đều phải mang một vết sẹo rất dài.
Lý Khanh Khanh mặt không đổi, tâm không nhảy nói dối: "Lúc trước tôi có từng dùng dầu quả trám cùng với gừng tươi, mỗi ngày sớm muộn gì cũng xức vào vị trí vết sẹo, thời gian lâu rồi, vết sẹo liền chậm rãi phai nhạt."
Tuy Lưu Hạ Chí cũng là người ở chốn thâm sơn cùng cốc, nhưng vì trước kia cô ta cũng từng đi học trung học ở công xã, tuy cô ta chưa từng nhìn thấy dầu quả trám, nhưng cũng đã từng nghe nói đến cái tên dầu quả trám này.
Lưu Hạ Chí: "Gừng tươi hả, cái này nhà tôi có, nhưng mà còn dầu quả trám......!Thứ này thì không dễ tìm rồi."
Khi cô ta nói lời này, đôi mắt to nhịn không được nhìn chằm chằm Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh tức khắc hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Hạ Chí, bất đắc dĩ nhướng nhướng mày nói: "Để ngày mai tôi trở về mang chút ít cho cô vậy."
Lưu Hạ Chí nghe vậy, tức khắc cười đến nheo cả hai mắt, nói: "Chị dâu, chị yên tâm, tôi sẽ không lấy không đồ của chị đâu."
Lưu Hạ Chí không nghĩ tới Lý Khanh Khanh lại sảng khoái như vậy, cô ta có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui sướng mà nhìn Lý Khanh Khanh.
Lúc trước vì quan hệ với Thẩm Lệ Nghiên mà sinh ra thành kiến với Lý Khanh Khanh, hiện tại, cái điểm thành kiến đó cũng tan thành mây khói theo.
Lý Khanh Khanh cũng không để ý Lưu Hạ Chí nói gì, càng không nghĩ tới muốn dùng một chút dầu quả trám đổi lấy lợi ích, rốt cuộc cô cũng không biết dầu quả trám có tác dụng gì hay không.
Vì không để Lưu Hạ Chí ôm chờ mong quá cao, Lý Khanh Khanh nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không xác định có phải là do nó có tác dụng hay không nha, đến lúc đó lỡ như vô dụng, cô cũng không được tìm tôi tính sổ."
Lưu Hạ Chí: "Được được, tôi biết rồi, lúc đó nhất định không tìm chị tính sổ đâu......"
Trưa ngày hôm sau, Thẩm Tu Dương liền mang theo cả nhà Lâm gia trở lại.
Trên đường trở về thôn Hòa Sơn, bọn họ gặp không ít xã viên đang làm việc ở bên ngoài.
Ngày hôm qua khi cả nhà Lâm gia bị mang đi, cả đám còn một bộ hùng hùng hổ hổ.
Nhưng chỉ mới qua một đêm, tất cả bọn họ liền bần thần như mất hồn.
Mọi người nhạy bén phát hiện, Lâm Nhị Nha không có đi theo bọn họ trở về.
Trừ cái này, còn có mấy người bên cục Công An cũng đi theo đám người Lâm gia về.
Nhân viên phá án dò hỏi xã viên rất nhiều vấn đề, lại đi thăm người bị hại Trương Đại Nương, Thẩm Nhạc Hương, cùng với Thẩm Gia Hảo.
Cũng không biết có phải tường đảo mọi người đẩy hay không, hay là mọi người đối mặt với đồng chí công an không dám nói dối, nhưng khi người đại đội bị đồng chí công an dò hỏi, cả đám như cái túi bị mở miệng, một năm một mười nói hết mấy chuyện trước kia mà Lâm Nhị Nha, Lâm Ngũ Bảo, cùng với Lâm gia đã làm ra.
Vốn dĩ Lâm gia cũng chỉ có mỗi Lâm Nhị Nha bị nghi ngờ có liên quan đến tội xúi giục gây án, phải bị đưa đến nông trường lao động cải tạo để tiến hành cải tạo lao động, kết quả không biết như thế nào, Cục Công An liền tra được chuyện năm đó vợ chồng Lâm gia ngược đãi Thiết Đản Nhi.
Trải qua dò hỏi, đồng chí công an thu được rất nhiều lời khai và bằng chứng, cùng với nhân viên y tế ở sở vệ sinh ra mặt làm chứng, hai vợ chồng Lâm gia bị nghi ngờ có liên quan đến tội cố ý ngược đãi trẻ em, cũng bị người của Cục Công An mang đi luôn.
