Editor: spring Beta: IncNgày hôm đó ông Cảnh bị phân chim xả đầy đầu đầy người, sau khi rời khỏi Thực Nghiệm Tỉnh ông ta trực tiếp lái xe về nhà. Nửa đường, lúc đang chờ đèn xanh, ông ta gửi Wechat xin nghỉ với lãnh đạo.
Lãnh đạo không trả lời, ông Cảnh chẳng để ý.
Môi trường làm việc của doanh nghiệp Internet khá cởi mở, thời gian làm việc tương đối linh động, thỉnh thoảng có việc rời đi một ngày hoặc nửa ngày cũng không ảnh hưởng đến kết quả làm việc.
Đi một chuyến đến Thực Nghiệm Tỉnh khiến ông ta mất hết mặt mũi. Ông Cảnh thẹn quá hoá giận, trong lòng không biết mắng Cảnh Từ bao nhiêu lần. Ông ta âm thầm thề, chờ đến lúc Cảnh Từ đi cầu xin ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đáp ứng.
Sáng ngày hôm sau, ông Cảnh đi làm như thường lệ. Không biết xảy ra chuyện gì mà ông ta luôn cảm thấy ánh mắt đồng nghiệp xung quanh nhìn ông ta cứ là lạ.
Chẳng lẽ trên người ông ta còn mùi phân chim? Ông Cảnh lén lút cúi đầu ngửi. Không có khả năng chứ, hôm qua ông ta tắm suốt một tiếng, hôm nay còn cố ý xịt chút nước hoa, Triệu Kim Phượng còn chẳng nhận ra điều gì kỳ lạ.
Ông Cảnh không coi là chuyện to tát, đi đến quầy cà phê cầm một ổ bánh mì rồi về chỗ, mở máy tính, vừa xem diễn đàn công ty vừa ăn.
Bình thường diễn đàn công ty không nhiều người xem, mấy bài đăng mới trên trang đầu về cơ bản chẳng có biến động gì. Phần lớn là mua đi bán lại phần thưởng ngày họp thường niên, hoặc hỏi về chính sách công ty mới ra, không có nội dung khác.
Ông Cảnh vốn nghĩ quét qua một lần rồi đóng, không ngờ liếc mắt thấy một bài post có lượng trả lời siêu nhiều ——
【Chuyện chỉ sinh không nuôi con đang lan truyền trong công ty là thật hả?】
Chỉ sinh không nuôi? Ông Cảnh nhíu mày, còn có loại bố mẹ không chịu trách nhiệm như thế?
Ông nuốt bánh mì trong miệng xuống, mở bài đăng.
Mặt ông Cảnh đỏ lên từng chút một, đến cuối cùng, ngay cả cổ cũng đỏ.
【Thật đến không thể thật hơn. Nhân vật chính là Cảnh Kiến Quốc ở bộ phận Cloud Download, con trai lớn do vợ trước sinh tên là Cảnh Từ, đứa nhỏ duy nhất của tỉnh chúng ta tiến vào cái gì mà đội tập huấn toán học cả nước, không hiểu lắm, biết là rất giỏi là được. Hai năm trước có hơi phản nghịch, không được Cảnh Kiến Quốc chào đón, cho nên cắt cả phí sinh hoạt hàng ngày.】
【Nhóc con nhà tôi vừa mới hai tuổi, mỗi lần nghe được loại chuyện này đều giận cực kỳ, rốt cuộc Cảnh Kiến Quốc là loại súc sinh gì không biết!】
【Bộ phận bọn tôi thường xuyên có qua lại với bên Cloud Download, trước đây ấn tượng với Cảnh Kiến Quốc còn rất tốt, trăm triệu không ngờ được...】
【Bố tôi chỉ thích trẻ con học hành giỏi giang, giờ nhà tôi còn đang sưu tầm báo chí đưa tin Cảnh Từ kìa. Đứa nhỏ tốt thế mà, rốt cuộc là Cảnh Kiến Quốc nghĩ như thế nào vậy?】
【Cùng văn phòng với Cảnh Kiến Quốc đây, ngoi lên nói một chút. Xác nhận chưa từng nghe qua ông ta nhắc đến Cảnh Từ, cùng làm việc với nhau rất nhiều năm, bọn tôi còn tưởng rằng ông ta chỉ có một đứa con trai.】
【Cảm thấy cứ giả giả thế nào ấy, thật sự có người bố nhẫn tâm như vậy? Thằng con nhà tôi bướng bỉnh đến mức chỉ muốn nhảy lên mái nhà lật ngói, nhiều lần thi được hạng nhất từ dưới lên, như vậy mà tôi còn không nỡ động thằng bé mảy may, chứ đừng nói đến đứa nhỏ có tiền đồ như Cảnh Từ, truyền loạn à?】
【Thật sự không phải truyền loạn đâu, tôi có một người bạn đồng hương có con là bạn học cùng lớp với Cảnh Từ, nói Cảnh Kiến Quốc chưa từng đi họp phụ huynh cho thằng bé.】
...
