"Ôi trời, trời đã tối rồi!" Giang Duệ vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện trời đã hoàn toàn tối đen. Lúc nọ cô quá tập trung hét lên nên không để ý.
Lúc này có chút lúng túng, câu nói của Giang Duệ có vẻ như là cố tìm chuyện để nói.
"Vào nhà đi!" Cố Dã nói.
Bây giờ đang là mùa hè, muỗi rất nhiều, Giang Duệ đã nghe thấy tiếng vo ve bên tai bắt đầu tấn công.
Cố Dã đứng dậy, Giang Duệ cũng theo đó đứng lên. Hai người ngồi gần nhau, đột nhiên cùng đứng dậy, không tránh khỏi va vào nhau.
Giang Duệ ngã mạnh ra sau, Cố Dã nhanh tay ôm lấy eo thon của cô: "Cẩn thận!"
"Á!" Giang Duệ kêu lên một tiếng, vô thức đưa tay nắm lấy áo trước ngực Cố Dã.
Cố Dã vừa nhìn thấy biểu cảm này của Giang Duệ, lại còn nhìn cham cham ngực anh, lập tức gương mặt tuấn tú trở nên đen xì. Anh gỡ tay Giang Duệ ra, buông ra, giọng nghiến răng nghiến lợi: "Giang Duệ, cô còn là phụ nữ không?"
"Hả? Cô muốn kiểm tra à?" Giang Duệ không ngờ Cố Dã nói buông cô ra là buông thật, suýt nữa không đứng vững. Cô cố tình trêu Cố Dã, làm bộ cởi nút áo.
Cố Dã lúc này đầu như sắp bốc hỏa, gương mặt kiên nghị tuấn tú hoàn toàn đen sì, quát lớn: "Giang! Duyệt!"
Thấy Cố Dã sắp nổi giận, Giang Duệ quay người chạy mất.
Trêu xong liền chạy, Giang Duệ không hề do dự chút nào.
Cố Dã tức giận vô cùng, nhưng lại không thể phát tác.
Anh hít thở sâu vài hơi, vừa định về phòng mình thì giọng Giang Duệ từ cửa sổ phòng ngủ truyền tới: "Cố Dã, anh cất bát đũa vào tủ nhé, nếu không ban đêm côn trùng sẽ bò vào, mai lại phải rửa lại đấy!"
Cố Dã bây giờ mỗi lần nghe Giang Duệ gọi tên anh là thái dương lại giật giật.
Nhưng anh biết Giang Duệ nói đúng, bát đũa để ngoài sân, côn trùng bò vào còn là việc nhỏ, điều đáng sợ hơn là chuột.
Chuột mang nhiều vi khuẩn, nếu làm ô nhiễm dụng cụ ăn uống hoặc thực phẩm, nghiêm trọng có thể dẫn đến dịch hạch, đây không phải là trò đùa!
Nghĩ đến đây, Cố Dã vội vàng cầm bát đũa trong chậu lên, khi đưa vào tủ bếp anh còn đặc biệt kiểm tra kỹ lưỡng trong ngoài, xác nhận tủ bếp không bị hỏng, phía sau tường cũng không bị chuột khoét lỗ, lúc đó mới yên tâm.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra, Cố Dã vẫn phát hiện góc bếp có một lỗ chuột, may mà vị trí khá khuất, phải dời bàn ra mới thấy được
Cố Dã quyết định tạm thời không nói với Giang Duệ, ngày mai anh sẽ tự lấp nó đi.
Giang Duệ vốn sợ gián đến thế, nếu nhìn thấy chuột, anh không thể tưởng tượng cô sẽ phản ứng ra sao.
Cố Dã vừa đặt tủ bếp về chỗ cũ thì nghe thấy Giang Duệ lại gọi anh.
"Cố Dã, Cố Dã! Giúp tôi xách nước!"
Giang Duệ tắm xong, gọi Cố Dã giúp cô đem thùng nước tắm ra ngoài.
Khi Cố Dã bước vào phòng với gương mặt lạnh lùng, thấy Giang Duệ lại mặc áo sơ mi của anh, tay áo cuốn lên mấy vòng, dưới lộ ra đôi chân trắng trẻo thẳng tắp, tóc thả xuống, đuôi tóc ướt nhẹp càng làm nổi bật mái tóc đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc, da dẻ trắng trẻo mềm mại, môi đỏ như cánh hoa đọng sương buổi sáng, chưa đến gần anh đã ngửi thấy một mùi hương dễ chịu tỏa ra.
