Editor: Lilac Beta-er: lncBốn mắt nhìn nhau, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại.
Tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng còi xe bên ngoài, hết thảy đều nhanh chóng biến mất, cả thế giới tựa như chỉ còn lại hai người.
Cũng không biết ai là người hành động trước, lúc phản ứng lại đôi môi hai người đã tìm đến nhau lần nữa.
Tiếng tim đập lớn đến mức dường như át cả tiếng thở hổn hển, Cảnh Từ ngẩng cao đầu, hai tay vịn lấy đôi vai Doanh Kiêu, vừa ra sức hôn lại hắn, vừa bị hắn kéo lảo đảo bước về phía trước.
Cánh tay Doanh Kiêu dùng sức ấn gáy Cảnh Từ về phía mình. Hôn vừa dữ vừa mạnh, mạnh tới nỗi tựa như muốn nuốt cả người cậu vào bụng vậy.
Nhịp thở của hắn hơi trầm, ánh mắt nóng bỏng, trong mắt cũng chỉ chứa người đang đứng trước mặt này.
Nút áo rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng lạch cạch. Tựa như tín hiệu trước khi châm lửa, nháy mắt khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Chẳng có kỹ thuật gì cao siêu, cũng không có gì phong phú đa dạng. Hai người tựa như dã thú đói khát đã lâu, chỉ muốn liều mạng tới gần đối phương để giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng.
Quần áo tán loạn rơi đầy đất, kéo dài từ phòng khách đến cửa phòng ngủ.
Chân Cảnh Từ mềm nhũn, bất giác trượt xuống một chút. Doanh Kiêu nhạy bén nhận ra, trực tiếp ôm ngang người cậu lên, một cú đá văng cửa phòng ngủ.
"Anh..." Cảnh Từ nằm sấp trên giường, nghiêng đầu thở dốc, trở tay sờ soạng tìm tay Doanh Kiêu.
Cảm giác mất mà tìm được quý giá đến mức tới tận giây phút này cậu vẫn không thể tin được. Dù cho đáy mắt tràn ngập hình ảnh hắn, cơ thể cảm nhận được hắn nhưng cậu vẫn liều mạng muốn bắt lấy một chút gì đó.
"Anh đây." Doanh Kiêu nắm lấy tay cậu, cùng cậu mười ngón đan xen, dùng chính nhiệt độ cơ thể và hành động của mình khiến trái tim Cảnh Từ an tâm trở lại.
Bên ngoài căn phòng là đèn đường vừa lên. Ánh đèn và ánh trăng treo ngoài cửa sổ rộng rãi rọi vào trong, thấy được bóng người mơ hồ trên giường.
...
Khi tất cả mọi thứ dừng lại, đã là rạng sáng.
"Bụng có khó chịu không em?" Doanh Kiêu đưa tay sờ bụng Cảnh Từ một cái, hỏi nhỏ.
Dù đã giúp Cảnh Từ dọn dẹp nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng.
Cảnh Từ nhắm mắt nằm trên giường, đuôi mắt đỏ lên, nghe thấy lời Doanh Kiêu nói thì mi mắt khẽ giật, không lên tiếng.
"Ngủ rồi?" Doanh Kiêu vén tóc mái trên trán cậu sang bên, lại hỏi.
Cảnh Từ vẫn không có phản ứng gì.
Doanh Kiêu khẽ cười, nghiêng người, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng miêu tả dáng vẻ Cảnh Từ. Ánh mắt tham lam nhìn cậu, ngay cả chớp mắt một cái cũng không nỡ.
Tốt thật đấy, người này, cái người mà hắn hận không thể dùng mạng đổi lấy ấy, cuối cùng thì hôm nay cũng quay trở lại về bên cạnh hắn.
Dù là mất đi hết thảy, có thể cậu vẫn như trước ngoan cường mà lớn lên ở một thế giới khác. Lần nữa trở nên ưu tú đến chói mắt, sau đó lần nữa vượt thời không gặp gỡ hắn.
Doanh Kiêu dường như không thể khống chế nổi tình yêu mãnh liệt cùng niềm vui vô bờ trong lòng, hắn chống hai tay, vây Cảnh Từ vào giữa lòng mình, cúi đầu khẽ hôn cậu từng cái một, bắt đầu từ trán đi xuống.
Cậu yêu hắn như vậy, khiến hắn không biết nên yêu cậu như thế nào mới phải.
"Anh ơi?" Cảnh Từ từ từ mở mắt, đối diện với ánh mắt Doanh Kiêu, giọng hơi khàn: "Anh gọi em à?"
Cậu thực sự quá mệt, thể lực tiêu hao quá nhiều. Ngay cả ngón tay cũng không muốn động, ý thức cũng có phần hỗn loạn. Vừa mơ màng, lại như nghe được tiếng Doanh Kiêu nói chuyện với mình nhưng không tỉnh nổi.