Đầu óc ông Cảnh ong ong, ngón tay run rẩy. Ngẫu nhiên có ai ho khan một cái, bật cười một tiếng, ông ta đều cảm thấy đang cười nhạo mình.
Ông ta thực sự không nhịn được, cầm di động bật dậy khỏi ghế, lảo đảo bước ra khỏi văn phòng.
Đến tận khi đi vào trong gian vệ sinh chật hẹp tối tăm, khóa cửa lại, ông ta mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn khá nhiều.
Trong lòng ông Cảnh vừa khủng hoảng vừa sợ hãi, hoàn toàn không rõ sao chuyện này lại truyền đến công ty được.
Chẳng lẽ là Cảnh Từ nói?
Không có khả năng, Cảnh Từ không biết đồng nghiệp của ông ta.
Vậy thì xảy ra chuyện gì? Ông Cảnh vắt hết óc, nghĩ một hồi lâu cũng không ra.
Nếu chuyện này xảy ra trên người có da mặt dày chút, nhiều lắm là cười hì hì phủ nhận, ra ngoài nghỉ đông, đợi đầu sóng ngọn gió đi qua sẽ tiếp tục tới làm.
Mà cố tình ông Cảnh lại là kiểu người coi mặt mũi lớn hơn trời. Dù đã xây dựng tâm lý vô số lần trong nhà vệ sinh nhưng khi ra ngoài, đối mặt với ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, ông ta vẫn không chịu nổi.
Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, vòng tròn của ngành Internet vốn nhỏ. Mặc dù đa số làm nghề này là người trẻ tuổi, nhưng cũng không ít người đã là cha là mẹ, nghe không nổi loại chuyện này nhất. Một truyền mười, mười truyền trăm, trong buổi trưa ngày hôm nay đã có cánh báo chí gọi điện thoại tới phỏng vấn ông Cảnh.
Ông Cảnh thẹn quá hoá giận, hét lớn một tiếng: "Cút! Không chấp nhận!" rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng do ông Cảnh chưa từng qua lại với các phóng viên, không có kinh nghiệm. Nếu ông ta nhẹ nhàng từ chối còn được, cố tình vừa mở miệng liền mắng người, ngay câu nói đầu tiên đã hoàn toàn đắc tội các phóng viên.
Không đợi đến ngày hôm sau, buổi sáng cùng ngày, trên các tạp chí lớn đã đăng tin ông ta ngược đãi con trai của vợ trước.
Ông ta không cho phóng viên mặt mũi, các phóng viên tất nhiên cũng chẳng hề nương tay với ông ta, không chỉ viết thẳng tên ông ta trên báo, mà còn đăng cả ảnh.
Mượn tiếng tăm gần đây của Cảnh Từ, tin tức liên quan rất được quan tâm.
Sau khi bạn bè cũ, bạn học cũ của ông Cảnh nhìn thấy tin tức, bọn họ vốn không thể tin được là ông ta. Nhưng nhờ có ảnh chụp, nháy mắt bọn họ liền xác nhận được thân phận, trong lén lút nhao nhao nghị luận với người thân bạn bè.
Nhờ đó, ông Cảnh hoàn toàn nổi tiếng.