Cái niên đại này người dân đại đa số thuần phác thiện lương, những người như vợ chồng nhà Lâm gia vậy, tàn nhẫn ngược đãi trẻ em cũng không nhiều.
Hơn nữa nhà bọn họ còn bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện vũ nhục anh hùng nhân dân, hiếp đáp người thân gia đình liệt sĩ có công với đất nước này nọ.
Vợ chồng Lâm gia cũng bị đưa đi nông trường cải tạo lao động, cũng giống như Lâm Nhị Nha, phải cải tạo một năm mới được tha.
Vốn dĩ Lâm Nhị Nha phạm tội xúi giục trẻ em gây án, hình phạt phải được cân nhắc nặng hơn nữa.
Nhưng mà bản thân Lâm Nhị Nha cũng là trẻ vị thành niên, chưa đầy mười sáu tuổi, cho nên cuối cùng chỉ phán một năm.
Sau khi cả nhà Lâm gia ăn một bài học xương máu, thì mấy thành phần cá biệt ham ăn biếng làm, thích xúi giục trẻ em đi trộm đồ nhà người khác ở thôn Hoà Sơn tức khắc sợ tới mức thành thật an phận rồi.
Thẩm Tu Dương sau khi nghe Thẩm Mộ Quân đề điểm, mượn chuyện vợ chồng Lâm gia, Lâm Nhị Nha bị bắt, tổ chức đại hội phổ cập pháp luật ở công xã một lần.
Trong lần đại hội này, Thẩm Lệ Nghiên thân là tổ trưởng tổ tuyên truyền, nên lúc này chính là lúc cô ta nổi bật trước toàn bộ công xã.
Mà khi Thẩm Lệ Nghiên bận rộn làm nổi bật, bày ra hào quang nữ chính sáng rọi của mình, Lý Khanh Khanh thông qua chai dầu quả trám trong không gian, cùng đám người Lưu Hạ Chí, Đổng Hiểu Na kết thành bạn tốt.
Vì chuyện kết bạn mới này, Lý Khanh Khanh ngoài ý muốn thu hoạch được mấy "cục đá" màu sắc xinh đẹp.
Nói đến mấy cục đá này, vẫn là Lý Khanh Khanh có được từ chỗ Lưu Hạ Chí.
Sau khi mọi chuyện ồn ào được giải quyết xong, Lý Khanh Khanh cầm dầu quả trám đi tìm Lưu Hạ Chí, Lưu Hạ Chí muốn đưa phiếu vải cho Lý Khanh Khanh để trao đổi.
Lý Khanh Khanh cũng không nhận phiếu vải của Lưu Hạ Chí, mà liếc mắt một cái liền nhìn trúng viên đá vào xanh lam trong tay Lưu Hạ Chí.
Lưu Hạ Chí cảm thấy dùng một cục đá mà có thể đổi lấy dầu quả trám quý giá trong tay Lý Khanh Khanh như vậy, nhìn thế nào cô cũng cảm thấy mình quá có lời rồi.
Trong lòng Lưu Hạ Chí thập phần băn khoăn, cô thấy Lý Khanh Khanh thật sự rất thích cái loại đá này, liền bảo đứa cháu trai Lưu Đại Dương có khi nào đi ra ngoài chơi, thì nhặt giúp cô mấy hòn đá như vậy về.
Khi Lý Khanh Khanh nhìn thấy mấy cục đá Lưu Hạ Chí đưa đến, tức khắc cảm thấy Lưu Hạ Chí này thật đúng là hiểu lòng người lại thành thật, không hề muốn trục lợi chỗ người khác chút nào.
Nhưng mà Lưu Hạ Chí không biết, mấy cục đá cô cho Lý Khanh Khanh có khi còn quý hơn dầu quả trám kia nhiều.
Hai ngày sau, vị bác sĩ ngoại khoa ở khu chuồng bò trong thôn Hoà Sơn kia, đã được người của Tôn Diệu Thành đón đi rồi.
Trưa ngày hôm đó, đột nhiên trời đổ mưa, Lý Khanh Khanh vừa ngậm một cọng linh thực trong miệng, vừa vui vẻ thoải mái làm cơm trưa.