"Ừ." Doanh Kiêu cúi đầu hôn cậu một cái: "Sao giọng lại khàn như vậy?"
Cảnh Từ vừa lúng túng vừa xấu hổ cụp mắt, chuyện này... còn phải hỏi sao.
Vừa mới bắt đầu, cậu chỉ hận không thể cùng Doanh Kiêu cứ như vậy vĩnh viễn không rời. Muốn để hắn sâu một chút, lại sâu chút nữa, cách mình càng gần càng tốt.
Nhưng cậu còn chưa nghỉ ngơi tốt, về cơ bản là thể lực không theo kịp, không thể làm gì hơn là xin Doanh Kiêu để cậu lần sau lại làm. Nhưng cậu càng xin, Doanh Kiêu càng hưng phấn, càng bắt nạt cậu hơn...
Doanh Kiêu khẽ cười, đầu ngón tay lướt qua yết hầu cậu, ghé vào tai cậu nói lời lẳng lơ.
"Anh!" Cảnh Từ xấu hổ muốn chết: "Anh có thể đứng đắn chút không?"
"Đứng đắn thì sao khiến em thoải mái được?" Doanh Kiêu nhướng mày: "Lúc nãy là ai bảo anh nhanh lên chút?"
Nhớ tới ánh mắt mê man của Cảnh Từ, cùng cơ thể ửng đỏ, nắm tay hắn vô thức cầu xin, huyết dịch trong người Doanh Kiêu không nhịn được lại rục rịch.
Hắn ho khan một tiếng, biết Cảnh Từ không chịu nổi dày vò nữa. Đứng dậy vặn chai nước khoáng trên bàn: "Biết rồi, nghe anh uống chút nước trước đã."
Cảnh Từ cũng hơi khát, cậu hơi chống nửa người lên, uống hai ngụm.
Sau khi uống xong, Doanh Kiêu nhận lại uống mấy hớp. Nằm xuống kéo Cảnh Từ vào lòng mình, lại hỏi: "Bụng có khó chịu chỗ nào không?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Không."
"Chỗ này thì sao?" Doanh Kiêu đưa tay xuống sờ một cái: "Có đau không?"
Cảnh Từ hơi run một cái nhưng không tránh, đỏ mặt nói: "...Không đau."
Thực ra thì cũng hơi đau đấy nhưng không phải không nhịn được, không nhất thiết phải nói cho Doanh Kiêu biết, đỡ khiến hắn lo.
"Vậy là tốt rồi." Doanh Kiêu đưa tay kéo chăn lên: "Ngủ đi."
Cảnh Từ quả thực vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt đều đánh nhau cả rồi nhưng cậu vẫn chưa muốn ngủ. Sợ rằng những gì mình trải qua ngày hôm nay chỉ là một giấc mộng đẹp, tỉnh rồi tất cả sẽ hóa hư vô.
"Anh."
"Ừ?"
Cảnh Từ đơn giản chỉ muốn gọi Doanh Kiêu, không định nói gì. Nghe được tiếng hắn đáp lời, ý thức không rõ mà đổi chủ đề: "Có phải hôm qua anh cúp học không?"
Doanh Kiêu: "..."
Doanh Kiêu nghiến răng, đưa tay nhéo mặt cậu: "Thiếu dạy dỗ đúng không? Vừa rồi làm em chưa đủ ác đúng không?"
"Không..." Vành tai Cảnh Từ có hơi đỏ, cậu đang định nói gì đó thì bỗng ánh mắt sáng lên: "Anh, bây giờ hai ta tiếp xúc không còn đau nữa."
"Mới phát hiện ra hử?" Doanh Kiêu cười một tiếng, búng trán cậu: "Cảnh thần, phản ứng chậm thật đấy."
"Tại sao?" Cảnh Từ không hiểu: "Sao Kiều An Ngạn lại có ảnh hưởng tới em lớn như vậy?"
Trước đó Cảnh Từ vẫn nghĩ vì Kiều An Ngạn là nhân vật chính, nên mới có thể vô thức quấy nhiễu mình. Nhưng sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện mới phát hiện căn bản không phải là như vậy, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không phải gã, là hệ thống." Doanh Kiêu cụp mắt, che khuất ý lạnh dưới đáy mắt, kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện từ hắn dọa tự sát, ép hệ thống nói ra.
Hệ thống đó ban đầu là một phế phẩm đã được xử lý với một bộ định dạng tích hợp sẵn trong mã. Nhưng nó không cam lòng cứ như vậy bị tiêu hủy, vậy nên nó rất cần năng lượng để nâng cấp bản thân và loại bỏ chương trình định dạng.