Tất cả những người ông ta quen hoặc không quen đều biết ông ta là sói đội lốt người. Ngay cả tiền sinh hoạt của con ruột mình cũng bị cắt, nhân phẩm có thể thấy được, ai còn dám quen thân với ông ta?
Bạn bè xa lánh, đồng nghiệp xem thường, người xa lạ chửi rủa...
Trong một ngày, ông Cảnh được nếm trải toàn bộ.
Doanh Kiêu còn chưa biết ở nơi tối tăm đã có người ra tay thay hắn. Năm giờ rưỡi sáng, điện thoại hắn đặt dưới gối bắt đầu rung lên, là đồng hồ báo thức tối hôm qua hắn đặt.
Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Cảnh Từ, Doanh Kiêu mở mắt ra với tốc độ lúc trước tuyệt không thể có, tắt đồng hồ báo thức. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Từ, thấy cậu không có xu hướng tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng thở ra, híp mắt chờ đầu óc tỉnh táo.
Còn một năm rưỡi nữa là thi đại học, thời gian để cho hắn đuổi theo kịp là quá ít, hắn không muốn buông tha dù chỉ một phút một giây.
Sáu giờ, Cảnh Từ đúng giờ mở mắt ra theo đồng hồ sinh học.
Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng được kéo chặt, trong phòng rất tối. Giường dưới thân dễ chịu và mềm mại, không hề giống với giường lò xo ở ký túc xá, chỉ hơi động một cái là rung lên không ngừng.
Cảnh Từ mê man vài giây mới phản ứng lại là mình đang ở nhà Doanh Kiêu.
Không phải trước đây chưa từng ở lại, nhưng lúc đó bọn họ còn là bạn bè, mà bây giờ...
Cảnh Từ vô ý thức cong môi, tự ngồi vui vẻ, mãi mới đưa tay đẩy Doanh Kiêu, khẽ gọi hắn: "Doanh Kiêu, dậy đi."
Đây là ước định tối hôm qua của bọn họ, giờ làm việc và nghỉ ngơi ngày nghỉ cũng phải giống với khi ở trường học, không thể thả lỏng.
Đã trì hoãn nửa tiếng, tính tình lúc rời giường của Doanh Kiêu sớm đã hết, nhưng trong lòng hắn có ý xấu, cố ý giả vờ ngủ.
Cảnh Từ lại gọi hắn mấy lần, thấy hắn vẫn không có phản ứng, đành phải dịch sang cạnh hắn. Đang định đẩy hắn lần nữa, cổ tay bỗng bị siết chặt, một giây sau đã bị người kia đè xuống dưới.
Tay chân Doanh Kiêu thon dài rắn chắc, gần như bao Cảnh Từ kín không kẽ hở trong lồng ngực mình. Nhiệt độ trên người hắn xuyên thấu qua áo ngủ mỏng manh truyền đến người cậu, hun nóng Cảnh Từ đến mức tóc cậu cũng run lên.
Tư thế này thật sự là quá ái muội, Cảnh Từ muốn thừa dịp Doanh Kiêu chưa tỉnh táo lại mà đẩy hắn ra, nhưng người vừa rồi còn gọi mãi không tỉnh giờ bỗng giật mình lên tiếng: "Hai chúng ta đang trong tình huống gì vậy?"
Giọng Doanh Kiêu nghe cực kỳ kinh ngạc: "Không phải chứ em yêu, em... muốn à?"
"Em không!" Cảnh Từ xấu hổ giận dữ muốn chết, rõ ràng là hắn áp lên người cậu, giờ còn muốn phản công.
Doanh Kiêu nín cười, tiếp tục trêu chọc Cảnh Từ: "Không muốn?" Đầu gối của hắn đột nhiên nhẹ nhàng đẩy đẩy lên trên một chút, thì thầm vào tai Cảnh Từ: "Vậy, đây là xảy ra chuyện gì thế?"
Đầu óc Cảnh Từ nổ tung, mặt nóng đến mức suýt bốc cháy. Cậu theo bản năng co phần thân dưới lại, cà lăm nói: "Hiện, hiện tượng tự nhiên buổi sáng."