Thẩm Mộ Quân đột nhiên đẩy xe lăn vào nhà bếp, làm Lý Khanh Khanh giật mình suýt rớt cọng linh thực trong miệng.
Cô còn chưa kịp cảm thấy kỳ quái sao bản thân cô lại không cảm giác được Thẩm Mộ Quân vào đến, thì liền bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ rồi.
Bởi vì lúc này trong lòng ngực Thẩm Mộ Quân là một cái túi vải cũ, bên trong tất cả đều là các loại đá quý, phỉ thúy, ngọc thạch......
Lý Khanh Khanh cũng không còn quan tâm đến cọng linh thực trong miệng, cả người đều bị mấy bảo bối xinh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Đối với người thường mà nói, chúng nó chỉ là một ít viên đá xinh đẹp nhưng không có tác dụng gì.
Ở niên đại thiếu thốn lại nhạy cảm thế này, chứa trong nhà mấy thứ bắt mắt, không cẩn thận thậm chí có khi sẽ đưa tới mầm tai hoạ.
Nhưng mà trong mắt Lý Khanh Khanh, mấy thứ bảo bối xinh đẹp này đang tản ra luồng năng lượng mê người.
Những luồng năng lượng mạnh mẽ này trộn lẫn vào nhau, như cực quang bảy màu mà lấy Thẩm Mộ Quân làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía.
Lý Khanh Khanh thân là một dị năng giả cấp thấp, nhìn thấy chúng nó liền cảm giác như cá mắc cạn gặp được nước vậy.
Cô không thể khống chế đi nhanh về hướng Thẩm Mộ Quân, một bàn tay nhịn không được cẩn thận vuốt ve một viên phỉ thuý xanh biếc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Mộ Quân bình tĩnh nhìn cô, đời trước hắn đã biết Lý Khanh Khanh thực thích mấy thứ đá quý.
Cho nên một đời này, sau khi xác định được thân phận của cô, hắn liền nhờ Thẩm Tu Dương, Thiết Đản Nhi, nhân viên tài vụ, thậm chí những chiến hữu trước đây, cùng nhau giúp hắn góp nhặt mấy bảo bối này.
Tuy rằng đã sớm biết cô sẽ rất thích, nhưng mà Thẩm Mộ Quân nhìn Lý Khanh Khanh mặt đầy ý cười, trong khoảng thời gian ngắn lại bị nụ cười toả nắng kia làm cho ngây người.
Hiện giờ vết sẹo trên mặt Lý Khanh Khanh đã không còn, làn da mịn màng như da em bé, cả người thoạt nhìn khác xưa không biết bao nhiêu lần.
Lý Khanh Khanh hiện tại đang vui vẻ giơ một viên phỉ thúy trong tay lên, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của phỉ thúy xanh biếc, đôi môi hồng hồng lại căng mọng thỉnh thoảng lại hơi cong lên, vô cùng thu hút mắt người.
Chờ đến khi Thẩm Mộ Quân phục hồi tinh thần lại, liền thấy cặp mắt Lý Khanh Khanh gần trong gang tấc đang mở to, tràn đầy kinh ngạc mà nhìn chằm chằm hắn.
Con ngươi màu nâu nhạt của cô long lanh như một viên thuỷ tinh đẹp nhất, hình thành liên minh đối nghịch với cặp mắt đen láy như mực của hắn.
Thẩm Mộ Quân vội kéo khoảng cách giữa hai người ra, trên đôi môi mỏng của hắn, chính là cọng cỏ ban nãy Lý Khanh Khanh ngậm trong miệng.
Thẩm Mộ Quân nhẹ nhàng cắn cắn cọng cỏ kia một chút, mùi thơm ngọt nồng đượm lan tràn ra trong miệng hắn, trong cặp mắt đen kia liền hiện lên một mạt ý cười, nói: "Thấy em ăn rất ngon, cọng này coi như thưởng cho tôi đi."
Thẩm Mộ Quân nói xong lời này, liền đẩy xe lăn rời khỏi nhà bếp.
Lý Khanh Khanh ngơ ngác ôm túi bảo bối kia ngồi xổm trên mặt đất thật lâu, hơn nửa ngày mới ngơ ngác sờ sờ khóe miệng, vừa rồi hình như cô mới bị Thẩm Mộ Quân hôn thì phải?.