Cách để có được nhiều năng lượng nhất là hỗ trợ một nhân vật chính mới trong một thế giới.
Kiều An Ngạn có ác ý với Cảnh Từ nhiều nhất, cũng dễ thao túng nhất, Kiều An Ngạn cứ thế đương nhiên trở thành vật chủ được hệ thống lựa chọn.
Ở kiếp đầu, khi nó có tư duy riêng thì nó đã thất bại.
"Nó không thể gỡ bỏ trói buộc với Kiều An Ngạn, cũng không thể rời đi, trừ khi Kiều An Ngạn thành công." Miệng Doanh Kiêu nói nhưng tay cũng không rảnh rỗi, cứ quấy rối vị trí nhiều thịt nhất trên người Cảnh Từ: "Vậy nên nó mới không tiếc trả một cái giá thật đắt, thiết lập lại thời gian."
Mình không còn ký ức về Cảnh Từ nữa, mà Cảnh Từ lại thay đổi thành một dáng vẻ khác. Còn Kiều An Ngạn lại đã từng là một bản sao của Cảnh Từ, hệ thống chắc chắn sẽ thích gã. Vậy nên mới bí quá hóa liều mà tiêu phí một phần lớn năng lượng tồn dư.
Cảnh Từ bị hắn làm cho eo cũng mềm nhũn, đè lại tay Doanh Kiêu, giọng nói cũng mang theo tiếng thở gấp: "Nói, nói chuyện chính..."
"Cũng không nói bằng tay." Doanh Kiêu ác liệt nhếch môi, cố ý động tay. Hài lòng thấy Cảnh Từ hơi run lên, ra vẻ đạo mạo nói: "Có muốn biết nữa không?"
Cảnh Từ yên lặng gật đầu.
Doanh Kiêu cười khẽ, nói tiếp: "Nhưng nó tính nhầm rồi."
Đời thứ hai, Kiều An Ngạn lấy được bàn tay vàng, đại sát tứ phương. Lấy được tất cả những gì Cảnh Từ từng có nhưng chỉ có tình cảm của hắn thì không có được.
"Ở thế giới kia, đến khi Kiều An Ngạn thi được hạng nhất toàn trường thì dừng lại." Doanh Kiêu nhìn vào đôi mắt Cảnh Từ, ánh mắt càng lúc càng trở nên dịu dàng: "Sau đó em trở lại, chính là hiện giờ."
Lúc này, năng lượng của hệ thống đã rất yếu, thậm chí ngay cả ý thức tự chủ cũng không duy trì nổi nữa. Kiều An Ngạn không hiểu lí do vì sao mà không còn kí ức liên quan đến nó nữa.
Nhưng dù sao gã cũng là kí chủ của hệ thống, cũng làm nên chút chuyện, đó là nhốt Cảnh Từ vào không gian hệ thống. Trong tiềm thức tự động mượn năng lượng hệ thống, rút lấy chút đồ từ trên người Cảnh Từ.
Đây chính là nguyên nhân Cảnh Từ vừa thấy gã sẽ đau đầu.
"Em càng ngày càng lớn mạnh, năng lượng hệ thống lại càng ngày càng lúc càng yếu." Giọng Doanh Kiêu trầm thấp: "Vậy nên sau đó em càng gặp Kiều An Ngạn, triệu chứng đau đầu càng giảm bớt."
"Đến mức hai ta không tiếp xúc cũng không thể đỡ..." Doanh Kiêu nhắc đến chuyện này lại cảm thấy ngứa: "Đó có lẽ là điều mà Kiều An Ngạn đã làm với chút năng lượng cuối cùng của hệ thống."
Chút năng lượng nhỏ bé này cuối cùng cũng được bù đắp sau khi mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng tốt đẹp, Cảnh Từ giành được huy chương vàng trong kì thi quốc tế, quỹ đạo cuộc đời của cậu trùng khớp với quỹ đạo của kiếp đầu, sau khi cậu tìm lại được thế giới của chính mình thì rốt cuộc khống chế biến mất.
Hiện tại, không một ai có thể ngăn cản hai người ở bên nhau, càng không một ai có thể chia cắt bọn họ.
Cảnh Từ không nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ nó định dạng xong rồi?"
"Ừ." Doanh Kiêu gật đầu: "Yên tâm, ngày mà em thấy Kiều An Ngạn không đau đầu đó đã bắt đầu định dạng rồi."
Không có định dạng thì dù có phải đập nát đầu Kiều An Ngạn, hắn cũng sẽ phá hủy cái thứ rác rưởi này.
"Xin lỗi, lúc ấy anh không nhận ra em." Doanh Kiêu khẽ vuốt tóc Cảnh Từ, buồn bực.