"Ồ, hiện tượng tự nhiên." Doanh Kiêu gật đầu, thản nhiên đáp: "Cho nên ý của em là em không có phản ứng với anh?"
Vấn đề này thật sự là rất khó trả lời, Cảnh Từ lựa chọn im lặng.
"Thật sao?" Doanh Kiêu duỗi tay đến ngang hông cậu, cười như không cười nói: "Vậy hôm nay anh sẽ phải nghiệm chứng xem."
Hô hấp Cảnh Từ cứng lại, cậu vội vàng đè bàn tay ra vẻ muốn đi xuống dưới của hắn: "Đừng..."
"Đừng cái gì?"
"Không, không cần nghiệm chứng..."
Doanh Kiêu liếm môi, chẳng biết xấu hổ đáp: "Không nghiệm chứng thì sao anh biết được?" Hắn tạm dừng một chốc: "Bạn trai anh không có phản ứng với anh, chuyện này lớn lắm đấy."
Cảnh Từ cụp mắt, mặc dù trong bóng đêm nhìn không rõ khuôn mặt Doanh Kiêu lắm nhưng cậu vẫn ngượng chín người. Cậu siết chặt nắm tay, cố nén ngượng ngùng, nhỏ giọng trả lời: "... Có."
"Gì cơ?" Doanh Kiêu xấu xa cong môi: "Em vừa nói cái gì? Anh không nghe rõ. Thế rốt cuộc là có hay không?"
Cảnh Từ cắn răng: "Có."
Doanh Kiêu cũng nhịn không được nữa, tựa đầu vào hõm cổ cậu cười như điên.
Đùa giỡn Cảnh Từ một phen, tâm tình Doanh Kiêu cực tốt, kéo cậu đi đánh răng rửa mặt ăn sáng. Sau đó hai người nghiêm ngặt dựa theo thời khóa biểu của trường, bắt đầu làm đề.
Sắp đến buổi trưa, điện thoại của Doanh Kiêu chấn động ong ong, hắn để bút xuống, cầm lên xem, là đám Trịnh Khuyết nhắc đến hắn ——
【Trịnh Khuyết không chính xác】: [liên kết website]
【Trịnh Khuyết không chính xác】:
@Kiêu anh Kiêu, bài này thật sự nhắc đến bố anh Từ à? Má nó, ông ta có còn là người không?
【Bành Trình Trình】: Lão già chó đẻ.
【Ông nội Hà của mi】: Đù, người nóng tính như tao quả thực sắp đíu thể nín được nữa! Anh Kiêu biết chuyện này không?
@Kiêu @KiêuDoanh Kiêu nhíu mày, nhấn vào địa chỉ web Trịnh Khuyết gửi.
Tiếp tục đọc, hắn lập tức sững sờ.
Quả nhiên là kẻ đê tiện sẽ bị trời phạt sao? Hắn còn chưa kịp làm gì mà ông Cảnh đã tự sụp đổ trước.
【Kiêu】: Thấy rồi.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Không phải, vì sao mày lại phản ứng bình thản thế hả??? Người ngoài như tao còn tức đến nổ tung đây này!!!
【Ông nội Hà của mi】: Lão Trịnh... Mày bình tĩnh chút đi, anh Kiêu rõ ràng đã sớm biết.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Ồ.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Tao tưởng tao đã đủ thảm, không nghĩ tới anh Từ còn thảm hơn cả tao.
【Kiêu】: Mày thảm thật sự, nhưng Cảnh Từ không thảm, cậu ấy có tao.
【Ông nội Hà của mi】:... Đang nói chuyện đứng đắn đấy, đừng dở chứng nữa. Đúng rồi, anh Từ thích ăn tự phục vụ không? Gần nhà tao có quán tự phục vụ cũng không tệ lắm, mày dẫn cậu ấy đến đi?
Doanh Kiêu ngẫm lại, đồng ý ——
【Kiêu】: Được, gửi định vị cho tao.
