"Cánh tay cô bị làm sao vậy?" Khi Cố Dã đang rửa bát, anh thấy Giang Duệ đang xoa bóp cánh tay. Buổi trưa sau khi ăn cơm xong và ra ngoài, anh cũng thấy cô vung vẩy cánh tay.
'Đồ đạc nặng quá! Mỏi chết đi được!" Và còn đau nữa!
Giang Duệ không muốn thừa nhận rằng mình yếu đuối, chỉ cần mang một chút đồ nặng đã không chịu nổi. Hai cánh tay như bị đổ chì vào, cô nghi ngờ đến sáng mai có lẽ sẽ không nhấc lên được nữa.
Cố Dã cúi mắt, không nói gì. Chỉ có hai người ăn cơm nên bát đũa không nhiều, anh nhanh chóng rửa sạch rồi úp chúng trong chậu để ráo nước.
"Đến đây!" Cố Dã đứng dậy.
"Hả?" Một giây sau Giang Duệ mới nhận ra Cố Dã đang gọi cô.
Giang Duệ hớn hở chạy theo Cố Dã, đuôi ngựa phía sau đầu lắc lư qua lại. Trong lòng cô vui vẻ nghĩ: Cố Dã gọi cô đến, liệu có phải là chuyện tốt gì không?
Cố Dã liếc nhìn Giang Duệ, khuon mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Tuy nhiên, trong mắt Giang Duệ, thái độ của Cố Dã đối với cô hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với lúc cô vừa đến. Ít nhất, anh không còn mỗi lần mở miệng là châm chọc cô nữa.
'Làm gì vậy?" Giang Duệ ngước lên nhìn Cố Dã. Anh rất cao, cô chỉ đến vai anh. 166 cm và 186 cm, ở thời đại sau này chắc chắn là sự chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất.
"Ngồi xuống!"
Trên gương mặt trắng trẻo của Giang Duệ bất giác ửng đỏ. Cố Dã bảo cô ngồi xuống, chẳng lẽ -
'Đưa cánh tay cho tôi!" Cố Dã cũng kéo ghế ngồi đối diện Giang Duệ. Anh kỳ lạ nhìn cô một cái, không hiểu tại sao mặt cô lại đỏ, có phải do nóng không?
"Hả? Gì cơ?" Giang Duệ ngẩn ra, cánh tay?
Chưa kịp để Giang Duệ kịp phản ứng, Cố Dã đã nắm lấy cánh tay phải của cô và bắt đầu thực hiện kỹ thuật xoa bóp. Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong sân nhỏ: "Aaaa~ Đau quá đau quá!"
"Cố Dã, nhẹ tay, nhẹ tay chút!" Giang Duệ cố gắng rút tay về, nhưng tay Cố Dã như kìm sắt, cô không thể động đậy được, đau đến mức mặt tái mét.
"Chút đau này mà cũng không chịu được?" Tay Cố Dã không ngừng lại, thấy Giang Duệ giãy giụa, anh quát: "Lính của tôi nếu ai cũng như cô thì tôi đã đá bay họ từ lâu rồi!"
"Nhưng tôi đâu phải lính của anh!" Nước mắt Giang Duệ chảy dài, tay kia vỗ nhẹ hai cái vào Cố Dã, bị anh trừng mắt liền vội vàng thu tay lại.
Cố Dã dùng lực quá mạnh, cô rất nghi ngờ anh đang cố ý trả thù.
Tất cả những suy nghĩ lãng mạn trong lòng Giang Duệ đã bay biến mất, lúc này cô chỉ muốn kết thúc càng sớm càng tốt.
Cuối cùng, Cố Dã buông cánh tay của Giang Duệ ra. Cô lau nước mắt, định đứng dậy chạy đi, nhưng Cố Dã đã nhanh hơn một bước nắm lấy cánh tay trái của cô.
"Aaa, Cố Dã, tôi không muốn nữa! Anh đừng làm nữa!" Giang Duệ hét lên.
Cố Dã bị tiếng hét của Giang Duệ làm cho đau đầu, kiên nhẫn nói: "Chịu đựng chút! Sắp xong rôi!"
Đoàn trưởng Triệu có việc muốn bàn với Cố Dã, sau bữa tối ông đi dạo đến nhà Cố Dã. Vợ ông, chị Triệu, vừa hay không có việc gì làm, cởi tạp dề ra cũng đi theo, định trò chuyện với Giang Duệ.