Cảnh Từ của hắn, vốn dĩ nên có tương lai xán lạn, sống một cách rạng rỡ tươi vui, nhưng lại bị hủy trong tay hai thứ rác rưởi.
Kiếp đầu cậu bị giam trong không gian hệ thống, rút cạn sinh mạng cùng trí tuệ.
Kiếp thứ hai, cậu bị một gậy đánh vào đầu, một mình lẻ loi trút hơi thở nơi hẻm nhỏ.
Dù kiếp thứ hai chỉ còn là một mảnh tàn hồn nhưng trong tiềm thức có thể Cảnh Từ vẫn có cảm giác đúng không?
Đó là lý do tại sao đến giờ em ấy vẫn bảo vệ đầu mình kĩ đến mức không một ai được phép chạm vào.
Doanh Kiêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, cụp mắt nhìn Cảnh Từ: "Là lỗi của anh."
Cảnh Từ giật mình nhận ra bản thân đang nói đến kiếp thứ hai.
"Không phải." Cậu chủ động nắm lấy tay Doanh Kiêu, nghiêm túc nói: "Anh, đừng nghĩ linh tinh, không liên quan gì tới anh hết."
Nếu không có Doanh Kiêu, cũng sẽ chẳng có cậu hiện tại. Cậu sẽ lẻ loi ở một thế giới khác, tiếp tục trở thành một người trong suốt, không người thân, không bạn bè, không biết đến lúc nào sẽ vì linh hồn không trọn vẹn mà bỏ mạng.
Doanh Kiêu cười mà không nói.
Lý lẽ ấy hắn hiểu nhưng không khỏi cảm thấy đau lòng cùng hối hận.
Cảnh Từ sợ hắn tự trách mình liền ngáp một cái, đổi chủ đề: "Vậy sao em quay về được? Theo lí mà nói, linh hồn của em không trọn vẹn, hẳn là sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở thế giới kia."
Nhưng họ hết lần này đến lần khác có kiếp thứ ba.
Doanh Kiêu nắm chặt lấy tay cậu, trong lòng chợt dâng lên nỗi sợ hãi.
Nếu Cảnh Từ không quay về...
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tâm lại trước khi nói: "Anh cũng không biết."
Doanh Kiêu chợt bật cười khi thấy mắt cậu gần như nhắm nghiền mà vẫn cố chống đỡ: "Đừng nghĩ nữa, những chuyện này chúng ta nói sau. Còn nếu em thực sự không muốn ngủ..."
Doanh Kiêu lưu manh đụng người cậu một cái: "Thêm một lần nữa thì sao?"
"Ngủ... ngủ ngay đây." Cảnh Từ rụt người vào chăn, lập tức nhắm mắt.
Không hiểu sao Cảnh Từ luôn có cảm giác mình quên mất điều gì đó. Cậu muốn nghĩ kĩ hơn chút nhưng cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới, hoàn toàn ngủ say.
Khi trời tờ mờ sáng, Cảnh Từ đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra chuyện gì rồi! Giờ cậu và Doanh Kiêu vẫn đang tách ra mà!
Cảnh Từ mở mắt, ngước lên thì chạm mắt Doanh Kiêu.
Lúc này cậu mới nhận ra trong phòng có ánh đèn mờ ảo. Doanh Kiêu dựa người vào đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm, nhìn cậu không chớp mắt, chưa ngủ tí nào.
Lòng Cảnh Từ lại chợt đau nhói, Doanh Kiêu đây là... không dám ngủ? Anh đã ngồi như vậy cả đêm à? Cũng nhìn mình cả đêm?
"Anh dọa em sợ à?" Doanh Kiêu lấy điếu thuốc xuống, đưa tay sờ mặt cậu, dịu dàng hỏi.
Cảnh Từ lắc đầu.
"Vậy sao thế..."
Doanh Kiêu chợt ngập ngừng.
Cảnh Từ đột nhiên bò dậy, ôm lấy mặt hắn, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi hắn.
"Anh." Mặt cậu có hơi đỏ, học theo lúc Doanh Kiêu tỏ tình, hỏi nhỏ: "Anh... muốn có một người bạn trai không?"
Giữa hai người bọn họ, cho đến tận bây giờ vẫn toàn là Doanh Kiêu chủ động.
Chủ động tiến lại gần cậu, chủ động tìm cậu, chủ động theo đuổi cậu, chủ động bày tỏ...
Vậy nên lần này, để cậu mở lời trước.
Doanh Kiêu ngẩn người, sau đó dùng sức kéo cậu vào lòng, khẽ cười: "Cầu còn không được."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Kiêu: Anh chẳng những muốn có một người bạn trai mà còn muốn "muốn" bạn trai nữa kìa.
Sửa lại... Hiểu ý đi.