Nhắn xong, hắn đang muốn rời khỏi group chat, Trịnh Khuyết bỗng nhiên gọi hắn lại.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Anh Kiêu, mày từ từ hẵng đi, tao có việc muốn hỏi mày.
【Kiêu】:?
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Này, rốt cuộc là mày làm thế nào mà theo đuổi được anh Từ đấy? Có thể dạy tao chút không? Hôm nay tao lại hẹn gái ra ngoài thất bại.
【Kiêu】: Phương pháp của tao không phù hợp với mày.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Vì sao chứ? Này còn chia theo người??? Không phải đều là trò cũ sao?
【Kiêu】: Sao lại không chia chứ? Mày soi cái bản mặt mày trong gương đi, rồi nghĩ đến mặt tao.
【Kiêu】: Có một số việc tao làm thì là trêu chọc, mày làm sẽ thành dấu chấm than cảnh cáo màu đỏ.
【Trịnh Khuyết không chính xác】: Cút!!!
Doanh Kiêu buồn cười để điện thoại di động xuống, nhìn thoáng qua Cảnh Từ đang chăm chú làm đề bên cạnh. Trầm ngâm một hồi, nhập một cái tên vào khung tìm kiếm của Wechat, vừa đi ra ngoài ban công vừa đánh chữ ——
【Kiêu】: Chú Diêu, giờ chú có đang bận không? Có việc cháu muốn hỏi chú chút.
Diêu Thụy Thành là luật sư lúc trước xử lý di sản thay ông ngoại Doanh Kiêu, cũng là thế hệ sau đi theo ông ngoại Doanh Kiêu, quan hệ với nhà họ Thời không tệ, cũng khá quan tâm Doanh Kiêu.
【Diêu Thụy Thành】: Sao hả Kiêu Kiêu?
【Kiêu】: Chú có thể đừng gọi cháu là Kiêu Kiêu không?
【Diêu Thụy Thành】: Được Kiêu Kiêu.
【Kiêu】:... Thôi được rồi, cháu muốn hỏi chú học sinh muốn dời hộ khẩu thì làm thế nào?
【Diêu Thụy Thành】: Cháu muốn dời? Muốn dời đến chỗ nào?
【Kiêu】: Không phải cháu, là bạn của cháu.
【Diêu Thụy Thành】: À, vậy hả. Một là dời theo người thân trực tiếp, hai là dời đến trường học, còn một cách khác chính là có nhà đứng tên mình, đăng ký hộ khẩu theo bất động sản.
Doanh Kiêu cẩn thận đọc tin nhắn của ông, cái đầu tiên và cái thứ hai chắc chắn không hợp với Cảnh Từ, như vậy thì chỉ còn lại cách thứ ba.
【Kiêu】: Chú Diêu, bây giờ chú có đang ở tỉnh Đông Hải không? Giúp cháu xử lý bất động sản trao tặng với.
【Diêu Thụy Thành】: Bất động sản trao tặng? Cháu muốn tặng cho ai? Bất động sản trao tặng có thuế cao ngất ngưởng, không có lợi lắm. Nếu như cháu thực sự rất muốn tặng cho người kia, không bằng cho cậu ta tiền rồi để cậu ta đến mua nhà của cháu, thông qua cách này mà giúp người kia đứng tên nhà.
【Kiêu】: Dạ không sao ạ, cứ tặng đi, bằng không thì cháu biết chắc chắn cậu ấy sẽ không đáp ứng.
【Diêu Thụy Thành】: Cậu ấy? Rốt cuộc là ai? Hiện tại đang là tình huống gì thế? Cũng bắt đầu tặng nhà rồi.
【Kiêu】: Bạn trai cháu.
Diêu Thụy Thành: "..."
Diêu Thụy Thành trực tiếp gọi điện thoại qua: "Doanh Kiêu, cháu nói thật chứ?"
Doanh Kiêu ừ một tiếng, quay người đóng cửa ban công lại.
"Không được." Diêu Thụy Thành hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè ép nỗi khiếp sợ trong lòng xuống, khuyên nhủ: "Cháu còn nhỏ, bạn..."