Cố Dã chỉ liếc mắt một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt, anh lười nhắc đến chuyện Giang Duệ lại mặc đồ của mình.
Giang Duệ thấy Cố Dã có vẻ chẳng thèm nhìn cô, cô cười với anh, anh lại tỏ ra khó chịu, lập tức cô cũng không vui.
Anh lười nhìn cô, cô cũng lười để ý đến anh!
Cô tìm một chiếc lược chải tóc, quay lưng lại, không thèm để ý đến Cố Dã nữa.
Cố Dã xách thùng nước ra ngoài đổ đi, nước thơm tho và giống hệt mùi hương trên người Giang Duệ, Cố Dã đột nhiên cảm thấy bực bội.
Khi Cố Dã đổ nước xong trở về, thấy Giang Duệ đã về phòng, cửa phòng cô cũng đóng lại, anh dừng chân một chút, rồi cũng về phòng mình, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
Cố Dã đến bên giếng, vừa định cởi áo ra, vô thức ngước lên nhìn về phía cửa sổ của Giang Duệ. Tối qua Giang Duệ đã đứng đó nhìn trộm anh, nhưng tối nay, cửa sổ bên đó đóng chặt, rèm cũng kéo lại.
Cố Dã không khỏi nghĩ, có phải lúc nãy thái độ của anh đối với cô quá hung dữ?
Lúc này Giang Duệ đang khóa mình trong phòng, ngắm nghía những món bảo vật mà cô đã mua từ bãi phế liệu vào buổi chiều. Buổi chiều cô đã chọn ra mười hai bức tranh cuộn, đều là tác phẩm của các danh họa thời Tống Nguyên. Cô xem từng bức, vừa quý giá vừa đau lòng
Những bức tranh này đã lưu truyền ngàn năm, lẽ ra phải được bảo quản tốt, nhưng những năm qua chúng lưu lạc khấp nơi, cuối cùng rơi vào đống giấy phế liệu ở bãi phế liệu, có thể tưởng tượng mức độ hư hại nghiêm trọng đến mức nào.
Giang Duệ tuy biết cách nhận diện tranh cổ, nhưng cô không biết sửa chữa. Hơn nữa, cô sở hữu những bức tranh cổ giá trị này không phải để ngồi chờ tăng giá sau vài chục năm, mà còn phải tìm cách bảo quản.
Giang Duệ kéo ra một chiếc hộp gỗ đàn hương từ dưới giường, vừa đủ để đựng những bức tranh cuộn.
Gỗ đàn hương chống mối mọt, cô cần tìm cách chú ý chống ẩm.
Giang Duệ đặt hộp gỗ đàn hương xong, lại bắt đầu xem hai cuốn sách cổ mà cô mua được. Một cuốn nói về dưỡng sinh, cuốn kia là loại sách khoa học cổ đại tương tự như "Mộng Khê Bút Đàm".
Giang Duệ đọc mà không thể ngừng lại.
Cố Dã tẩm rửa xong trở về, thấy đèn phòng Giang Duệ vẫn còn sáng, cô đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa ngủ?
Sáng hôm sau, Cố Dã thức dậy, anh nhìn qua đối diện, cửa phòng Giang Duệ đóng chặt, có vẻ như cô vẫn chưa tỉnh.
Cố Dã ra ngoài chạy bộ về, bếp trong nhà vẫn còn lạnh, anh nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi bước đến trước cửa phòng Giang Duệ, đưa tay gõ cửa.
"Giang Duệ! Giang Duệ!"
Giang Duệ tối qua đọc sách quá say mê, ngủ hơi muộn, sáng nay đang ngủ ngon thì bị tiếng gõ cửa liên hồi của Cố Dã đánh thức. Cô vùng dậy từ trên giường, kéo mạnh cửa ra, cáu kỉnh nói: "Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi! Sớm thế này mà gọi hồn à?"
Cố Dã nhìn Giang Duệ với mái tóc rối bù, hai mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống anh, tay anh định gõ cửa khựng lại rồi rút về.
"Mấy giờ rồi mà còn ngủ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!