Con trai út Triệu Viễn Kỳ thấy bố mẹ đi đến nhà chú Cố, đột nhiên nhớ đến miếng bánh đường hôm qua, nuốt nước bọt. Nghe nói Ninh Ninh không ở nhà, có lẽ bánh đường chưa ăn hết, Triệu Viễn Kỳ âm thầm tính toán và cũng đi theo.
Cách nhà Cố Dã một đoạn, đột nhiên Triệu Viễn Kỳ kéo áo chị Triệu: "Mẹ, con nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc!"
Lúc này trời đã tối, khu tập thể không có đèn đường, tối om om. Chị Triệu nghe con trai nói vậy, lập tức lắng tai nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc thút thít, mơ hồ trong đêm tối, đặc biệt rợn người.
"Ôi trời ơi, ông Triệu, đừng nói là gặp ma đấy chứ!" Chị Triệu lớn lên trong những câu chuyện ma quỷ của các cụ già trong làng, nghe tiếng khóc này, lập tức liên tưởng đến bóng ma nữ. Chị run lên, da gà nổi đầy người.
Triệu Viễn Kỳ nghe mẹ nói "bẩn", tưởng thật, tròn xoe mắt tìm kiếm khắp nơi: "Đâu? Đâu?"
Đoàn trưởng Triệu là chiến sĩ vô sản kiên định, không tin vào ma quỷ. Nghe vợ nói vậy, ông trợn mắt quát: "Nói linh tinh gì vậy! Làm gì có thứ bẩn nào! Chẳng qua chỉ là có người đang khóc thôi!"
Chị Triệu vẫn sợ hãi, nhưng có chồng bên cạnh nên cũng đỡ lo hơn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Xung quanh đây chỉ có gia đình đoàn trưởng Cố, liệu có phải họ đang cãi nhau? Nghe giọng này, hình như là Giang Duệ?"
"Đi, xem thử!" Đoàn trưởng Triệu bước nhanh vài bước. Ông biết rõ mối quan hệ giữa Cố Dã và vợ không tốt. Mặc dù hai ngày nay tình hình có vẻ cải thiện, nhưng không loại trừ khả năng Giang Duệ vì cảm thấy tội lỗi mà cố tình tỏ ra thân thiện. Bản chất con người khó thay đổi, xem ra chỉ vài ngày là lộ nguyên hình.
Vợ chồng Đoàn trưởng Triệu và chị Triệu lo lắng, bước nhanh đến sân nhà Cố Dã. Khi đến trước cửa, chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy Giang Duệ khóc lóc gọi: "Cố Dã, anh đừng làm nữa, em không chịu được nữa!"
Cố Dã thì nói: "Chịu đựng chút! Sắp xong rồi!"
Giang Duệ lại kêu: "Ái! Đau quá, không chịu nổi nữa!"
Đoàn trưởng Triệu và chị Triệu nhìn nhau: " ... "
"Bố, mẹ, sao bố mẹ chạy nhanh thế?"
Triệu Viễn Kỳ chân ngắn, khi bố mẹ đột nhiên chạy, cậu bị bỏ lại phía sau. Lúc này cậu thở hổn hển đuổi theo, thấy bố mẹ đứng trước cửa, tưởng rằng họ đợi cậu để gõ cửa, liền đưa tay định gõ.
Đoàn trưởng Triệu và chị Triệu vội vàng bịt tai, kéo tay, bịt miệng, hoảng loạn kéo con trai nhỏ ve nha.
Ôi trời ơi, chị Triệu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Trời còn chưa tối hẳn mà Giang Duệ và Cố Dã đã -
Còn ở ngoài sân!
Đoàn trưởng Triệu thì vừa đi vừa cười he he. Cố Dã bề ngoài trông nghiêm túc, lạnh lùng, ai cũng nghĩ anh ta khó gần, không ngờ lại khá "biết cách". Ngay trong sân mà đã làm chuyện đó.
Ông tự thấy ban đầu lo lắng Cố Dã và Giang Duệ cãi nhau là dư thừa!
"Ưm ưm ưm!" Triệu Viễn Kỳ vùng vẫy, không hiểu bố mẹ định làm gì. Không phải định đến nhà chú Cố chơi sao? Đến cửa rồi lại không vào, còn không cho cậu vào. Miếng bánh đường của cậu ơi!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!