Môi ông ấy mấp máy, từ "bạn trai" kia không nói ra được, ông đổi một từ rồi nói tiếp: "Đối phương cũng còn nhỏ, bị hormone quấy phá nên yêu đương thôi, không cần phải làm lớn như vậy, cháu..."
"Chú Diêu." Doanh Kiêu ngắt lời ông, thản nhiên đáp: "Cháu lớn rồi, cháu biết mình đang làm cái gì. Gần đây chú có rảnh không?"
Diêu Thụy Thành hiểu rõ Doanh Kiêu, biết hắn nói như vậy tức là không còn đường thương lượng. Hơn nữa chỉ là một căn nhà thôi, đối với Doanh Kiêu mà nói quả thực không tính là cái gì, đành phải thỏa hiệp: "Chính cháu nghĩ thông suốt là được, ngày mai chú đến tìm cháu."
"Dạ được, vậy làm phiền chú."
Doanh Kiêu cúp điện thoại, khẽ cười.
Hormone quấy phá?
Người không biết mấy lần cậu ngủ trên giường với hắn, hắn còn không nỡ chạm vào.
Ngẫm lại buổi sáng, lúc ấy Cảnh Từ ngồi trên giường mím môi, rõ ràng vô cùng đỏ mặt lại ra sức bày ra dáng vẻ trấn định, trong lòng Doanh Kiêu liền ngứa ngáy.
Hầu kết hắn giật giật, muốn sờ điếu thuốc hút một cây, lại nghĩ đến Cảnh Từ không thích hắn hút thuốc lá, đành phải móc ra một cái kẹo, nhai liên tiếp mấy cái mới ép xuống được đốm lửa trong lòng.
Lúc trở về, Cảnh Từ vừa mới làm xong một đề Olympic Toán học, đang đổi giấy nháp.
"Cho em xem ít đồ." Doanh Kiêu ấn mở liên kết Trịnh Khuyết gửi qua, đưa đến trước mặt Cảnh Từ.
Cảnh Từ nhận lấy, đọc nhanh như gió, lập tức ngẩn ra: "Này... Sao lại ầm ĩ lớn như vậy?"
"Chắc quá thiếu đạo đức nên gặp báo ứng." Doanh Kiêu xuy một tiếng, cúi đầu nhìn Cảnh Từ: "Về sau em không cần lo lắng ông ta lại đến tìm em nữa, nhưng mà..."
Doanh Kiêu nắm chặt tay của cậu, nói khẽ: "Người trong trường học hẳn đều đã biết."
Làm thành như vậy xác thực trừng trị được ông Cảnh, nhưng đối với Cảnh Từ mà nói, khả năng một khoảng thời gian rất dài về sau đều sẽ phải đối mặt với ánh mắt đồng tình và bình luận chuyện riêng tư từ người khác.
"Không sao." Cảnh Từ mỉm cười, cậu rất không thích bị lộ ra chuyện riêng tư trước mặt người khác, lần trước chỉ nói với một mình thầy Lưu mà cậu đã cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu như có thể dùng chuyện này để thoát khỏi ông Cảnh dây dưa thì cũng đáng giá.
Hơn nữa... Chẳng phải còn có Doanh Kiêu ở đó sao, lúc không vui thì nhìn hắn, trò chuyện với hắn, sẽ quên đi tất cả phiền não.
Doanh Kiêu nhìn kỹ sắc mặt của cậu, thấy cậu quả thực đang cười, cuối cùng cũng yên tâm.
Hắn rút giấy nháp trong tay Cảnh Từ ra, kéo cậu đứng lên: "Đi, trưa nay đi ăn tự phục vụ, bọn Hà Chúc cũng ở đấy."
Chỉ như vậy cũng đã vui vẻ đến thế? Vậy mấy ngày nữa phải khiến cậu vui vẻ hơn chút nữa.
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây phải đến bệnh viện làm kiểm tra cuối cùng một lần, tâm trạng không ổn định, làm cập nhật chương chậm, thật có lỗi.
Nhưng sẽ không quỵt chương, nếu như chín giờ sáng không thêm chương mới, vậy tầm chạng vạng tối hẵng đến xem.